Chương
Thân rắn khá lớn nhưng động tác lại cực kỳ linh hoạt, Tiểu Cửu Nhi liên tục xuyên qua khắp vùng núi hoang.
Sau một nén hương…
Họ lại đi đến cạnh cây dương liễu.
Cố Thanh Hy sầm mặt: “Rốt cuộc ngươi có biết dẫn đường không? Tư Mạc Phi, có phải ngươi đang trêu chọc ta không?”
“Lạ thật, sao lại vòng về thế? Rõ ràng ta đã đi con đường đó, có phải Tiểu Cửu Nhi dẫn sai lối rồi không?”
“Tiểu Cửu Nhi đi theo hướng ngươi chỉ, nếu ngươi không chỉ nhầm thì sao nó lại dẫn sai được?”
Tiểu Cửu Nhi ra sức gật đầu.
Đúng thế, đúng là thế nha!
Rõ ràng kẻ chỉ sai đường là hắn ta.
Ma chủ cảm thấy oan uổng: “Rõ ràng bản đồ vẽ con đường này mà, làm sao ta biết nó lại vòng về chỗ cũ chứ?”
Đỉnh đầu Cố Thanh Hy xuất hiện ba vạch đen thể hiện là nàng cạn lời rồi.
Hắn ta dẫn họ lòng vòng như đứa ngốc mà giờ còn thấy oan ức à?
Người oan ức nên là ai đây hả?
“Như vậy nhé, ngươi dẫn ta xuống núi trước, chỉ cần xuống núi là ta biết đường”.
“Chúng ta cứ lòng vòng ở đây một ngày một đêm là vì ngươi muốn xuống núi?”
“Đúng thế, dĩ nhiên là muốn xuống núi trước rồi, nếu không thể xuống núi thì sao chúng ta đến được Đan Hồi cốc”.
Cố Thanh Hy cảm thấy nàng sắp bị tên này làm cho tức chết: “Ngươi muốn xuống núi thì sao không nói sớm?”
“Tỷ cũng có hỏi ta đâu”.
“Mẹ nó… Thế cứ đi xuống thôi, vậy chẳng phải là xuống núi được rồi sao? Lòng vòng quanh co làm gì?”
Ma chủ như sực tỉnh: “Ừ nhỉ, sao ta không nghĩ đến, Tiểu Cửu Nhi cứ đi thẳng phía trước, chúng ta xuống núi nào!”
Ngay cả Tiểu Cửu Nhi cũng vứt một ánh mắt xem thường cho ma chủ.
Với trí tuệ “cỡ đó” thì sao tên này lên làm ma chủ được nhỉ?
Cố Thanh Hy nghẹn một bụng lửa giận đi theo.
Xác định được phương hướng, Tiểu Cửu Nhi nhanh chóng dẫn họ xuống núi.
Cố Thanh Hy hỏi: “Đã xuống núi rồi, tiếp theo chúng ta đi đâu?”
“Đi phía này, hướng Đông Nam”, ma chủ chỉ về một hướng.
Cố Thanh Hy vỗ trán: “Đó là hướng Tây Bắc”.
“Vậy à? Thế thì ta nhớ nhầm rồi, hẳn là đi về hướng Tây Bắc”.
“Chẳng phải ngươi nói với ta Đan Hồi cốc một năm bốn mùa, cây mọc um tùm, nằm ở trong dãy núi Thập Vạn sao? Hướng Tây Bắc đều là hoang mạc, làm gì có cây xanh rậm rạp”.