Chương
Trước thôn trang đặt một tấm bia đá,
Bên trong thôn làng có người qua người lại, nữ nhân giặt quần áo và dệt vải, nam nhân xuống đồng cấy lúa, người già túm tụm ngồi cùng nhau nói chuyện, mấy đứa trẻ cùng nhau vui đùa.
Cố Thanh Hy nói: “Ngươi cứ đợi ta ở bên ngoài thôn là được”.
Nàng vừa tiến vào, tất cả mọi người đồng loạt quay ra nhìn nàng, dường như đã lâu lắm rồi không có người lạ tiến vào đây.
Cố Thanh Hy nở nụ cười thân thiện hòa nhã: “Xin hỏi tiền bối, ta bị lạc đường trên núi rồi, liệu có thể hỏi thăm đường xuống núi đi thế nào không?”
“Lạc đường á? Nơi này hoang vu hẻo lánh, làm sao ngươi lạc đường tới tận đây?”, dân làng có vài phần kiêng dè.
Tổ tiên đưa họ tới nơi này ẩn cư, vốn là vì không muốn tiếp xúc với bên ngoài.
Nơi này đã nhiều năm rồi không có người ngoài ghé qua.
“Ta vốn định vào trong núi tìm một người họ hàng, nhưng nơi này rộng lớn quá, trên đường đi bị lạc, ta đã loanh quanh ở nơi này mấy ngày trời rồi vẫn không tìm được đường xuống núi, mong tiền bối làm phước, chỉ điểm đôi phần”.
Trông nàng rất đoan chính, dung mạo thanh tú, lại là một nữ tử yếu đuối trói gà không chặt, trên người không có chút ác ý nào, chỉ tỏ ra sốt sắng.
Bấy giờ người trong thôn mới thôi lo lắng.
“Cô nương à, từ nơi này cứ đi về phía trước là có thể xuống núi thôi, nhưng đường đi xa lắm, ước chừng phải mười ngày nửa tháng mới xuống núi được cơ”.
“Hả… mười ngày nửa tháng?”
Cố Thanh Hy đơ người luôn.
Từ lúc họ tiến vào đây đến giờ cũng không lâu như vậy chứ?
Nhưng nghĩ đến tốc độ của Tiểu Cửu Nhi,
Cố Thanh Hy cũng hiểu luôn.
Chỉ cần Tiểu Cửu Nhi chịu cõng nàng, muốn xuống núi sẽ nhanh lắm.
“Tiền bối, đây là chút tấm lòng, không biết có thể đổi lấy ít đồ ăn từ chỗ tiền bối được không”.
Cố Thanh Hy lấy từ trong chiếc nhẫn không gian ra vài đ ĩnh bạc, đưa cho ông già.
Thôn trang này rất hẻo lánh, cứ cách một thời gian, thôn dân sẽ gánh theo rau củ mà mình tự trồng cùng với một ít củi đốn được ra ngoài bán, nhưng cũng chẳng bán được bao nhiêu tiền.
Họ đâu từng nhìn thấy nhiều ngân lượng như thế, ai nấy hoa cả mắt.
“Cô nương khách sáo rồi, chỗ bọn ta hoang vu hẻo lánh cũng chẳng có gì ngon cả, nếu cô không chê, nhà ta còn ít màn thầu, ta bán theo giá ngoài chợ cho cô là được rồi, thực sự không cần nhiều ngân lượng như vậy đâu”.
“Nếu được như thế thì xin đa tạ tiền bối”.
Các thôn dân khác trông thấy vậy cũng muốn lấy đồ ăn ra đổi ngân lượng với nàng nên lục tục chạy về nhà.
Đột nhiên có người hô ầm lên: “Yêu quái, yêu quái, có yêu quái”.
Một tiếng hô yêu quái khiến thôn trang như bùng nổ, chẳng khác nào một quả bom ném thẳng vào bình địa.