Chương
Câu nói này được thốt ra đồng nghĩa với việc không hề chừa lại thể diện cho ma chủ rồi.
Các đan sư lần lượt nối đuôi nhau tiến vào, Cố Thanh Hy báo danh trong đại hội luyện đan, tất nhiên cũng có mặt trong số đó.
Nàng trà trộn vào trong nhóm đan sư.
Cho dù nàng dùng mạng che mặt, thay quần áo của đan sư Đan Hồi cốc, nhưng vẫn bị Ôn Thiếu Nghi, Dạ Mặc Uyên, ma chủ và Nạp Lan Lăng Nhược phát hiện ra.
Ma chủ đang định phát tác thì trông thấy Cố Thanh Hy, bao nhiêu sự chú ý bị hút đi hết.
“Tiểu tỷ tỷ…”
Ma chủ mừng rỡ hô lên, đang định chạy tới tìm Cố Thanh Hy.
Thế nhưng Dạ Mặc Uyên đã đi trước một bước, Cố Thanh Hy bị lôi tới vị trí của hắn.
“Vương phi, nàng làm bản vương tìm kiếm cực nhọc quá”.
Ma chủ giận dữ: “Dạ Mặc Uyên, buông tỷ ấy ra, tỷ ấy là nữ nhân của bổn tọa”.
Nạp Lan Lăng Nhược cưỡng ép đè nén cơn giận trong lòng.
Hắn ta không so đo với đám ngu si này, dù sao A Hy cũng không thích họ.
“Ồ… thế mà bản vương không biết, vương phi trở thành nữ nhân của ma chủ từ bao giờ thế, chi bằng nàng nói rõ cho ta nghe, nếu nàng thực sự vừa mắt với ma chủ, chưa biết chừng bản vương có thể xem xét hòa ly với nàng”.
Dạ Mặc Uyên đang cười, nhưng trong nụ cười đó toàn là ý đồ cảnh cáo.
Cố Thanh Hy ở ngay cạnh hắn, cũng có thể cảm nhận được sát khí lan ra từ cơ thể hắn.
Chỉ cần nàng dám nói một câu khẳng định, nàng dám chắc hẳn, Dạ Mặc Uyên sẽ xé xác nàng ra làm tám mảnh.
“Tiểu tỷ tỷ, tỷ mau nói cho hắn ta biết đi, tỷ đồng ý gả cho bổn tọa rồi”.
Cố Thanh Hy trợn mắt lườm hắn ta, bĩu môi đáp: “Ngươi ngậm miệng đi, ta đồng ý gả cho ngươi khi nào chứ, đồ chó con không có liêm sỉ này”.
Shh…
Cả hiện trường vang lên âm thanh hít vào thật sâu.
Dạ… Dạ Vương phi gọi ma chủ là gì cơ?
Chó con?
Họ không nghe nhầm chứ?
Lá gan của nàng cũng to quá rồi đấy nhỉ, dám gọi ma chủ là chó con mà mắng cũng vô cùng khó nghe.
Đám đông tưởng rằng ma chủ sẽ nổi cơn lôi đình, không ngờ hắn ta cười hề hề và nịnh nọt như một đứa trẻ ngoan ngoãn: “Hay là ta gả cho tỷ cũng được, tỷ nuôi ta nha”.
“Cút sang một bên, ta nuôi bản thân còn chẳng nổi”.
Ơ ơ ơ…
Nàng dám bảo ma chủ cút…
Nữ nhân này không thiết sống nữa sao.
Điều khiến họ trợn mắt há miệng hơn nữa là ma chủ không hề để tâm, ngược lại còn quấn lấy nàng: “Thế tỷ lấy ta đi, ta nuôi tỷ”.