Chương
“Chuyện này… người đứng đầu đúng là có thể vào cấm địa nhưng với một điều kiện, đối phương phải là đệ tử của Đan Hồi cốc”.
Cố Thanh Hy dẫn dắt từng bước: “Cốc chủ, ông nói thế là không đúng rồi. Các ông chỉ quy định, người đứng đầu là có thể vào cấm địa chứ không có nói rằng người giành được quán quân phải là đệ tử của Đan Hồi cốc mới được vào. Bây giờ ông lại bảo thế, chẳng phải đang làm khó ta sao?”
Không để cốc chủ Nạp Lan lên tiếng, các thái thượng trưởng lão đều quyết định: “Vào đi, chỉ cần là người đứng đầu thì có thể vào, Đan Hồi cốc không bao giờ làm khó A Hy cô nương”.
Cốc chủ Nạp Lan cạn lời.
Mấy thái thượng trưởng lão này bình thường đều bày ra bộ dạng kiêu ngạo, tạo cảm giác như nhìn xuống chúng sinh…
Bây giờ, vì muốn Cố Thanh Hy gia nhập mà họ không cần mặt mũi nữa ư!
Còn A Hy cô nương gì đó nữa… cũng lôi kéo quan hệ quá, nàng là con dâu tương lai của ông ta, ông ta còn chưa gọi nàng là A Hy cô nương.
Hơn nữa…
Chuyện vào cấm địa đã được ông ta đồng ý hay chưa?
Cố Thanh Hy cười nói: “Vậy bao giờ mới có thể cho ta vào cấm địa? Sẽ không phải đợi đến mười năm hay hai mươi năm sau chứ?”
“Làm sao có thể, chỉ cần A Hy cô nương muốn, có thể vào bất cứ lúc nào! A Hy cô nương, bây giờ ngươi hãy cân nhắc chuyện gia nhập Đan Hồi cốc bọn ta đi, chỉ cần ngươi gia nhập Đan Hồi cốc thì có thể trở thành người luyện đan đứng đầu thiên… Ôi… A Hy cô nương, đi đâu thế?”
“Còn có thể đi đâu nữa, dĩ nhiên là đến cấm địa rồi. Từ lâu, ta đã nghe nói cấm địa của Đan Hồi cốc có phong cảnh cực đẹp, ta muốn đến xem thử, ông cụ này có thể dẫn đường không?”
“Chuyện này…”
“Sao thế? Chẳng phải ông mới nói chỉ cần ta muốn là có thể đến bất cứ lúc nào sao? Lẽ nào ông chỉ gạt ta”.
“Tất nhiên không phải”.
“Nếu đã không phải thì đi với ta một chuyến!”, Cố Thanh Hy chớp mắt, vẻ mặt cực kỳ ngây thơ vô tội.
Bây giờ thái thượng trưởng lão đó dẫn nàng đi không được mà không dẫn đi cũng chẳng xong, bị làm cho đắc tội với mọi người.
Vốn dĩ họ muốn lấy cớ này để dụ nàng gia nhập vào Đan Hồi cốc, nhưng chút kế vặt này lại bị nàng nhìn thấu.
Trước mặt rất nhiều người như thế mà nàng lại cố tình chỉ định mình, ông ta không dẫn nàng đi là không xong đâu.
Mà nếu dẫn nàng đến thì… có phải sẽ…
“Sao thế, Đan Hồi cốc các ông muốn nuốt lời à? Không cho ta đến đó?”
“Chuyện này… sao có thể chứ? Cốc chủ, ta có thể dẫn nàng ta đến cấm địa chứ…”
Cốc chủ Nạp Lan: “…”
Hiện tại mới cho ông ta nói thì còn có thể nói được gì nữa?
Bảo là không cho?
Vậy chẳng phải kẻ xấu lại thành ông ta à, sau này làm sao xây dựng quan hệ tốt với con dâu?
Nhìn bóng lưng rời đi của họ, mọi người đều loạn cào cào.
Cứ thế đi à…