“Đây vốn chính là giường của tôi, tôi ngủ được là chuyện đương nhiên.” Thư Yến Tả híp nửa con mắt, chế nhạo nói.
Cái gì gọi là ngủ được là chuyện đương nhiên, chẳng lẽ cô đi nằm ngủ không được là chuyện đương nhiên! Tức chết cô!
“Nhưng là tôi ngủ trước, anh nửa đêm len lén bò lên.” Hoắc Nhĩ Phi tuyệt đối không yếu thế chút nào, già mồm át lẽ phải cũng phải mạnh hơn.
Thư Yến Tả nhìn cánh tay mình, nhẹ giọng phun ra hai chữ, “Thật dính.”
Thiếu chút nữa khiến Hoắc Nhĩ Phi giận đến nhảy dựng lên, hung ác nhìn chằm chằm người đàn ông đáng ghét.
“Suỵt.” Thư Yến Tả đưa tay chỉ chỉ vào con trai nằm bên cạnh cô, ý bảo cô bình tĩnh chớ nóng.
Cánh tay dài của Thư Yến Tả vòng qua, ôm cô vào bên cạnh mình.
Hoắc Nhĩ Phi nhe răng nhếch miệng nhìn anh chằm chằm, dùng khẩu hình miệng nói từng chữ một: “Bỏ, tôi, ra!”
Đúng lúc ấy, Lucus đang ngủ lẩm bẩm lật người, vừa đúng ghé sát vào lưng Hoắc Nhĩ Phi, bắp chân còn khoác lên người cô, khiến cho cô muốn động cũng không nhúc nhích được, cặp mắt nhìn chằm chằm Thư Yến Tả cũng bắt đầu phun lửa.
Thư Yến Tả rất vô tội bĩu môi, ôm cô, nhẹ nhàng nói ra bên tai cô: “Ngủ.”
Nói xong lập tức nhắm mắt lại, dáng vẻ đi ngủ.
Hoắc Nhĩ Phi thử giãy giụa mấy cái cũng không tránh thoát được, lại không dám dùng sức quá lớn, sau lưng còn đeo dfienddn lieqiudoon một đứa nhỏ đó, hơn nữa Thư Yến Tả cũng chỉ ôm cô, không có cử động quá đáng khác, tư thế này, cô cũng chỉ có thể nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, dù sao bây giờ quá sớm.
Có lẽ tối hôm qua chơi với Lucus quá mệt mỏi, Hoắc Nhĩ Phi trong mơ mơ màng màng lại ngủ tiếp, cho đến khi bị một tiếng “Mẹ” đánh thức.
Lucus mặc áo ngủ nhăn nhúm, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo mắt ai oán nhìn cha mẹ đang ôm nhau một chỗ.
Hoắc Nhĩ Phi vội hỏi: “Lucus, sao vậy?”
“Mẹ, tại sao mẹ lại ôm cha ngủ, không ôm Lucus ngủ.” Cái miệng nhỏ nhắn của Lucus vểnh được thật sao.
Mặt Hoắc Nhĩ Phi hơi túng quẫn, đều do tên đàn ông thúi Thư Yến Tả này làm hại!
“Bởi vì lúc tối ngủ Lucus đạp chăn, mẹ cảm thấy lạnh, cho nên chui vào trong ngực cha.” Thư Yến Tả chống khuỷu tay trái trên giường, giọng mũi nồng đậm.
“Mẹ, là thật sao?”
Hoắc Nhĩ Phi liên tục không ngừng gật gật đầu, may nhờ tên đàn ông thúi này phản ứng nhanh, bằng không cô thật sự không biết giải thích vấn đề này với Lucus như thế nào.
“Cha, cha trở về lúc nào vậy, sao con không biết?” Lúc này Lucus mới nhớ ra cha bé không thể nằm ở trên giường!
“Tối hôm qua lúc nửa đêm cha về, khi đó con và mẹ đều ngủ rồi, cho nên không biết.”
“A, vậy cha bận rộn xong chưa?”
“Ừ.” Thư Yến Tả gật gật đầu.
Lucus vèo một cái bò vào giữa cha và mẹ, gương mặt hạnh phúc.
Hoắc Nhĩ Phi rất 囧, Thư Yến Tả nở nụ cười.
Thấy Lucus vui vẻ như vậy, Hoắc Nhĩ Phi không đành lòng nói ra sẽ rời đi, nhưng cô biết mình phải rời đi, ở chỗ này càng lâu, cô càng sẽ lạc mất mình, cô không hy vọng như vậy, chỉ muốn để cho mình cách xa tất cả nơi này, đi đến chỗ không có bất kỳ kẻ nào biết mình, tỉnh táo một chút, Tiêu Tiêu nói đúng, cô không thể lập lờ nước đôi, mặc dù mình đã từng thề son sắt mà nói sẽ không yêu thương ác ma kia, nhưng cô sợ, cô không hy vọng mình biến thành một người phụ nữ xấu, thời gian nửa năm đủ để cho mình hiểu rõ ràng: Nên lựa chọn như thế nào mới tốt cho tất cả mọi người.
Sau khi Thư Yến Tả trở về, Hoắc Nhĩ Phi kiên quyết không chịu ngủ trên chung một cái giường với anh, anh cũng không có ý kiến khác, trực tiếp ngủ trên giường ngoài phòng, mặc dù Lucus rất không thể hiểu được, không phải cha mẹ chung đụng rất tốt đó sao? Nhưng mẹ nói chỉ muốn ôm bé ngủ, không muốn ôm cha bé ngủ, thật vui vẻ đó!
Sáu giờ sáng, Hoắc Nhĩ Phi lặng lẽ bò dậy từ trên giường, đặt tờ giấy mới viết xong tối hôm qua lên đầu giường Lucus, nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài cửa.
Cô cũng không có hành lý gì, chỉ có một túi du lịch nhỏ đơn giản để ở phòng ngoài, tối hôm qua cũng đã thu dọn xong.
Khi cô đang nhấc hành lý lên mở cửa, Thư Yến Tả vốn đang nhắm mắt bỗng dưng mở ra, thoáng qua trong mắt một tia sáng tỏ, lấy di động bấm số điện thoại của người phụ trách sân bay Hương Cảng.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sáng sớm khi Lucus tỉnh lại phát hiện chỉ có cha ở bên cạnh, mẹ không thấy, gấp đến mức cái miệng nhỏ nhắn trề ra, đuổi theo cha bé hỏi: “Cha, mẹ đi đâu rồi?”
Đuôi mắt Thư Yến Tả đã phát hiện tờ giấy trên bàn:
{Lucus yêu quý:
Bởi vì công việc mẹ phải đi chỗ khác công tác, đại khái cần hơn một tháng, mẹ sẽ thường xuyên nhớ nhung Lucus, chờ qua Tết die,n; da.nlze.qu;ydo/nn mẹ đã về nhà rồi, con trai ngoan, phải nghe lời đó!
Mẹ yêu con}
Lucus dẩu cái miệng nhỏ nhắn đọc xong nhắn lại trên tờ giấy, “Cha, mẹ đi đâu công tác vậy! Tại sao phải đi lâu như vậy?”
Thư Yến Tả sờ sờ đầu nhỏ của con trai, “Bởi vì công việc rất nhiều, cho nên thời gian ngây ngốc sẽ rất dài, mẹ nhất định làm xong toàn bộ công việc trước thời điểm lễ mừng năm mới, sau đó trở lại với Lucus.”
“Có thật không? Vậy con muốn gọi điện thoại cho mẹ, nói cho mẹ biết con rất nhớ mẹ, muốn mẹ làm việc cho tốt, sau đó lễ mừng năm mới trở lại với chúng ta.” Lucus ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên hưng phấn nói.
“Lúc này còn không được, mẹ đang trên máy bay, không gọi điện thoại được, Lucus trước có thể gửi tin nhắn cho mẹ, đợi sau khi mẹ xuống máy bay thì có thể gọi rồi.”
“Cha thật thông minh.” Lucus cảm giác người mình sùng bái nhất chính là cha rồi, dù là chuyện gì cha cũng có thể giải quyết, cha vạn năng.
Thư Yến Tả cảm thấy được con trai sùng bái, hình như là một chuyện vô cùng tốt, ít nhất bây giờ là thế.
Lúc này Hoắc Nhĩ Phi đang ngồi trên máy bay đi Thụy Sĩ, cô đã sớm yêu thích đỉnh Titlis, càng thêm tình hữu độc chung với đường trượt tuyết nơi đó, vừa đúng bây giờ là mùa đông, có thể hưởng thụ cảnh tuyết tự nhiên đến vô cùng, thật sự là một chuyện khiến người ta hướng tới.
() tình hữu độc chung: Tình yêu duy nhất cả đời.
Ngồi trên xe tiến về phía đỉnh Titlis, Hoắc Nhĩ Phi nhớ tới bạn tốt Tuyết Nghê, cậu ấy giống như mình, vô cùng ham thích trượt tuyết, đáng tiếc bây giờ cậu ấy không ở đây, cũng không tới được, chỉ có thể một mình hưởng thụ tốt đẹp của nơi này rồi.
Sau khi Chử Tuyết Luân nghe bạn tốt a Sâm nói Phi Phi nghỉ phép, muốn đi tìm cô, nhưng trước năm mới mình rất bận, hơn nữa đã từng đồng ý với Phi Phi cho nhau thời gian nửa năm, nên bỏ đi ý niệm này.
Mới vừa xuống máy bay, cô lập tức nhận được tin nhắn của Lucus: ‘Mẹ, con cũng sẽ mỗi ngày nghĩ đến mẹ, cha nói mẹ vì lễ mừng năm mới có thể có nhiều thời gian trở lại với con nên mới đi công tác lâu như vậy, mẹ phải cố gắng lên đó!’
Khóe miệng Hoắc Nhĩ Phi nhếch lên tràn ra một nụ cười ấm áp, nhắn lại một tin nhắn: ‘Con trai ngoan, mẹ nhất định sẽ cố gắng, hôn con.’
Gập điện thoại di động lại, tâm tình vui sướng đi ra sân bay Zurich, ngồi thẳng lên tàu hỏa đi vùng thung lũng của ngọn núi cao nhất Thụy Sĩ – trấn nhỏ nghỉ dưỡng xinh đẹp dưới chân núi Titlis có độ cao cách mặt nước biển thước – Engelberg.
Nhà ga nhỏ, nhà gỗ nhỏ, sân cỏ, sông nhỏ, giáo đường... Hơi thở mát mẻ tự nhiên trong núi ập vào mặt, khiến Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy tâm tình nhất thời thoải mái, nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, quả nhiên đến đúng chỗ.
Mặc dù trước đó Hoắc Nhĩ Phi đã đọc đủ tài liệu, nhưng đến nơi thực tế vẫn còn hơi mê man, dù sao cũng là lần đầu tiên tới, hỏi vài khách du lịch mới tìm được một khách sạn tương đối chút, ở trong núi, nghe nói buổi sáng, sẽ thấy phong cảnh cực kỳ đẹp.
Lò sưởi ấm áp trong tường và đồ trang trí tinh sảo trên đường đi qua trong khách sạn để lại cho Hoắc Nhĩ Phi ấn tượng [email protected]`lqy"dn tốt đẹp, một đường kéo va li hành lý đi theo nhân viên phục vụ đi về phòng khách.
Bởi vì bay mười giờ, sau khi Hoắc Nhĩ Phi đến khách sạn đã muộn rồi, trước tiên gọi điện thoại cho cha mẹ báo bình an, sau đó lại hàn huyên với Lucus nửa giờ, mới đi rửa mặt ngủ, bôn ba một ngày, cô gần như nằm vật ra giường ngủ.
Sáng sớm, Hoắc Nhĩ Phi trong mơ mơ màng màng mở mắt, đi tới trước cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra, lập tức bị cảnh đẹp ngoài cửa sổ chấn động.
Mặt trời từ từ dâng lên, chiếu lên núi tuyết, chiếu vào trong trấn nhỏ Thụy Sĩ, hiện ra trước mắt là phong cảnh, thật sự quá đẹp! Hơn nữa mình lại trọ trong núi tuyết, toàn bộ đỉnh núi tuyết bông tuyết trắng xóa, khiến cho cô cảm thấy hơi chói mắt, giơ tay lên che trước mắt, híp nửa mí mắt nhìn sang, lúc này trong đầu hình như trừ cảnh tuyết trắng xóa này ra, cũng không chứa được thứ khác.
Hoắc Nhĩ Phi kéo rèm cửa sổ lên, thay áo lông, đeo bao tay và đội nón vào, đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.
Nhất định phải thưởng thức pho mát nổi tiếng nhất của Engelberg, ăn điểm tâm xong, cô lập tức chuẩn bị ngồi xe cáp đi đỉnh Titlis, đoạn cáp treo đầu tiên là sáu người ngồi xe cáp nhỏ, từ khe núi lên hồ giữa núi cách mặt biển thước – hồ Trubsee, hình ảnh núi tuyết phản chiếu trong hồ nước xanh thẳm; đoạn cáp treo thứ hai là tám mươi người ngồi trong cáp treo xoay tròn bay qua sông băng “Stand”, trong nháy mắt đó, ngay cả cảm giác gió lạnh gào thét cũng khiến cho người ta cảm thấy tốt đẹp, cảm giác như cảnh tiên nơi nhân gian làm cho người ta mê say.
Đặc sắc quá mức nhất chính là đoạn cáp treo thứ ba là xe cáp treo xoay vòng độ, trong tiếng nhạc vui vẻ, xe cáp xoay tròn lên cao, lấy góc độ như chim ưng, trông thấy toàn bộ cảnh tượng tráng lệ của đỉnh Alpes.
Hoắc Nhĩ Phi bị rung động thật sâu, hình như mình chỉ là một phần tử nhỏ bé trong thiên nhiên rộng lớn này, bé nhỏ không đáng kể như thế.
Chân núi xanh um tươi tốt, trên núi bao phủ trong một làn áo bạc, không chút nào không mãnh liệt đánh vào thị giác của cô, máy ảnh SLR cũng không dừng bắt từng cảnh đẹp sinh động hoạt bát mỗi chỗ dọc đường, muốn giữ lại từng giây từng phút sự đẹp đẽ nơi này.
() Máy ảnh SLR: Máy ảnh phản xạ ống kính đơn (tiếng Anh: Single-lens reflex camera, SLR), máy ảnh ống kính đơn phản xạ, hay máy ảnh ống kính rời... là thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh dùng một tấm gương di chuyển được, đặt giữa ống kính và phim để chiếu hình ảnh thấy được qua ống kính lên một màn ảnh mờ để người dùng lấy nét. Hầu hết các máy ảnh SLR dùng một lăng kính năm cạnh hoặc gương năm cạnh ở trên đỉnh máy để quan sát ảnh qua ống ngắm, cũng có những kiểu ngắm khác như là ngắm ở ngang thân hay lăng kính Porro. (Nguồn: Wikipedia)