Khi đêm tối lại tới, Hoắc Nhĩ Phi mới từ từ tỉnh lại, mơ màng mở mắt, liếc nhìn bốn phía, giống như không phải phòng của cô! Gãi gãi đầu, chậm rãi nhớ lại: Buổi sáng cô bò dậy tắm rửa sạch sẽ, sau đó phát hiện buồn ngủ không chịu được nên bò lên giường tiếp tục ngủ, sau đó... Nằm ngủ đến bây giờ.
Lần nữa liếc nhìn gian phòng xa hoa lộng lẫy đen trắng cách điệu, lập tức bị dọa sợ, đang chuẩn bị nhảy dựng lên, mới phát hiện chân mình đã sớm không phải của mình!
A a! Đau chết ông đây! Hành hạ vô nhân đạo! Cô không nhịn được nói tục.
Chịu đựng hai chân không thoải mái, bò dậy bọc cái mền chuẩn bị trở về phòng của mình.
Khi cô mở cửa, ngoài cửa đã có hai nữ giúp việc chờ, vừa thấy cô lập tức đưa lên một bộ quần áo mới tinh.
Mặt Hoắc Nhĩ Phi ửng hồng, ngượng ngùng nhận lấy quần áo, đóng cửa lại, thay, điều chỉnh tâm tình, rồi đi.
“Hoắc tiểu thư, mời đi theo chúng tôi dùng cơm, đây là dặn dò của nhị thiếu lúc sáng, bảo đảm đều là thức ăn ngon phương nam ngài thích.” Người nữ giúp việc bên phải nói rất khiêm nhường.
Hoắc Nhĩ Phi sờ bụng, đúng là rất đói, cũng không nhăn nhó, dù sao ai cũng biết rồi, dứt khoát hào phóng một chút, hơn nữa kể từ lúc tới nơi này ăn đồ ăn đều do nữ giúp việc đưa tới, mùi vị tới, ký ức thật sự vẫn còn mới mẻ! Cô thật sự đúng là rất thèm những món ăn ngon kia! Vì vậy đi theo hai nữ giúp việc đến phòng ăn dùng cơm.
Wow! Ngay cả một phòng ăn cũng hào hao như vậy, thật lãng phí, một mình cô ngồi trước bàn ăn to như vậy, thức ăn muôn màu muôn vẻ đầy bàn, chỉ nhìn thôi cũng khiến cô hoa mắt, cô nuốt một ngụm nước bọt, dường như đã lâu không ăn thức ăn ngon như vậy!
“Hoắc tiểu thư, đây là đầu bếp phương nam nhị thiếu cố ý mời về làm món ăn phương nam cho ngài, có vị ngọt cũng có vị cay, ngài có thể tha hồ hưởng thụ.” Một nữ giúp việc khác ngọt ngào nói.
Hoắc Nhĩ Phi cảm thán trong lòng: chẳng lẽ tối hôm qua thay đổi vận mệnh của cô, thật đúng là rất buồn cười. Sao người đàn ông ác ma kia lại đột nhiên trở nên tốt như vậy! Còn nghĩ chu đáo die end dan lee quy ddo on như thế, hơn nữa thái độ của nữ giúp việc cũng thay đổi độ, thật sự làm cho người ta khó có thể chấp nhận! Mặc kệ, có thức ăn ngon ngay trước mắt không biết hưởng thụ mới là kẻ ngu!
Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng cầm đũa lên, nhìn món ăn ngon đầy bàn: sườn chua ngọt, gân khô, thịt kho tàu, đậu hũ cay, tôm cay, sườn nướng, cá nướng cay Trùng Khánh, cổ vịt cay, chân giò sốt, cá hương sốt thịt bằm... Thèm ăn đến nước miếng của cô cũng chảy ra.
Gần như không có hình tượng ăn mãnh liệt, một ngày chưa ăn cơm, thật đúng là đói! Nhiều món ăn ngon như vậy, cô không biết nên ăn cái gì thì tốt! Ăn càng về sau, vẫn chưa thỏa thuê mà bụng lại no, rất rối rắm!
Làm bộ tội nghiệp hỏi: “Có thể gói lại không?”
Nữ giúp việc kia rõ ràng ngẩn ngây người, chỉ có điều ngay sau đó phản ứng kịp, “Hoắc tiểu thư, ngài chưa ăn no sao? Ngày mai còn có thể thay đổi làm cho ngài, những thứ này đều là đồ ăn thừa rồi, không thể gói lại.”
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy rất, thật là! Khiến cho cô giống như một kẻ nhà quê chưa từng thấy bộ mặt thành phố.
Cô cầm khăn giấy, lau miệng, đứng dậy, “Ăn no, tôi muốn đi vòng vòng, các cô sẽ không định theo tôi chứ!”
“Hoắc tiểu thư, ngài hiểu lầm rồi, chúng tôi sợ ngài lạc đường, để tránh lại đi nhầm chỗ.” Một nữ giúp việc trong đó dường như rất tốt bụng nói.
Hoắc Nhĩ Phi bĩu môi, lạc đường! Không phải là biến tướng của theo dõi sao! Thật là, nói đường hoàng như vậy.
Dường như người nào đó đột nhiên quên mất ngày hôm qua mình lạc đường xảy ra một loạt chuyện xấu.