Đông đi xuân tới, thời tiết Hương Cảng gần như không thay đổi gì, bụng Hoắc Nhĩ Phi lại như trái cầu ngày một lớn, thời tiết càng ngày càng nóng bức, thời kỳ chờ sinh cũng ngày càng gần.
Khó khăn lắm mới chờ đến tháng sáu, Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy mừng rỡ như điên, cách tự do chỉ còn chút nữa thôi.
Mấy ngày chuyển dạ, Hoắc Nhĩ Phi luôn dễ dàng mất ngủ, cô cảm thấy nhất định do mình hưng phấn quá mức, vừa nghĩ tới sinh đứa bé xong thì có thể rời khỏi nơi quỷ quái này, cô vui vẻ đến chỉ muốn khóc.
Mấy ngày đó Đoạn Tử Lang càng dốc lòng kiểm tra cho mèo nhỏ, bảo đảm đề phòng rủi ro, không thể đi bệnh viện, chỉ có thể sinh trong biệt thự, còn mời một bác sỹ khoa phụ sản có kinh nghiệm tới đây.
Thân hình mèo nhỏ hơi gầy, nếu không phải mấy tháng này mỗi ngày ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, nuôi cho hơi béo chút, chỉ sợ càng nguy hiểm.
Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy mình thật thê thảm, bây giờ còn ai sinh con ở nhà, sao chuyện gì cũng bị cô dính lấy, sẽ không thể như mẹ của ác ma, sinh xong đứa bé sẽ mất chứ, cô nghe được tin tức này từ miệng vú Trần khi thừa dịp Đoạn lưu manh không có ở đây, cô bị sợ đến gần chết, thì ra trong căn biệt thự này từng có người chết, lại còn để cho cô ở đây, có khủng bố như vậy không!
Vú Ngô còn nói, mặc dù phu nhân bị bệnh qua đời ở đây, nhưng không ai thấy sợ, bởi vì phu nhân là người đặc biệt hiền lành lương thiện, mọi người chỉ có nhớ nhung và cám ơn phu nhân. Căn biệt thự này do lão gia mời nhà thiết kế đặc biệt thiết kế vì phu nhân, từng cọng cây ngọn cỏ đều do phu nhân phí tâm đi chọn, đồ trong nhà cũng thế. Hơn nữa lầu một đã sửa chữa toàn bộ, lầu hai là phòng ngủ của phu nhân và phòng ngủ của hai thiếu gia và tiểu thư, cho nên không sửa đổi.
Điều này làm cho Hoắc Nhĩ Phi thấy may mắn vì mình thật sự không lên lầu hai, bằng không thấy những vật cũ kia, cô nhất định sẽ gặp ác mộng, từ khi biết những chuyện này, buổi tối cô không dám tắt đèn ngủ, cứ có cảm giác yên tĩnh, rất đáng sợ.
Đoạn Tử Lang vì vậy mà khiển trách vú Trần một trận, nói bà không nên nói lung tung, làm phụ nữ có thai sợ thì sẽ thế nào.
Vú Trần vâng vâng dạ dạ đáp ứng về sau không bao giờ nói lung tung nữa.
Mỗi lần khi Hoắc Nhĩ Phi ngồi trong cảnh trí đẹp đẽ như vẽ, cô sẽ không tự chủ mà nghĩ đến vị phu nhân trong miệng vú Trần, cô cảm thấy rất nghi ngờ, nếu quả thật như lời vú Trần, một người mẹ lương thiện hiền lành như vậy sao có thể sinh ra một đại ác ma chứ? Thật sự làm cho người ta nghĩ không ra...
Cha đại ác ma cũng đủ thâm tình, còn đặc biệt mời nhà thiết kế thiết kế một căn biệt thự ấm áp lãng mạn như vậy, có tình cảm như vậy, sao đại ác ma đó lại không di truyền ưu điểm của cha mẹ!
Sau khi Thư Yến Tả biết mèo nhỏ sắp sinh, tâm tình cực kỳ kích động, luôn muốn đi thăm cô, nhưng lại không dám, sợ chọc cho cảm xúc của mèo nhỏ thêm kích động, không có lợi cho việc sinh con của cô. Cũng chỉ có nửa đêm vắng vẻ không người, anh mới không ngại vất vả chạy chiếc Land Rover việt dã tới len lén thăm cô, sờ khuôn mặt khi ngủ của cô, thậm chí khẽ hôn lên trán cô. Cũng chỉ trong nháy mắt như vậy, anh sẽ lặng lẽ rời đi.
Sáng sớm tỉnh lại, có lúc Hoắc Nhĩ Phi sẽ cảm thấy buồn bực, sao tối hôm qua mình lại mơ thấy ác ma kia, còn dịu dàng hôn trán mình như vạy, ảo giác! Đúng là ảo giác!
Vú Trần càng đảm bảo với cô, trừ bọn họ giúp việc và bác sỹ Đoạn, sẽ không có ai tới đây. Chẳng lẽ mình có khuynh hướng thích bị ngược? Bậy bậy bậy... Sao có thể?