Vô Lực vừa cười vừa điều khiển người đá nói:“ kế hoạch hoàn hảo nhỉ?”
____________
Một nơi khác khi Tiến Minh cả người bao trùm bởi một màu vàng sáng chói cậu nghĩ thầm:“ Hừ bọn Thiên Thần bảo dám giết chết linh thú của ta các ngươi bỏ mạng tại đây là đáng đời“.
Nghĩ xong Tiến Minh thu nhặt túi trữ vật của bốn xác chết dưới chân, cậu thu luôn một linh thú loài heo đang bị thương vào túi trữ vật và xác linh thú nhện của mình.
quay lại cuộc chiến giữa vô lực và tên tộc họ Liễu
Gã cháu quỳ hai chân ước đẫm máu, tay chóng kiếm, quần áo máu me đầy người. Một mắt cậu ta bị ba vết thương dài cào từ trán xuống tận cằm. Gã cháu mê mang nói thầm:
“ Tha lỗi cho tôi cậu ơi, xin tộc nhân tha tội lỗi cho con, xem ra người dừng chân ở đây là mình rồi”
Vô Lực liếm con dao ba lưỡi của mình, dưới chân cậu là đống đổ nát của người đá. Vô Lực cười nói:“ Đã đến giờ ăn rồi”
Vừa nói Vô Lực vừa lao đến gã Liễu tộc.
“ Tôi cầu mong ngài sẽ chiến....”
Đó là những lời cầu nguyện cuối cùng của gã Liễu tộc. Tại bên trong khu rừng chết chóc, bốn người Điểu Nguyệt Tông cùng lao đi như một cơn gió, họ truyền âm cho nhau ( truyền âm chứ không phải nói chuyện nha các đạo hữu):
“ Giờ sao, nổi cả da vịt, cái gã Đại Trí ấy rõ ràng đi trước chúng ta nhưng hắn bây giờ đang bám sau lưng chúng ta”
“ Hừ hắn có thuật dịch chuyển nên điều đó cũng không lạ lắm”
Đại Trí đang phía sau tứ tú đệ tử Điểu Nguyệt Tông nghĩ thầm:“ Mình có nên xử lý chúng tại đây, nhưng...bọn này đang chờ điều đó xảy ra”
Quan cảnh bây giờ sau lưng Đại Trí có vài người le que đang lao đi phía sau trong đó có hai đệ tử Hoả Phong Cốc, họ có dám tấn công Đại Trí không thì còn khó nói.
Hai huynh đệ Hoả Phong Cốc truyền âm cho nhau:“ hừ nếu không phải cái tên béo ú Điểu nguyệt tông phía sau chúng ta thì chúng ta xử lý dễ dàng tên khốn Yêu Thú Sơn rồi”
Gã sư huynh truyền âm:“ Để ta giữ chân hắn, đệ lên xoá năng lực tên kia”
Gã sư đệ đáp:“ cách đó quá nguy hiểm, hắn ta còn hai con linh thú kia đệ không có thể xoá năng lực linh thú được, nếu qua mười phút không giết được hắn thì đệ sẽ bị giết”
Gã sư huynh gậc đầu truyền âm:“ Để đó xem diễn biến”
cách phía trước khu rừng chết chóc, nơi top đầu Phan Vũ phàn nàn:
“ Đại Trí sư huynh nói ở phía sau mình mà sao con bé nào phía sau lưng thế kia!”
Nhờ Linh thú còn lại là chim ưng bay trên cao thám thính nên Phan Vũ có thể biết được diễn biến bao quát sau cậu ( cậu vàng thì bị tóm đợi ngày tiêu huỷ).
Cô gái phía sau giương cung bắn liên tục vào Phan Vũ, khiến cậu dựa vào tiến gió mà né tránh từng mũi tên cực mạnh, Phan Vũ nghiến răng nghĩ:“ Đậu má ta mà quay đầu lại được thì dù ngươi là con gái ta cũng bổ ngươi ra làm hai”
Cô gái bỗng tăng tốc vược lên Phan Vũ bắn liên tục lên trời cao. Phan Vũ khó hiểu nghĩ:“ không đánh mình à, ồ phía trên.....”
Một nơi khác, Vô Tình đỡ một kiếm của gã tán tu người ngựa ( Thật ra là người tổ chức ma sát) đánh lén Vong Ngữ. Vô Tình Truyền âm:“ Vong Ngữ ngươi đi trước tên này để ta xử lý”
Vong Ngữ gậc đầu phóng đi. Gã thuộc tổ chức Ma Sát cười truyền âm:“ Ngươi là hệ máu huyết à? cũng khá đấy nhưng mỗi thành viên tổ chức bọn ta được đào tạo kỹ lưỡng không phải là người thường đâu”
Vô Tình kết ấn máu huyết gã Ma Sát bay lên thì gã bỗng biến thành bóng đen biến mất, bóng đen lao lên đặt kiếm sau lưng Vong Ngữ rồi truyền âm:
“ Tốt hơn là ngươi không nên cử động”
Vô Tình sửng sốt nhìn huynh đệ cùng môn phái bị uy hiếp tính mạng mà lo lắng.
“ Đâm sâu hơn nữa sẽ không tốt cho cơ thể đâu, ta có thể chăng?” Vừa truyền âm gã vừa cười nham hiểm chế trụ vong ngữ.
Sau đó gã truyền âm tiếp:“ Đừng giận mà, chỉ cần ngươi giúp ta một tí thôi. Lúc trước ta có giết chết người của ám tông, gã Năm Nổ đang báo thù cho tên đó, hãy xử lý tên kia hộ ta, tên cùi bắp đi nào”
Vong Ngữ cảm thấy cơ thể minhf kinh mạch như teo lại không sử dụng được pháp thuật, cậu truyền âm giận dữ:“ Vô Tình mặt kệ ta, giết hắn đi”
“ Tên rác rưởi này chết không sao hả?” Vừa truyền âm, gã Ma Sát càng đâm sâu kiếm vào lưng Vong Ngữ.
“ Dừng Tay,“ Vô Tình giận dữ.
“ He he, một trăm bước, cho đến khi chúng ta cách nhau một trăm bước, ta sẽ cho tên rác rưởi này sống.” Gã ma Sát nghiêm nghị
“sao ta phải tin ngươi?” Vô Tình truyền âm.
“ ta thề trước danh dự của tổ chức Ma Sát chúng ta”
“ Nếu ngươi nuốt lời, thì dù chết ta cũng sẽ giết được ngươi.Những người lừa dối Vô Tình ta chưa có ai còn sống đâu”
“ ha ha làm gì tuỳ ngươi”
“ Vong Ngữ hãy làm theo hắn đi” vô Tình truyền âm.
......................
Một lát sau Năm Nổ phía sau Vô Tình truyền âm:“ Ta không muốn chiến với ngươi, hãy nhường đường đi”
Vô Tình chắn phía trước không quay đầu lại mà truyền âm:“ Đợi một lát, ta sẽ cho ngươi vượt qua trong danh dự”
Năm Nổ nhăn nhó nói:“ Không được ta phải đuổi theo giết tên kia, hắn đã giết sư đệ ta”
Vô Tình cả cơ thể máu bốc hơi mù mịt nói:“ Nếu vậy...đến đây”