Tháng Hai vừa qua, hơi thở của mùa xuân liền lặng lẽ tràn về, nụ hoa trên đầu cành vươn mình tao nhã. Tuyết của mùa đông cũng đã dần dần tan đi, cả Hoàng cung bị che dưới rợp trời xuân về hoa nở.
Mây xanh lững lờ, phong cảnh u nhã — Tần Hoa Các vẫn xinh đẹp như cũ.
Biết được hôm qua Đông Phương Hạo vừa hồi cung liền gọi đại nội cấm quân đem toàn bộ những người liên quan đến vụ âm mưu chính biến lần này truy lùng bắt giam, hiển nhiên y đã hết sức giận dữ, thế nhưng hôm nay…
Khuất Bình cười khổ, ngoài cửa sổ xuân sắc như mơ, nhưng hắn lại không dậy nổi nửa điểm chú ý.
“Thương thế của đại nhân đã tốt hơn chút nào sao?”
“Là ngươi a…” Khuất Bình nâng mi nhìn thoáng qua, thanh âm bình thản không chút gợn sóng.
Hoàng Phủ Khuynh Kình cứu giá có công, hôm nay đã được sắc phong làm Tấn Bắc Hầu, quan Nhị phẩm, kiêm nhiệm Thứ sử Tấn Châu, ngày hôm sau lập tức đi Tấn Châu nhậm chức. (Tình địch phải đuổi liền tay! No. đã bị oanh ra khỏi kinh!)
“Đại nhân vẫn không trả lời ta.”
Ánh mắt của Hoàng Phủ Khuynh Kình lúc này lại cực kỳ giống loại thần thái bướng bỉnh trong mắt người nào đó.
“Đã không có gì đáng ngại.” Khuất Bình trấn định lại.
“Đại nhân không cần nói dối ta.” Vẻ mặt của Hoàng Phủ Khuynh Kình rất chăm chú, thương thế của Khuất Bình hắn biết rõ hơn ai hết, nghĩ đến nỗi lo âu của Khuất Bình lúc đó, hắn lại nói, “Hôm nay Hoàng Thượng đã bình yên hồi kinh, đại nhân có thể an tâm dưỡng thương a?”
Khuất Bình giương mắt nhìn hắn, khẽ mỉm cười, “Chuyện của Hoàng Thượng thật sự là nhờ có Hoàng Phủ công tử, về phần thương thế của Khuất mỗ kính xin công tử không cần quá mức để tâm.”(Lạnh lùng a lạnh lùng. TT^TT)
Hoàng Phủ Khuynh Kình nghe xong lời này cũng không nói gì nữa, hắn chỉ nhìn Khuất Bình thật lâu, một lát sau mới lên tiếng, “Hôm nay Khuynh Kình tới gặp đại nhân là để nói lời từ biệt.”
“Ân, cũng đúng.” Khuất Bình nhìn hắn, nhẹ gật đầu, đột nhiên lại nghĩ đến điều gì, vì vậy Khuất Bình lại nói, “Có điều đại hôn của muội muội ngươi sắp tới, ngươi không cùng Hoàng Thượng đề cập qua việc này sao?”
“Ta vốn muốn cùng Hoàng Thượng nói, thế nhưng tựa hồ không phải thời cơ…” Hoàng Phủ Khuynh Kình nói đến đây liền nhíu mày không nói thêm gì nữa.
Biết rõ hắn đang chần chờ điều gì, Khuất Bình chỉ nhàn nhạt cười, “Mọi chuyện đều quy về một sự, điểm ấy Hoàng Thượng hiểu được tinh tường, ngươi cứ yên tâm thượng tấu.”
Hoàng Phủ Khuynh Kình không khỏi cười khổ, “Tuy đại nhân nói là như vậy, nhưng ta không phải đại nhân, nào dám không đếm xỉa tới long nhan đại nộ.”
“Thật không?” Khuất Bình nghe xong không khỏi sững sờ.
Lúc này hắn không khỏi lại nghĩ tới vừa rồi ở trên đại điện, hai người đã có tranh chấp.
…..
“Tất cả các đại thần cũng không dị nghị, vì sao ngươi lại muốn bảo vệ bọn họ?” Đông Phương Hạo nhìn Khuất Bình, lạnh giọng hỏi.
“Thần chỉ không muốn Hoàng Thượng lưng đeo tội danh thí huynh.” Ngữ khí Khuất Bình bình tĩnh như cũ.
“Là bọn hắn phụ trẫm trước.” Đông Phương Hạo chắp hai tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống khắp điện Kim Loan, “Khi quân phạm thượng rành rành đến như thế, vì sao không thể phán xử tử tội?”
“Kính xin Hoàng Thượng nghĩ lại.”
“Nghĩ lại? Chẳng lẽ trẫm còn phải cho bọn hắn cơ hội thứ hai?” Đông Phương Hạo hừ lạnh một tiếng hỏi ngược lại.
Khuất Bình không đếm xỉa đến vẻ lạnh lùng trên mặt y, một đôi mắt trong sáng không gợn sóng, “Nếu như Hoàng Thượng nhất định phải đem hai vị hoàng tử xử tử, vậy thỉnh Hoàng Thượng cũng ban thưởng Khuất Bình tử tội.”
“Ngươi –”
Đông Phương Hạo không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Khuất Bình, miệng nhích lên, rốt cục vẫn không nói được lời nào, rời đi đại điện.
…..
“Có lẽ a…” Khuất Bình buồn man mác.
Có lẽ câu nói kia của hắn đã có chút quá mức.
Không phải là hắn không trông thấy lửa giận nơi đáy mắt Đông Phương Hạo, nhưng hắn cũng có lý do của hắn, dù cho vượt qua quân thần chi lễ, chuyện này hắn vẫn muốn ngăn cản.
Nhưng quả thực, Đông Phương Hạo vẫn là Hoàng Thượng.
Trong phòng một hồi trầm mặc, Hoàng Phủ Khuynh Kình lẳng lặng nhìn Khuất Bình, chỉ cảm thấy thần sắc của hắn thật là nan giải, tuy nhiên đôi lông mày chau nâng lờ mờ có chứa một tia bực bội, không biết hắn đang phiền não cái gì.
“Ta đi gặp Hoàng Thượng, chuyện của ngươi … nếu có cơ hội thuận tiện ta sẽ giúp ngươi thượng tấu.” Đột nhiên Khuất Bình đánh vỡ trầm mặc, đứng lên nói.
Hoàng Phủ Khuynh Kình nao nao, chỉ đành gật đầu.
Có lẽ —
Mấu chốt là ở Hoàng Thượng a…
Hoàng Phủ Khuynh Kình nhìn theo bóng lưng Khuất Bình rời đi, đột nhiên nghĩ như vậy.
Lúc này Đông Phương Hạo đang ngồi ở Hiên Dương điện đọc qua tấu chương ứ đọng hơn nửa tháng qua, mỗi khi xem một quyển, y lại cảm thấy tâm tình của mình bực bội một phần. Nhìn xem lời phê bình chú giải trên từng quyển tấu chương, y tựa hồ có thể tưởng tượng đến khung cảnh Khuất Bình một mình ngồi ở Tần Hoa Các cẩn thận phê duyệt từng cuốn từng cuốn…
Khuất Bình cúi đầu viết chữ thì thần sắc vô cùng chuyên chú, mà ngay cả không khí quanh thân hắn cũng sẽ trở nên nhẹ nhàng tĩnh lặng, mỗi lần đến, Đông Phương Hạo cũng không đành đi quấy rầy, chỉ yên tĩnh ngồi xuống một bên, lẳng lặng làm bạn với hắn.
Những ngày này y ở xa kinh, bên người thiếu vắng cảm giác về hắn, cảm thấy lòng cũng rơi vào khoảng không, không ngờ rằng thật vất vả về tới kinh thành lại cùng hắn có mâu thuẫn như vậy, nghĩ tới đây ánh mắt Đông Phương Hạo không khỏi ảm đạm, hắn bực bội đem tấu chương trong tay quăng ra, vì vậy,“ba” một tiếng, sổ con liền bay đến trên mặt đất.
Đại điện trống trải bị một tiếng rơi này đánh vỡ sự tĩnh lặng, Tiểu Lục tử đứng bên cạnh y bị sợ muốn nhảy dựng lên, vội vã chạy ra, vừa cúi người định nhặt tấu chương liền nghe thấy một người thở dài nói, “Hoàng Thượng còn đang tức giận thần sao?”
Tiểu Lục tử nhặt tấu chương lên, quay đầu nhìn lại, đúng là Khuất Bình.
Khuất Bình đi vào trong điện, cầm lấy tấu chương trên tay Tiểu Lục tử, nói với hắn: “Ngươi lui xuống trước đi.”
“Dạ…” (Lệnh ông không bằng cồng bà!=.=)
Khuất Bình đứng tại chỗ, thấy đôi mắt thâm trầm của Đông Phương Hạo nhìn mình chằm chằm, y lại không nói một tiếng, hắn chỉ hơi khom người hành lễ liền nghiêm mặt nói, “Hoàng Thượng, hôm nay trên đại điện lúc lâm triều thần nói có chút quá nặng, xin Hoàng Thượng thứ tội. Thế nhưng thần vẫn muốn xin Hoàng Thượng yêu thương tay chân, tha mạng cho Thái Tử Nguyên cùng Cửu Hoàng tử.”
Đông Phương Hạo nhìn Khuất Bình, đột nhiên thở ra một hơi thật dài, người liền miễn cưỡng dựa vào thành ghế phía sau, nhắm mắt lại, “Thôi, nghe lời ngươi a.”
“Mấy ngày nay bôn ba Hoàng Thượng nhất định là mệt mỏi, đại hôn sắp tới, xin Hoàng Thượng hảo hảo nghỉ tạm a.” Khuất Bình lại nhàn nhạt nói một câu, sau đó đi về phía trước đem tấu chương nhẹ nhàng đặt lên trường án, nhìn y một cái liền xoay người rời đi.
Đông Phương Hạo nghe tiếng bước chân của Khuất Bình càng lúc càng xa, mới chậm rãi mở mắt ra, cảm giác được không khí vạn phần tịch liêu trong đại điện, y không khỏi cười khổ.
Hai ngày sau, chính là ngày đại hôn của Đông Phương Hạo.
Hôn khánh lễ nghi được chú ý vô cùng, Hoàng Đế đại hôn lại càng không thể qua loa, phô trương cũng vô cùng hoành tráng đồ sộ, quý tộc thần tử một người cũng không ít đến dự lễ ăn mừng.
Giờ lành vừa đến, chỉ thấy kim kiệu chậm rãi đi vào Đông Thượng Các, thi bình phong, hàng xe, trải tịch đạo, Đông Phương Hạo liền nâng tay Hoàng Phủ Khâm đưa nàng vào Chiêu Dương Điện. (Ta không thích cảnh này, AAAAAAA….)
Cả hôn điển bắt đầu từ giờ Dần một mực kéo dài liên tục đến cuối giờ Thân, qua giờ Thân lại có tiệc mừng hôn khánh, lúc này liền đã không có vẻ nghiêm túc của ban ngày, mà là nhiều hơn vài phần ồn ào náo động.
Người tham gia tiệc rượu đều dẫn theo không khí vui mừng, đều nâng chén hướng Hoàng Thượng chúc tụng.
Đông Phương Hạo thoáng nhìn, chỉ thiếu một mình Khuất Bình không đến chúc.
Y đứng dậy ly tịch, đi ra khỏi yến hội sảnh. ( chỗ ngồi)
Bên ngoài phòng cũng thấy quan viên rộn ràng, liền nhân cảnh xuân tươi đẹp ngoài đình viện, nâng lên chén lưu ly, ở dưới ngọn đèn lung linh, đều mạn đàm uống rượu.
Khuất Bình kỳ thật vừa ly tịch không lâu, chỉ vì thương thế của hắn không tốt, hôm nay cả ngày lễ bái tiệc tùng quả thực quá mỏi mệt, càng thêm khó có thể ứng phó với các quan viên mời rượu, vì vậy hắn liền có ý định hồi phủ.
Chỉ là hắn vừa xuyên qua đám đông, liền nghe thấy sau lưng có tiếng Đông Phương Hạo trầm thấp truyền đến.
“Khuất Bình.”
Khuất Bình xoay người, “Hoàng Thượng.”
“Ngươi phải đi?” Đông Phương Hạo nhìn hắn, trên mặt lại không biểu lộ gì.
“Thần tửu lượng không tốt, thứ cho thần được cáo lui hồi phủ.” Khuất Bình nhẫn nhịn cảm giác không khỏe, miễn cưỡng hồi đáp.
Thấy Đông Phương Hạo không lên tiếng, Khuất Bình liền khẽ khom người hành lễ để rời đi, lại không ngờ vào lúc hắn xoay người, Đông Phương Hạo lại bắt lấy tay hắn.
Lôi lôi kéo kéo trong lúc đó, mặc dù Đông Phương Hạo không hề dụng lực, nhưng Khuất Bình cũng vô pháp ngăn cản cơn đau nhức kịch liệt nháy mắt truyền khắp toàn thân.
Khuất Bình lảo đảo lui một bước, sắc mặt trắng bệch, lông mày cau chặt lại, hai mắt nhắm nghiền nhẫn nhịn.
Đông Phương Hạo cũng bị kinh đến mặt không còn chút máu, y theo phản xạ buông ra tay ra, Khuất Bình liền lập tức ngã xuống, may mắn được Hoàng Phủ Khuynh Kình đi theo bên cạnh hắn nhẹ nhàng đỡ lấy.
“… Chuyện gì xảy ra?” Đông Phương Hạo mạnh mẽ phục hồi tinh thần, một phen ôm lấy Khuất Bình liền lập tức đi về hướng tẩm cung, “Người tới! Nhanh truyền thái y!”
Bị Hoàng Thượng quát lớn một tiếng như vậy, tất cả quan viên trong thoáng chốc cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, một hồi kinh hoàng hoảng sợ loạn thành một mảnh, vì vậy hỉ sự cũng không thành hỉ sự.
“Hoàng Thượng, xin cẩn thận vết thương trên vai đại nhân.” Hoàng Phủ Khuynh Kình theo sát sau lưng Đông Phương Hạo, nói.
Đông Phương Hạo nghe xong lời này bèn đưa mắt nhìn lên vai Khuất Bình, quả nhiên thấy ẩn ẩn có vết máu thấm ra.
“Đáng chết!” Đông Phương Hạo không khỏi thấp giọng mắng, y cau chặt lông mày, “Vì sao không sớm nói cho ta biết?”
Khuất Bình lúc này rốt cục chậm rãi mở mắt ra, nhìn Đông Phương Hạo, miễn cưỡng cong lên khóe miệng “… Ta không sao…”
“Không được nói nữa!” Đông Phương Hạo cúi đầu nhìn hắn, trong lòng một hồi cuống quýt.
Đem khuất Bình nhẹ nhàng đặt lên trên long sàng, Đông Phương Hạo liền lệnh cho Hồ thái y tới xem xét thương thế cho hắn.
“Vì sao không có người nói cho trẫm chuyện Thái phó bị thương?” Lúc này Đông Phương Hạo ở bên ngoài tẩm cung giận dữ, ánh mắt lạnh như băng quét mắt một đám quan viên không biết làm sao đang quỳ dưới bậc thang, “Hay là các ngươi toàn bộ không ai biết rõ chuyện này?”
Không khí thoáng cái liền đông cứng lại, trong nhất thời ai cũng không lên tiếng.
“Hoàng Thượng, bọn họ xác thực không biết rõ tình hình, Khuất đại nhân không nói cho bất luận kẻ nào.” Hoàng Phủ Khuynh Kình lập tức đứng ra nói.
“Ngươi từ đầu đã biết?” Đông Phương Hạo nheo mắt lại, hỏi.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, là thần không bảo vệ đại nhân chu toàn, kính xin Hoàng Thượng giáng tội.” Hoàng Phủ Khuynh Kình nhìn thẳng vào hai mắt Đông Phương Hạo, không có chút ý tứ trốn tránh.(No. vs No.: Fight!)
Đông Phương Hạo nhìn xem cặp mắt trầm tĩnh của Hoàng Phủ Khuynh Kình, đột nhiên ngộ ra điều gì đó, y không khỏi nhớ tới vừa rồi trong nháy mắt người này xông lên đỡ lấy Khuất Bình, thần sắc hắn dị thường đau lòng cùng lo lắng.
Ánh mắt Đông Phương Hạo lập tức trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, “Ngươi lưu lại, trẫm có chuyện muốn hỏi ngươi, những người khác lui ra đi.”
“Thái y, Thái phó thế nào?” Đông Phương Hạo trở về tẩm cung, đi đến bên giường trầm giọng hỏi.
Lúc này, áo của Khuất Bình bị kéo xuống dưới bờ vai, Hồ thái y đang cẩn cẩn dực dực gỡ băng vải, đợi băng vải hoàn toàn gỡ xuống, miệng vết thương dữ tợn kinh tâm liền lộ ra, Đông Phương Hạo không khỏi hít một hơi lãnh khí, lập tức tim đau đớn như bị đao cắt.
Tại sao có thể như vậy?
Hồ thái y lúc này hồi bẩm, “Hoàng Thượng, thương thế của Tả thừa tướng rất nặng, một kiếm thấu xương, tăng thêm mấy ngày liên tiếp ngược xuôi vất vả, bây giờ còn dẫn phát chứng viêm, tình huống không quá sáng sủa.”
Đông Phương Hạo càng nghe lông mày nhíu lại càng chặt, Hồ thái y nhìn xem thần sắc của y vội vã tiếp lời, “Bất quá chỉ cần điều dưỡng thoả đáng, hơn nữa dùng dược thần điều chế, hẳn là không có cái trở ngại gì.”
“Liệu có lưu lại di chứng gì không?” Đông Phương Hạo hỏi.
“Hẳn là không, chỉ cần ở trước khi miệng vết thương khép lại thật sự chú ý, ngàn vạn lần không được di động, để tránh xé rách vết thương lần nữa, hơn nữa trong ba tháng này phải cẩn thận điều trị, như vậy liền có thể hoàn toàn khang phục, chỉ là –” Hồ thái y có một tia chần chờ.
“Chỉ là cái gì?”
“Vết sẹo này không có cách nào xóa đi.” Hồ thái y hồi đáp.
Đông Phương Hạo lại liếc qua miệng vết thương của Khuất Bình, trong nội tâm đã dâng trào giận dữ, đến tột cùng là ai làm? Y rất dễ dàng liền liên tưởng đến mấy chuyện ngày nay, lòng liền động.
— Là Đông Phương Nguyên a!
Tuy Đông Phương Hiên cũng có khả năng, nhưng bằng vào sự trọng thị của hắn đối với Khuất Bình, hẳn sẽ không hạ thủ nghiêm trọng như thế.
Nghĩ tới đây, y cắn răng hung hăng nói, “Người tới! Đi đem Đông Phương Nguyên –”
Không ngờ lời còn chưa nói hết, cổ tay y đã bị người bắt được.
“Thái phó!”
Đông Phương Hạo quay đầu, liền nhìn thấy ánh mắt Khuất Bình.
Hồ thái y lúc này đã bắt đầu tẩy trừ miệng vết thương, Khuất Bình đau đến vô lực mở miệng, chỉ duỗi ra tay phải nắm chặt lấy Đông Phương Hạo.
Hắn nhìn Đông Phương Hạo, khẽ lắc đầu.
— Ngươi đã nhận lời ta.
Đông Phương Hạo sao có thể đọc không ra ý tứ trong mắt hắn, thế nhưng —
Y ngửa đầu nhắm mắt lại, cảm giác được bàn tay của Khuất Bình cầm lấy tay y vì cơn đau mà siết chặt thêm vài phần, y rủ xuống con mắt, thở dài, “Hảo, bỏ đi, sẽ theo Thái phó.”
Nghe y nói như vậy Khuất Bình mới an tâm buông tay ra, nhưng này lần lại bị Đông Phương Hạo cầm gắt gao, thế nào cũng không nguyện buông ra.
Khuất Bình không giãy mở, hắn chỉ mệt mỏi nhắm mắt lại, khóe môi tựa hồ nhiều hơn một vòng cười nhẹ.
Hoàng Phủ Khuynh Kình nhìn bọn họ nắm tay nhau, trong chốc lát tựa hồ minh bạch cái gì, vì vậy hắn nở nụ cười, chỉ là nụ cười kia dẫn theo chút khổ ý.
…..
Đợi hết thảy công việc xử lý xong, đã qua giờ Tý.
Khuất Bình bị vết thương làm cho đau đớn, dù đã đắp thuốc nhưng hắn vẫn không thể nào ngủ được, cảm giác được bên cạnh có khí tức của một người khác, vì vậy hắn liền mở mắt ra.
Nương ánh trăng, hắn lờ mờ có thể nhận ra đôi mắt như sao sáng của Đông Phương Hạo, lại nhìn không rõ hình dáng y, vì vậy trong đầu liền hiện ra tình cảnh vừa rồi khi nhìn thấy Đông Phương Hạo.
Cũng bởi tại bóng tối, cặp kia mắt hôm nay dường như trở nên càng thêm thâm thúy, càng thêm rõ ràng.
“Sao còn không ngủ?” Đông Phương Hạo thấy hắn mở mắt nhìn, vì vậy thấp giọng hỏi.
“Hoàng Thượng? Hôm nay là ngày đại hỉ của Hoàng Thượng, lại bị thần…”
“Thái phó.” Đông Phương Hạo cắt đứt lời của hắn.
Trong bóng tối, hai người đối mặt.
Đông Phương Hạo đột nhiên thở dài một tiếng, trầm thấp nói, “Cho đến khi thương thế tốt lên, thỉnh Thái phó ở lại trong nội cung a?”
Khuất Bình không trả lời.
“Thái phó?” Đông Phương Hạo có chút cúi đầu xuống, đột nhiên cảm giác được hơi thở của Khuất Bình, y nhịn không được lại để sát vào một ít.
“Hoàng Thượng…”
Khuất Bình đột nhiên lên tiếng, hơi thở liền đã rơi vào bên môi Đông Phương Hạo.
Đông Phương Hạo đột nhiên hôn xuống, y còn nhớ rõ hương vị của nụ hôn trước khi hắn rời kinh.
“……” Khuất Bình không ngờ Đông Phương Hạo lại đột nhiên hôn hắn, không khỏi ngơ ngẩn.
“Hoàng…” Khuất Bình vươn tay muốn ngăn cản lại bị Đông Phương Hạo cầm chặt lấy, đôi môi vô tình hé mở càng tạo cơ hội cho Đông Phương Hạo làm sâu sắc nụ hôn này.
Vì vậy, gắn bó triền miên.
…… Thật ấm áp.
Trong bóng tối, một khi con mắt không cách nào phân biệt rõ sự vật, cảm giác sẽ trở nên đặc biệt rõ ràng.
Bờ môi Đông Phương Hạo mềm mại, hơi thở của Khuất Bình trầm ổn.
Đôi môi lưu luyến triền miên, đột nhiên trong lúc đó liền trở nên nóng hổi.
Hai người nắm tay nhau, chẳng biết từ lúc nào giao nhau cùng một chỗ…
Có lẽ, giờ khắc này ai cũng quên tự hỏi, chỉ tham luyến sự ôn hòa của nhau, trầm luân trong bóng tối..
Nhưng điều này, vẫn là vượt qua cấp bậc lễ nghĩa thường luân, cũng phá vỡ cấm kỵ.
Trường Bình nhìn thấy Khuất Bình đã là buổi trưa ngày hôm sau.
Khuất Bình vẫn đang ngủ, lông mày cau lại, chỗ cổ áo, có thể lờ mờ nhìn thấy băng gạc quấn quanh, tuy đã sớm ẩn ẩn cảm giác được có gì đó không đúng, thế nhưng Trường Bình còn không nghĩ đến hắn lại bị thương nghiêm trọng như, ngày đó hắn rõ ràng đứng trước mắt nàng …
“Công chúa?” Khuất Bình mơ màng tỉnh lại, phát hiện Trường Bình đang nhìn mình xuất thần.
“… Ngươi đã tỉnh.” Trường Bình hoàn hồn nhìn hắn, thấy hắn muốn ngồi dậy liền vội vã đỡ hắn.
“Ân.” Khuất Bình gật đầu, nhìn nàng, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ, “Công chúa có trách ta hay không?”
Trường Bình nhếch miệng, trừng hắn, nói, “Ta biết rõ ngươi không muốn làm cho ta lo lắng, thế nhưng ngươi như vậy… Chẳng phải là làm cho người ta càng thêm lo lắng?”
“Khi đó tình thế bắt buộc, Khuất bình cũng là có chút bất đắc dĩ.” Khuất Bình đối với Trường Bình gần đây cũng như đối với thân nhân của mình, ngữ điệu rất tự nhiên.
“Ta biết rõ, nhưng mà …”
Nhưng mà cái gì? Trường Bình cắn môi không nói gì thêm nữa, nàng cũng không tinh tường mình lưỡng lự cái gì, khi biết rõ hắn bị thương, thật sự nàng có trách hắn, trách hắn chuyện lớn như vậy cũng không nói cho nàng biết, trách hắn trước sau không đổi, dù cho nhận thức có lâu đến mấy, hắn đối với nàng, vĩnh viễn cũng không khả năng giống như đối với Đông Phương Hạo.
“Hoàng Thượng nói như thế nào?” Nghĩ tới đây, Trường Bình nói sang chuyện khác. Nàng không thích sự ai oán của mình, dù cho đối với hắn vĩnh viễn chỉ có khổ luyến, nàng cũng hy vọng mình cười mà đối mặt. (Đã nói ta thích Trường Bình mừ… TT^TT)
“Hoàng Thượng…” Khuất Bình thốt lên hai chữ này, không khỏi lại nhớ tới đêm qua cùng Đông Phương Hạo ôm hôn, hắn khẽ cười khổ, “Hoàng Thượng tự nhiên là tức giận.”
Trường Bình nhìn xem biểu tình lúc này của hắn, không khỏi khẽ cười nói, “Hắn sao có thể thật sự sinh khí, ta nghĩ trong lòng hắn khẩn trương cùng lo lắng sẽ không thua bất luận kẻ nào a.”
Khuất Bình nghe xong lời này liền cười khổ, đang suy nghĩ nên nói gì nữa, giương mắt lại nhìn thấy Đông Phương Hạo đang đứng ở cửa ra vào.
Tầm mắt hai người cứ như vậy chạm vào nhau, mà Khuất bình sau khi sững sờ liền bình tĩnh nhìn y, một hồi không nói gì.
Theo ánh mắt Khuất Bình, Trường Bình quay đầu lại.
“Hoàng Thượng.”
“Trường Bình, ngươi đã đến rồi a.”
“Ta lo lắng Khuất… Thừa tướng, cho nên tiến đến thăm, Hoàng Thượng đã tới, Trường Bình trước hết cáo lui.” Trường Bình hơi khom mình hành lễ.
“Ân.” Đông Phương Hạo nhẹ gật đầu, chờ nàng ra khỏi tẩm cung mới tiến đến, phía sau y còn đi theo một tiểu thái giám, trên tay bưng một chén thuốc.
Khuất Bình gặp tình hình này, không khỏi khẽ nhíu mày nói, “Không phải nói chỉ cần bôi thuốc là được sao, như thế nào còn phải uống?”
“Đây là Hồ thái y đặc biệt phân phó, thỉnh Thái phó miễn cưỡng uống a.”
Kỳ thật Đông Phương Hạo cũng biết Khuất Bình không quá thích uống nước thuốc, mỗi lần uống hết lại muốn ói, cho nên bình thường ốm đau vặt vãnh hắn tình nguyện chịu đựng cũng không đi uống một ngụm, nhưng bây giờ tình huống bất đồng,Hồ thái y nói rất rõ ràng, nhất định phải hảo hảo điều trị mới có thể khỏi hẳn, cho nên thuốc này là tránh không khỏi.
Thấy Đông Phương Hạo biểu lộ cũng có chút bất đắc dĩ, Khuất Bình đành phải nhắm mắt nói, “Được rồi, ta uống là đươc.”
Đông Phương Hạo nghe hắn nói như vậy liền tự mình bưng chén thuốc lên, Khuất Bình một tay tiếp nhận, nhìn thoáng qua chất lỏng đen sì, trong nháy mắt nhíu chặt lông mày, do dự chỉ chốc lát, rốt cục một hơi đem dược toàn bộ uống xong.
“Thế nào? Rất khó chịu?” Đông Phương Hạo vừa hỏi vừa cầm chén đưa cho tiểu thái giám kia, phất tay cho hắn lui xuống.
“… Khá tốt.” Khuất Bình nhẹ thấm nước thuốc trên môi, miễn cưỡng nói.
Đông Phương Hạo lúc này rất tự nhiên, đưa tay liền thay hắn thấm hết nước thuốc tràn ra khóe môi.
Khuất Bình sững sờ, nhìn chăm chăm Đông Phương Hạo, một lát sau, hắn trầm thấp nói, “Hoàng Thượng, hãy để cho thần hồi phủ a…”
Đông Phương Hạo rõ ràng ngơ ngẩn, nhìn vào ánh mắt Khuất Bình, nửa ngày không nói lời nào. Một hồi lâu, y mới rủ xuống con mắt nhẹ nói, “Thái phó muốn tránh mặt Hạo nhi phải không?”
Khuất Bình không nghĩ y sẽ nói như vậy, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, thật lâu, hắn lên tiếng, “Hoàng Thượng, thần… Chỉ là không nghĩ vượt khỏi quy củ.” (Quy củ anh vượt còn ít sao?=.=)
“Thái phó ở lại chỗ này a, đêm nay ta sẽ đi tẩm cung khác.”
“Thần không có ý tứ này…”
Đông Phương Hạo đương nhiên biết rõ ý tứ Khuất Bình là gì, chỉ là y không nghĩ đến chuyện buông tay cũng không nguyện buông tay.
Y giương mắt nhìn Khuất Bình, ánh mắt chuyên chú đến khiến cho không một ai đủ sức bỏ qua, thanh âm trầm thấp mà cường ngạnh, “Trẫm không cho phép ngươi đi.”
“Hoàng Thượng …”
Khuất Bình ngạc nhiên nhìn Đông Phương Hạo hồi lâu, cũng từ trong đấy mắt y đọc được phần khẩn cầu cùng hy vọng, rốt cục vẫn không cách nào cự tuyệt.
Chính là, mơ hồ, sự cân bằng tồn tại giữa hắn và Hoàng Thượng bấy lâu nay dần dần trở nên nghiêng lệch … Có lẽ, đợi sau khi thương thế của hắn lành, hẳn là lúc hắn nền rời đi …
Khuất bình không còn muốn nói nữa, hắn nhìn Đông Phương Hạo, tuy hình dáng thân ảnh của y đã mang hương vị thành thục roc rệt, thế nhưng ánh vào trong mắt hắn thủy chung vẫn là Nhị Hoàng tử cao ngạo của nhiều năm về trước, sự quật cường của y cho đến hôm nay cũng không hề thay đổi, hắn đến tột cùng nên làm gì với y mới tốt?
“Thái phó…” Đông Phương Hạo nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi nhắm mắt cúi đầu.
Kỳ thật kẻ thực sự vượt qua quy củ, là y a…
Đêm qua triền miên dây dưa y vẫn còn nhớ rõ, mình khát vọng sự ấm áp dịu dàng của hắn đến như vậy, biết rõ không được nhưng lại vẫn xúc động hôn…
Trầm tĩnh thật lâu sau, Đông Phương Hạo cảm giác được một bàn tay chậm rãi mơn trớn gương mặt mình, sau đó rơi xuống, mở mắt ra nhìn lại phát hiện trong nụ cười của Khuất Bình có một tầng cô đơn.
“Vì sao?” Thanh âm của Đông Phương Hạo trầm thấp, đáy mắt cũng có sự khó hiểu, hắn cầm lấy bàn tay cong không kịp thu hồi của Khuất Bình.
Vì sao? Y rõ ràng là Hoàng Thượng, bất cứ thứ gì chỉ cần Thái phó muốn y đều có thể vì hắn làm được, nhưng vì sao đáy mắt Thái phó sẽ có vẻ bi thương như thế?
Khuất Bình thở dài một tiếng, rủ mắt xuống, thấp giọng nói ra, “Có lẽ là vì ngươi thật sự đã trưởng thành…”
Chẳng bao lâu sau, dấu vết còn sót lại của những năm phong hoa tuyết nguyệt kia sớm được tuế nguyệt ma bình, không thể tìm lại, ở bên Đông Phương Hạo cả ngày lẫn đêm, thế nhưng hắn lại chưa từng có một chút ý tưởng về sự thay đổi… Nghĩ lại, thật sự mình là quá mức tham lam đi…
Tiếu dung của Khuất Bình không thay đổi, ánh mắt nhìn sang Đông Phương Hạo lại nhiều hơn vài phần nhu hòa, cảm giác được rất rõ sợi sợi tình cảm ấm áp trên từng ngón tay y truyền đến, hắn đột nhiên xòe bàn tay mình nhẹ nhàng áp lên tay y, đã là lớn nhỏ bất đồng.
“Chúng ta, đã tương xử mười một năm … Hoàng Thượng…” ( ở bên nhau)
Là mười một năm dài, hay là ngắn ngủi có mười một năm, đến cuối cùng, chính hắn cũng không phân rõ được.
Hắn đột nhiên cảm khái khiến Đông Phương Hạo mê mang, trong thoáng chốc, ánh nắng mặt trời của ngày ấy, những êm dịu ngọt ngào của ngày ấy, phong tư trong sáng tao nhã của Khuất Bình ngày ấy lại hiện về trước mắt y. Bắt đầu từ ngày ấy, y liền đã chú tâm không đổi với người này, từng ly từng tý, sợi sợi liên quan đến hắn đều đã thật sâu tiến vào chiếm giữ tâm tư của y, đời này chỉ sợ đều không thể phai mờ, không cách nào tan mất.
“Thái phó, xin ngươi tiếp tục làm bạn bên người Hạo nhi a…”
Khuất Bình không đáp, chỉ nắm chặt tay y thêm một ít, có một số việc, chính hắn cũng không… mấy tinh tường, càng không thể nào đoán trước.
Về chuyện uống thuốc Bắc của A Bình: Xem ra nhiều anh trong Danmei rất sợ thuốc Bắc, khiến ta tự hỏi thuốc Bắc có thực đáng sợ như vậy không??? Hồi nhỏ ta từng uống, không thích nhưng cảm giác cũng khá, thấy dễ uống hơn thuốc Nam.
Trường Bình là một cô gái thông minh, giàu tình cảm nhưng cũng rất kiên cường và sáng suốt, hoàn toàn khác với Hoàng Phủ Khâm. Sự khác nhau đó về tính cách dẫn đến kết cục khác nhau trong số phận của hai người con gái này…