Dịch: TheJoker
- Ca ca!
Nhìn thấy nụ cười thân thuộc đó, nghe được âm thanh thân quen đó, rốt cuộc Thanh Vũ không cầm được nước mắt, lao vào lòng Đằng Thanh Sơn.
- Ca, cuối cùng ca ca đã trở về. Muội nhớ ca ca đến chết đi được, thậm chí nằm mơ cũng thấy ca ca.
Thanh Vũ ôm chặt lấy Đằng Thanh Sơn như một đứa trẻ không nỡ bỏ rơi món đồ chơi của mình. Luận cảm tình, từ nhỏ Đằng Thanh Sơn đã chiếu cố nàng, thậm chí trong lòng Thanh Vũ, ca ca của nàng chính là một ngọn núi cao, một ngọn núi to lớn mà nàng có thể dựa vào mãi mãi.
- Ca, mấy năm nay ca đã đi đâu?
Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Có thể đi đâu được chứ! Bị truy sát nên chỉ có thể chạy trốn khắp thiên hạ.
Đăng Thanh Sơn trêu, vừa véo mũi muội muội vừa cười nói.
Thanh Vũ nhíu mũi, cố ý trừng mắt với Đằng Thanh Sơn.
Tuy nhiên động tác thân mật giữa huynh muội bọn họ cũng khiến cho tim của Thanh Vũ cảm thấy thanh thản một lúc.
- Xem hai con kìa!
Viên Lan nhìn hai con, cười lớn rồi nói:
- Vũ à! Ca của con đã về, còn không giới thiệu mấy đứa tiểu Sơn với ca con đi!
- Ca!
Thanh Vũ khẽ nghiêng người, nhẹ cầm lấy tay một bé trai chừng bốn tuổi, cười nói:
- Đây là con trai của muội và Gia Cát Vân, tên là Gia Cát Ngọc Sơn.
Sau đó nàng lại kéo tay một bé gái khác:
- Đây là con gái, tên là Gia Cát Ngọc Đình, hai đứa nhỏ sinh đôi. Tiểu Sơn là ca ca, Đình Đình là muội muội. Tiểu Sơn, Đình Đình, mau gọi cữu cữu (cậu) đi con!
Cặp em bé trông hết sức xinh xắn này hiếu kỳ nhìn ngắm người lạ đang đứng ở trước mặt.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười.
Nụ cười của hắn lập tức khiến cho hai em bé dấy lên một cảm giác thân thiết với Đằng Thanh Sơn. Bé trai thưa lớn:
- Cữu cữu!
Bé gái đứng ở bên như thể cũng muốn cạnh tranh, liền vội gọi:
- Cữu cữu!
- Cữu cữu! Cữu cữu! Cữu cữu!
Bé trai vội gọi lớn ba tiếng rồi liếc bé gái, như đã giành được thắng lợi.
- Cữu cữu! Cữu cữu! Cữu cữu!
Nữ đồng kêu không ngừng.
Trông thấy sự ngây thơ, hồn nhiên của bọn chúng, Đằng Thanh Sơn, Thanh Vũ, Lý Quân và phu thê hai người Đằng Vĩnh Phầm cũng bật cười.
- Ha ha, gọi ai là cữu cữu đó? Thanh Hổ đang ở đây à?
Một giọng nói trong trẻo vang lên.
- Là Tiểu Vân.
Thanh Vũ lập tức nhận ra người đang đến.
Người vừa vào đích thật là Gia Cát Vân bị tiếng nói của hai con hấp dẫn mà đến. Khi Gia Cát Vân bước chân vào sân, hai em bé đồng thanh gọi:
- Cha!
Bước vào sân, mặt vẫn còn tươi cười, Gia Cát Vân vừa mở miệng thưa Đằng Vĩnh Phàm:
- Nhạc phụ,...
Ánh mắt vừa quét qua Đằng Thanh Sơn, giọng nói bỗng dưng khựng lại.
- Thanh, Thanh Sơn đại ca!
Gia Cát Vân trợn tròn mắt.
- Tiểu Vân, đã lâu không gặp.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười chào.
- Huynh, huynh đã về rồi!
Gia Cát Vân nửa như ngạc nhiên, nửa vui mừng, ánh mặt lộ vẻ khó tin.
Hắn cẩn thận quan sát người đang đứng trước mặt. Đằng Thanh Sơn hôm nay so với Đằng Thanh Sơn nổi bật lúc thiếu thời đã biến đổi nhiều. Càng thêm thành thục, nội liễm, đứng ở đó như đại địa mênh mông vô tận, khiến người ta có cảm giác tin cậy, lại khiến người ta tự dưng nảy sinh lòng kính trọng.
Mặc dù Gia Cát Vân đã gặp qua Kinh Ý, song vì dung mạo của Đằng Thanh Sơn lúc này là dung mạo thật, nên bất luận là Gia Cát Vân hay Thanh Vũ cũng đều không nhận ra Đằng Thanh Sơn chính là Kinh Ý mà bọn họ đã gặp qua.
Về phần Lý Quân.
Trong khoảng thời gian trở về Cửu Châu, Lý Quân từng ở trên đảo Cửu Lang Hồ, cũng từng ở trong Nghi Thành. Phần lớn thời gian nàng lại ở tổng đàn Tuyết Liên Giáo ở Thanh Châu quận, thế nên bất kể là Gia Cát Vân hay Thanh Vũ cũng đều chưa từng gặp Lý Quân, cũng không biết Lý Quân là thê tử của Kinh Ý, vì vậy hiển nhiên không đoán ra được Kinh Ý chính là Đằng Thanh Sơn.
(Ba_Van: Có lẽ tác giả nhầm chăng? Vì Đằng Thanh Vũ lẫn Gia Cát Thanh Vân đều chưa gặp Lý Quân, cũng không biết Đằng Thanh Sơn quen Lý Quân!)
Đứng bên cạnh, Thanh Vũ bật cười:
- Đứng ngây ra đó nhìn cái gì, chính là ca thiếp đó! Chàng có nhìn thêm chục, trăm lần nữa thì vẫn là ca thiếp! Không phải là thấy ca thiếp về rồi, sợ là sau này thiếp sẽ tìm ca ca khi chàng ăn hiếp thiếp đó chứ?
Gia Cát Vân không khỏi cười khổ:
- Ta nào dám ăn hiếp nàng!
- Ha ha!
Đằng Vĩnh Phàm sảng khoái cười nói:
- Vào trong hết đi, đừng đứng ở ngoài! Hiếm khi đại gia đình đều tụ tập, vào trong nhà rồi nói.
Hôm nay là một ngày mà Đằng Vĩnh Phàm và Viên Lan cực kỳ cao hứng. Con gái, con rể, cả cháu cũng đều đến, con trai mất tích gần năm năm cũng đã dẫn theo con dâu đang mang bầu trở về rồi.
Phận làm cha mẹ còn ao ước gì hơn?
Vợ chồng hai người Đằng Thanh Sơn, vợ chồng hai người Gia Cát Vân cùng với hai đứa nhỏ cộng lại gần mười tuổi Tiểu Sơn và Đình Đình bước vào sảnh chính cùng hàn huyên không lâu, đột nhiên bên ngoài vọng vào thanh âm lo lắng:
- Gia Cát thống lĩnh!
- Hử?
Gia Cát Vân vội bước ra ngoài sảnh, đứng ở hàng hiên nhìn ra ngoài:
- Chuyện gì vậy?
- Yến trưởng lão triệu tập rất đông trưởng lão. Xin thống lĩnh hãy mau đến đại điện, có đại sự cần thương lượng.
Đệ tử bên ngoài cung kính lên tiếng, bẩm báo xong liền rời khỏi.
- Sao?
Gia Cát Vân thất kinh.
Khoảng thời gian gần đây, Gia Cát Nguyên Hồng vẫn ở Nghi Thành, thành thử tại Giang Trữ quận thành, sự tình trong tông Quy Nguyên Tông đều do chấp pháp trưởng lão Yến Mạc Thiên quản lý hộ. Chỉ việc đại sự mới chuyển đến Nghi Thành cho Gia Cát Nguyên Hồng. Vì vậy Yến Mạc Thiên trưởng lão rất ít khi triệu tập nhân viên cấp cao của Quy Nguyên Tông.
"Xảy ra đại sự gì vậy?" Gia Cát Vân trong lòng nghi hoặc, liền quay sang mọi người trong phòng, áy náy báo tin:
- Trong tông có đại sự, ta đi đến đại điện trước đây.
- Có đại sự gì vậy?
Thanh Vũ hơi bất mãn, bực bội hỏi.
Bấy lâu nay nàng là một người hết sức ân cần, hôm nay ca ca mất tích mấy năm trở về, cả gia đình tề tựu là chuyện rất quan trọng, rất đáng ăn mừng. Giờ Gia Cát Vân muốn đi giải quyết công việc, nàng đương nhiên có chút không vui.
Đằng Thanh Sơn cười nói:
- Tiểu Vân! Đệ đi đi! Lo xong công chuyện tối về cùng ăn chung. Đồ ăn mẹ nấu còn ngon hơn cả đầu bếp của tửu lâu nấu!
Viên Lan liếc con trai cười, cười đến híp cả mắt.
Con đi ngàn dặm mẹ lo lắng. Lo lắng mấy năm, hôm nay gặp được con, Viên Lan cảm thấy thật ngọt ngào.
- Được, tối về nhất định sẽ đến.
Gia Cát Vân không dám lãng phí thời gian, lập tức rời nhà, chạy đến đại điện.
Trong sảnh phòng, phu phụ hai người Đằng Vĩnh Phàm vui vẻ trò chuyện cùng hai con.
- Cha! Lần này con vượt sông vượt biển, tìm được một bảo vật.
Đằng Thanh Sơn đột nhiên mở miệng nói.
- Bảo vật?
Đằng Vĩnh Phàm cười ha hả:
- Cha con ăn uống ngủ nghỉ có mẹ con lo cho, còn có bảo vật gì nữa. Có bảo vật thì mấy đứa tụi con dùng đi. Chúng ta không cần đâu.
- Ca, là bảo vật gì vậy?
Thanh Vũ lại lấy làm hiếu kỳ.
Đằng Thanh Sơn lấy từ trong người ra một hộp ngọc, nhìn cha mẹ nói:
- Con phiêu kưu khắp chốn, gặp được một hảo hữu, và cùng hảo hữu lấy được bảo vật gọi là Vân Mộng Bạch Quả! Một phần Vân Mộng Bạch Quả này đã được hảo hữu dùng, hôm nay Vân Mộng Bạch Quả còn lại một nửa. Vân Mộng Bạch Quả này có công dụng thần kỳ, "khởi tử nhân nhục bạch cốt" (cải tử hoàn sinh và khiến xương khô mọc da thịt).
- Cái gì chứ?
Trong sảnh đường, cả cha mẹ và Thanh Vũ đều thất kinh.
- Có thể cứu sống người đã chết?
Thanh Vũ cả kinh, gặn hỏi.
Lúc này, bọn họ vẫn chưa hiểu ý nghĩa chân chính của Vân Mộng Bạch Quả.
- Người vừa chết, thần chưa tiêu tán, dùng xong Vân Mộng Bạch Quả thì có thể sống lại! Đó là ckhởi tử nhân, còn "nhục bạch cốt" nghĩa là không cần biết cụt chân cụt tay, dùng Vân Mộng Bạch Quả thì đều có thể mọc dài ra trở lại.
Nói đến đây, giọng của Đằng Thanh Sơn có chút run run, cách một tiếng, hộp ngọc mở ra!
- Chân cụt có thể mọc dài ra?
Viên Lan, Thanh Vũ, mẹ con hai người đều nín thở, mà thân thể Đằng Vĩnh Phàm đang ngồi trên xe đẩy càng run rẩy, nhìn Đằng Thanh Sơn với vẻ mặt không dám tin
- Thanh Sơn, ý con là...
Mất đi đôi chân rồi mới sẽ biết có thể đi lại được là một niềm hạnh phúc như thế nào.
Trong mơ, Đằng Vĩnh Phàm cũng mơ đứng dậy được. Nhưng mà Gia Cát Vân và Thanh Vũ sớm đã lục khắp các thư tịch ghi chép về kỳ linh dị bảo, thậm chí ngay cả Bất Tử Thảo trong truyền thuyết cũng không có năng lực mọc dài tứ chi.
Đằng Vĩnh Phảm sớm đã cam chịu số phận, không nghĩ đến đời này mình còn có thể đứng dậy được nữa.
Đằng Vĩnh Phàm sực tỉnh, vội nói:
- Thanh Sơn, loại linh bảo này nhất định rất trọng yếu. Cha con đã già rồi, loại linh bảo mà Cửu Châu khó tìm này dùng cho tấm thân quê mùa của ta sẽ rất lãng phí.
- Cha!
Đằng Thanh Sơn liền lắc đầu
- Nếu linh bảo trong cả Cửu Châu có thể chữa lành cho chân cha, cho dù phải chinh chiến khắp Cửu Châu, thống nhất Cửu Châu, con cũng sẽ tìm hết mọi linh bảo về. Cha! Cha hãy ăn Vân Mộng Bạch Quả này đi.
- Cha! Cha ăn ngay đi cha!
Thanh Vũ cũng thúc giục.
- Phàm ca!
Viên Lan mất kiên nhẫn kêu lên.
Đằng Vĩnh Phàm nhìn con trai, lại cuối đầu nhìn xuống trái cây nằm trong chiếc hộp ngọc đang mở, lloáng thoáng có hình dạng hài nhi, rốt cuộc không kềm được cười nói:
- Được, Thanh Sơn! Vậy cha sẽ ăn!
Cố dằn lấy cảm xúc dâng trào trong lòng, Đằng Vĩnh Phàm đưa tay cầm lấy một phần trái cây, tự bỏ vào miệng, nhai rào rạo vài miếng rồi nuốt xuống bụng.
- Hử?
Mặt Đằng Vĩnh Phàm bất chợt đỏ lựng.
Răng rắc... Từ cơ thể Đằng Vĩnh Phàm phát ra âm thanh kỳ dị.
- Chân của ta, mặt của ta!
Đằng Vĩnh Phàm tròn mắt nhìn vào cặp giò mình, nhìn ống quần teo tóp của cặp giò.
Bỗng dưng ngay bắp đùi, nơi ống quần vốn teo tóp trống rỗng, tuy không nhìn thấy rõ, nhưng có thể cảm giác rõ được dường như chân đang mọc ra. Viên Lan, Thanh Vũ mắt đều trợn tròn. Đợi đến khi công hiệu giảm đi, Đằng Thanh Sơn liền đưa tiếp miếng thứ hai cho cha. Muốn mọc đủ cả hai chân, cần phải ăn đến miếng thứ ba mới đủ.
Xì xì... chỉ thấy hai cẳng chân to lớn của đàn ông trắng trẻo nhưng khoẻ khoắn vạm vỡ từ chỗ bắp đùi mọc dài ra, mắt thường có thể thấy rõ đầu ngón chân cũng đang mọc dài ra.
Quy Nguyên Tông, chính giữa đại điện.
"Hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì, Yến trưởng lão triệu tập nhiều người như vậy để làm gì?" Gia Cát Vân ngồi trong đại điện tự hỏi. Chấp pháp trưởng lão Nghê trưởng lão cùng với vực phong Thịnh trưởng lão của Quy Nguyên Tông, còn có rất nhiều trưởng lão, thống lĩnh Hắc giáp quân, và tứ đại thống lĩnh của Long chung quân, cũng đều tề tựu giữa đại điện, hết thảy đều lộ vẻ nghi hoặc.
Đột nhiên:
- Yến trưởng lão đến!
Mọi người đều lập tức yên lặng.
Yến trưởng lão Yến Mạc Thiên vẻ mặt hơi đỏ, trán nổi gân xanh; vừa bước vào đại điện lão liền nhìn quanh.
- Yến trưởng lão, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Nghê trưởng lão mất kiên nhãn hỏi.
- Các vị!
Yến Mạc Thiên hít sâu một hơi, cao giọng nói:
-Ta vừa mới nhận được tình báo từ Thiên Vân Sơn chuyển đến, báo rằng Kinh Ý tiền bối dẫn theo mấy yêu thú hư cảnh cùng một cường giả hư cảnh đã đại chiến với mấy cường giả hư cảnh ở phe khác.
Một tốp cường giả hư cảnh đại chiến?
Những người có mặt đều hít vào một hơi lạnh.
- Song thám tử của chúng ta lại phát hiện một bí mật động trời.
Sắc mặt Yến Mạc Thiên không khỏi lộ ra vẻ kích động:
-Kinh Ý tiền bối chính là Đằng Thanh Sơn của Quy Nguyên Tông ta năm xưa!
-Hả?
- Cái gì?!
Dường như tất cả mọi người đều đứng bật dậy, hoàn toàn ngây người.
- Hơn nữa, tin tức này đã được trên ngàn người ở Thiên Vân Sơn lúc đó nghe được, tuyệt đối trong một thời gian rất ngắn sẽ lan truyền khắp cả Cửu Châu.
Yến Mạc Thiên liền nói tiếp:
- Tông chủ cũng nên biết tin này. Vì vậy hôm nay dự định mau chóng trở về, nhất định phải báo để tông chủ cũng biết Kinh Ý tiền bối chính là người của Quy Nguyên Tông chúng ta, là Đằng Thanh Sơn của Quy Nguyên Tông chúng ta!
Bị tin tức động trời đó làm ngớ người một hồi lâu, cuối cùng Gia Cát Vân đang ngồi cũng sực tỉnh lại.
- Yến trưởng lão.
Gia Cát Vân chợt cất tiếng.
- Hử?
Mọi người trong đại điện quay qua nhìn hắn.
Gia Cát Vân thấp giọng nói:
- Ta không biết Kinh Ý tiền bối rốt cuộc có phải là Đằng Thanh Sơn hay không. Nhưng mà ta biết, Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn huynh ấy hiện giờ đang ở ngay trong tông chúng ta.
- Trong tông? Ở đâu?
Yến Mạc Thiên buột miệng hỏi.
- Chỗ cha vợ ta.
Gia Cát Vân đáp.