Dịch: Heokon
- Thanh Sơn, ta có một việc cần ngươi làm.
Vẻ mặt Gia Cát Nguyên Hồng đột nhiên nghiêm túc hẳn lên.
- Sư phụ, người nói đi.
Đằng Thanh Sơn liền đáp.
Gia Cát Nguyên Hồng trầm thấp nói:
- Thanh Sơn, nói vậy ngươi cũng thây được Quy Nguyên Tông ta so với Thanh Hồ Đảo, nhược điểm lớn nhất hiện giờ chính là nhân thủ không đủ! Mười ba quận Dương Châu ước chừng có hai ba trăm triệu dân cư. Chỉ riêng việc khống chế được mười hai quận khác, tối thiểu cũng cần hơn mười vạn nhân mã. Nhưng là, Quy Nguyên Tông ta ngoại trừ quân đội tự bảo vệ chính mình, nhiều nhất cũng chỉ có thể phái ra Long Cương quân cùng với mười vạn quân đội bình thường.
Đằng Thanh Sơn nhíu mày, gật gật đầu.
Vấn đề này thật khó giải quyết.
Dù sao Quy Nguyên Tông cũng chỉ khống chế một quận, đương nhiên nhân thủ không thể so với Thanh Hồ Đảo, càng không thể so với Thiên Thần cung.
- Cho nên Thanh Sơn, ngươi hãy đi dãy núi Thái A một chuyến.
Gia Cát Nguyên Hồng nói:
- Dãy núi Thái A ở nam bộ Dương Châu, trải dài cả mấy quận! Không phải ở đó ngươi đã sớm an bài một đạo nhân mã - Mãnh Thú Bang sao? Lần này ngươi đi, hãy làm cho nhân mã đó mở rộng thế lực. Đến lúc tấn công nam bộ Dương Châu sẽ cần bọn họ hỗ trợ.
Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu, trong lòng hiểu được ý tứ của sư phụ.
- Sư phụ, con cần năm trăm bộ Hỏa Lưu Chiến Giáp, cùng với một ngàn năm trăm bộ Hỏa Vũ chiến giáp.
Đằng Thanh Sơn nói.
- Được, con lấy đi.
Gia Cát Nguyên Hồng cười lớn, gật đầu:
- Con không nói, ta cũng sẽ cho người mang chiến giáp đến. Có chiến giáp, hơn nữa còn còn có hai bình Bắc Hải chi linh có thể tạo nên một chi tinh anh quân đội. Tuy nhiên, Thanh Sơn, tốt nhất nên tiết kiệm Bắc Hải chi linh. Dù sao sự trung thành của cường đạo cũng không bằng đệ tử trong tông ta.
- Con hiểu được, sư phụ. Con sẽ tuyển ra năm trăm người, cho bọn họ dùng Bắc Hải chi linh.
Về phần sự trung thành, sư phụ yên tâm. Bọn cường đạo, đạo tặc này rất dũng mãnh. Đồ nhi của con ở trong Mãnh Thú Bang cũng chỉ tuyển những hán tử có tâm huyết.
Đằng Thanh Sơn biết rõ bọn đạo tặc này mỗi ngày liếm máu trên lưỡi đao, so với thành vệ quân đều phải dũng mãnh gan dạ không kém.
Một khi nhận định một người là thủ lĩnh, không bị bức bách đến đường cùng, bọn họ sẽ không dễ phản bội.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đằng Thanh Sơn cùng với Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh rời khỏi Đằng gia trang. Trước tiên hắn đi đến Giang Ninh quận thành lấy Hỏa Lưu Chiến Giáp và Hỏa Vũ chiến giáp, tổng cộng hai ngàn bộ, sắp xếp vào trong một cái hòm sắt lớn. Đằng Thanh Sơn nâng cái hòm sắt, đứng ở trên lưng Tiểu Thanh bay đến dãy Thái A.
Vù. Vạn trượng trời cao, trên tầng mây.
Ánh sáng mặt trời tỏa ra bốn phía, Đằng Thanh Sơn nâng cái hòm sắt ước chừng nặng hơn hai mươi vạn cân như chỉ cầm một cái bao nhỏ, rất thoải mái.
- Tiểu Thanh, đến rồi.
Đằng Thanh Sơn cảm ứng được phía dưới là dãy núi Thái A, hơn nữa cũng phát hiện sào huyệt của Mãnh Thú Bang.
Vù! Từ lưng Tiểu Thanh Đằng Thanh Sơn nhảy thẳng xuống, bằng tốc độ kinh người từ trên cao hạ xuống giống như một viên vẫn thạch. Sau khi thân thể dung nhập lực thiên địa, tốc độ Đằng Thanh Sơn lại càng thêm mau. Đợi đến khi rơi gần đến mặt đất, tốc độ mới đột ngột giảm mạnh.
Vù, vù! Không khí dường như đều mơ hồ chấn động.
Đáp người thẳng trên núi đá, sau khi đặt hai chân xuống, Đằng Thanh Sơn nhìn hòm sắt lớn trong tay, không khỏi mỉm cười: "Mang nặng hai mươi vạn cân, muốn hạ xuống nhẹ nhàng thật cũng có chút khó khăn."
Nói xong Đằng Thanh Sơn lập tức vác hòm sắt, hóa thành một đạo ảo ảnh, lắc thân vài cái đã tiến nhập trọng địa của Mãnh Thú Bang.
Dương Đông cầm trong tay một thanh kiếm màu đỏ sậm, đang ở luyện võ trường luyện tập kiếm pháp do Đằng Thanh Sơn dạy hắn. Trong phút chốc cả người hắn giống như cùng với kiếm hòa thành một thể, phảng phất có một cỗ âm lãnh, ý cảnh quỷ dị.
"A?"
Khóe mắt Dương Đông thoáng thấy trong luyện võ trường đột ngột xuất hiện một bóng người, trong lòng sợ tới mức nhảy dựng. Đợi đến khi nhìn kỹ:
- Sư phụ.
Dương Đông lập tức dừng việc luyện kiếm, cung kính bước tới.
- A Đông, kiếm pháp luyện khá lắm.
Đằng Thanh Sơn cười, buông hòm sắt ra, cái hòm sắt hơn hai mươi vạn cân rơi trên mặt đất, làm mặt đất hơi chấn động.
- Lần này đến đây, ta muốn ngươi thi hành một việc.
- Sư phụ! Mời nói.
Ánh mắt Dương Đông tỏa sáng.
Ở tại đây trong lòng hắn rất ngứa ngáy. Tại dãy núi Thái A, căn bản hắn không có đối thủ.
Hô!
Một bóng xám đột ngột xuất hiện, Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn, chính là Cuồng Phong Ưng...
- Tiểu Hôi!
Cũng đã nhiều ngày không gặp Đằng Thanh Sơn, Cuồng Phong Ưng tỏ vẻ rất hưng phấn, lập tức bay đến, còn dùng cái đầu cọ cọ vào cánh tay Đằng Thanh Sơn, ra vẻ vô cùng thân thiết.
- Này Tiểu Hôi, ngươi ăn của ta nhiều thịt như thế mà cũng không nể mặt ta. Sư phụ vừa đến, nó đã tỏ vẻ thân thiết như vậy.
Dương Đông bĩu môi nói.
- Ha ha!
Đằng Thanh Sơn cười, vuốt ve Cuồng Phong Ưng, rồi sau đó nói với Dương Đông:
- A Đông, sắp tới đại quân Quy Nguyên Tông bắt đầu tiến công các quận của Thanh Hồ Đảo. Khi đến thời điểm tấn công nam bộ Dương Châu, sẽ cần ngươi hỗ trợ. Ta ra lệnh cho ngươi: "Chậm nhất trong vòng ba tháng phải trở thành bang phái mạnh nhất ở trong dãy Thái A, nhân số cũng phải nhiều nhất."
- A?
Dương Đông tròn mắt, liền cười khổ:
- Sư phụ, Mãnh Thú Bang hiện giờ là bang phái số một số hai ở dãy Thái A. Nhưng là, Mãnh Thú Bang hiện giờ cũng mới có tám ngàn hảo hán. Bang phái lớn nhất dãy Thái A hiện giờ có gần mười vạn người. Sư phụ nói con "thà thiếu chứ không tuyển ẩu", nay cho con tìm mười vạn hảo hán chân chính, rất khó ạ...
Loảng xoảng!
Đằng Thanh Sơn mở hòm sắt, lộ ra rất nhiều áo giáp, mũ giáp cùng nhiều vật phẩm.
- Trong này có năm trăm bộ Hỏa Lưu Thiết chiến giáp, cùng với một ngàn năm trăm bộ Hỏa Vũ chiến giáp.
Đằng Thanh Sơn trịnh trọng nói.
- Hỏa Lưu Thiết?
Dương Đông trợn tròn mắt, đương nhiên hắn biết sự lợi hại của Hỏa Lưu Thiết.
Đằng Thanh Sơn lấy từ trong lòng ra một lọ bình ngọc màu đen:
- A Đông, trong bình ngọc có khoảng một ngàn giọt Bắc Hải chi linh. Mỗi một giọt Bắc Hải chi linh đều có thể tạo nên một gã võ giả nhất lưu! Mãnh Thú Bang hiện giờ có tám ngàn hảo hán, ngươi tuyển ra năm trăm người tín nhiệm nhất, cho bọn họ dùng Bắc Hải chi linh và cho bọn họ mặc Hỏa Lưu Thiết chiến giáp!
- Sư phụ, lúc đó bảo con công kích một quận thành, cũng là chuyện đơn giản thôi.
Dương Đông buột miệng.
Năm trăm tên võ giả nhất lưu, phối hợp Hỏa Lưu Thiết chiến giáp.
Tuyệt đối không có sức mạnh nào địch nổi.
- Năm trăm tiên thiên tinh anh chiến kỵ, cùng với năm trăm giọt Bắc Hải chi linh thừa và một ngàn năm trăm bộ Hỏa Vũ chiến giáp, ngươi sử dụng như thế nào, tất cả tùy ý ngươi.
Đằng Thanh Sơn nói.
- Dựa vào những thứ này, ngươi thống nhất toàn bộ dãy núi Thái A, không vấn đề gì chứ?
- Không thành vấn đề! Mãnh Thú Bang vốn là bang phái số một số hai tại đây, có những thứ này, bang phái của con có thể đi diệt những bang phái khác.
Dương Đông cười hắc hắc:
- Tuy nhiên, con có chút luyến tiếc phải diệt bớt những thủ hạ tương lai của con. Sư phụ, người yên tâm, hãy xem con thống lĩnh toàn bộ dãy núi Thái A.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười gật đầu.
Dãy núi Thái A trải mình khắp mấy quận nam bộ, cường đạo hơn trăm vạn. Hoàn toàn có thể từ đó tuyển được một chi quân đội tinh anh nhất. Đến lúc đó, có thể phát huy tác dụng. Dù sao quân đội của Quy Nguyên Tông cũng chỉ là quân đội bình thường.
Hiện giờ trên Cửu Châu đại địa, không ít tông phái đều đang quan sát Dương Châu. Từ việc hỏa thiêu Thanh Hồ Đảo, bọn họ cũng đều biết nhất định Thanh Hồ Đảo sẽ khai chiến với tông phái Quy Nguyên Tông mới quật khởi.
"Giá!" "Giá!", giá!"
Ngoại trừ hai ngàn Long Cương Quân trấn giữ hậu cứ, hơn một vạn quân sĩ thuộc Long Cương Quân dẫn theo mười vạn quân đội bình thường nhằm phương bắc tiến quân!
Biên giới phía bắc Giang Ninh quận nguyên là nơi đóng quân của Thanh Hồ Đảo. Hiện giờ quân đội Thanh Hồ Đảo đã sớm chạy đến thành nhỏ Phụng An. Gọi là thành nhỏ nhưng trong đó dân cư cũng có thể chứa hơn mười vạn người. Nhưng hiện giờ cùng với quân đội của Thanh Hồ Đảo, toàn bộ nhân khẩu bên trong thành đã vượt qua hai mươi vạn.
"Đã đánh thì phải đánh thật mạnh."
Trên mấy ngàn trượng trời cao, trong mây mù, Đằng Thanh Sơn ngồi trên lưng Bất Tử Phượng Hoàng, tốc độ tương đương với tốc độ di chuyển của quân đội, tiến đến Phụng An Thành. Bên trong Phụng An Thành có hai vạn Ngân Giao Quân, mười vạn quân đội bình thường. Với lực lượng cực mạnh của Giang Ninh quận thành, điều cần làm là phải tiêu diệt thành Thụng An một cách nhanh nhất, hoàn mỹ nhất.
Lần này đi theo quân đội, ngoại trừ Đằng Thanh Sơn, Bất Tử Phượng Hoàng, còn có Vân Mộng Chiến Thần Mục Đào.
Mục Đào hiện giờ đang ở lẫn trong đại quân, hắn rất khát vọng có thể gặp được Hạt Tử kiếm thánh.
Bộ sách Vạn Tượng Môn ghi lại:
Mùng tháng , đại quân Quy Nguyên Tông xuất phát.
Rạng sáng mùng tháng , đại quân Quy Nguyên Tông phát động tấn công mãnh liệt Phụng An Thành. Dẫn đầu là một đội quân tinh anh mặc chiến giáp đỏ như máu, tấn công tường thành.
Rất dễ dàng, đội quân đó đã nhảy lên trên tường thành Phụng An Thành, nơi nào đội quân đi qua, không ai có thể cản được.
Chiến trận vẻn vẹn trong thời gian chén trà nhỏ liền chấm dứt.
Hai vạn Ngân Giao Quân cùng mười vạn quân đội bình thường hoàn toàn sụp đổ. Đánh trận thứ nhất này, toàn bộ đội quân cực mạnh của Quy Nguyên Tông đều là võ giả nhất lưu. Trước mặt Long Cương Quân, không có đội quân nào, thành trì nào có thể ngăn trở bước tiến bọn họ.
Trận chiến mùng tháng đã khiến mọi tông phái trên Cửu Châu sợ ngây người.
Đám Thanh Hồ Đảo cao cấp, cùng với người tại những quận thành Thanh Hồ Đảo đang khống chế khác đều biết hai vạn Ngân Giao Quân cùng với mười vạn quân đội bình thường phòng thủ thành trì chỉ trong thời gian ngắn ngủn một chén trà nhỏ đã sụp đổ. Tất cả đều bị dọa sợ đến sững người. Hoàn toàn là trận chiến không cùng một cấp bậc! Có thể nói căn bản giống như là người lớn đánh nhau với trẻ con.
Cán cân nghiêng hẳn về một phía!
Đã có lúc Thanh Hồ Đảo còn hy vọng dùng tinh anh quân đội và quân đội phổ thông áp chế đối phương. Nhưng do sự kiện này mà hy vọng đã tiêu tan, không ít nhân vật cao cấp Thanh Hồ Đảo đều suy sụp. Thậm chí còn có vài nhân vật cao cấp của quận thành phát mật tín muốn đầu hàng Quy Nguyên Tông.
Đương nhiên tin tức này cũng rơi vào tay nhóm có dã tâm đối với Dương Châu nhất, chính là Thiên Thần Cung.
- Cha! không ngờ Quy Nguyên Tông cũng có đội quân gồm toàn võ giả nhất lưu.
Tuyết Liên Giáo chủ nói với Bùi Tam:
- Hơn nữa, theo tin tình báo, quân sĩ Ngân Giao Quân căn bản không phá được chiến giáp trên người của nhất lưu võ giả Quy Nguyên Tông. Hiển nhiên, đội quân này so với Đồ Nguyên Vệ của chúng ta còn mạnh hơn nhiều.
- Quy Nguyên Tông mạnh như thế, muốn giải quyết chúng để chiếm lĩnh Dương Châu phải khó khăn hơn nhiều. Cha, chúng ta làm thế nào bây giờ?
Tuyết Liên Giáo chủ lo lắng hỏi.
- Mạnh, không phải tốt hơn sao?
Bùi Tam mỉm cười.