Cửu Đỉnh Ký

chương 550: bá đạo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Các vị đại nhân.

Một lão già tóc hoa râm là người tổ chức thương đội từ trong đội ngũ chắp tay cười nói. Lão phu là Cửu mã thương hãng...

- Lão già.

Một tiếng quát mạnh mẽ bất mãn vang lên.

Chỉ thấy thanh niên mặc chiến giáp vảy cá màu đen, là thủ lĩnh của đội kỵ binh ngồi trên lưng ngựa cao to nhìn xuống lão già bất mãn nói:

- Đừng lắm chuyện! Bản tướng quân tới đây là để bắt người, Cửu Mã thương hãng của ngươi ngoan ngoãn nghe lệnh là được rồi. Nếu không, bản tướng quân không nề hà bắt luôn ngươi vào ngục.

Lời này làm cho lão già lập tức lắc đầu, lùi xuống. Cả thương đội lập tức yên tĩnh, tất cả đều cẩn thận nhìn đội kỵ binh này.

- Ai là Ngụy Giang bước ra ngay.

Một tiếng quát vang khắp cả thương đội.

- Ủa?

Đằng Thanh Sơn đang ngồi gần cuối thương đội khẽ nhíu mày. Tuy rằng hắn không hiểu rõ người tên là Ngụy Giang này lắm, nhưng một là Ngụy Giang này thiên tài tu luyện nội gia quyền, đương nhiên thiên tài muốn biến thành cao thủ thật sự còn phải cố gắng rèn luyện; hai là con gái và Ngụy Giang này có vẻ rất gần gũi. Đằng Thanh Sơn đối với Ngụy Giang cũng có chút hảo cảm.

- Ai là Ngụy Giang?

Lại một tiếng quát lớn.

- Tướng quân, ở đây.

Lập tức có quân sĩ nhận ra.

Chỉ thấy gần phía đầu thương đội, một thanh niên cao lớn đứng bên cạnh hai thiếu nữ, lưng mang một cây thiết thương đi ra, thanh âm thâm trầm hùng hậu:

- Các người tìm ta có chuyện gì?

Thân hình Ngụy Giang này cao lớn gần tám trượng, y có cặp mắt hổ giống như mắt lôi thần, cả người đứng đó tự nhiên có khí tức bá đạo, cũng giống như mãnh hổ bàn cư (cọp canh giữ địa bàn?) nhưng chỉ nhìn dung mạo thì rất thanh tú, rõ ràng tuổi tác không lớn.

- Hử? Ngươi chính là Ngụy Giang? Gã tướng quân trẻ tuổi đang cưỡi ngựa đó cẩn thẩn tra xét Ngụy Giang một lượt, cười lạnh:

- Xem dáng ngươi có vẻ có chút bản lĩnh, nhưng ngươi dù có bản lĩnh cũng không thể ỷ có võ mà làm bậy. Người đâu, bắt hắn.

- Vâng.

Lập tức có mười quân sĩ vây lại.

- Ai dám bắt ta!

Hai mắt Ngụy Giang tức giận mở to, cây thiết thương màu đen trong tay dài cả trượng. Cây thiết thương màu đen này phối hợp với khí chất đó của Ngụy Giang rõ ràng rất có lực uy hiếp.

Mười tên lính đó tuy rằng bao vây nhưng lại không dám tới gần.

- Xéo đi.

Trường thương trong tay Ngụy Giang mạnh mẽ quét ngang, chỉ nghe 'hu' một tiếng, đất bằng bỗng nhiên nổi lên cơn gió nhẹ làm cho mười tên lính hoảng sợ thối lui.

Đứng ở xa nhìn, Đằng Thanh Sơn vui vẻ:

- Lực khí không tồi. Cây thiết thương màu đen này e rằng nặng mấy chục cân, có thể một tay dễ dàng đánh ra tốc đột thế này, lực tay thật kinh người.

Đằng Thanh Sơn hoàn toàn dùng cặp mắt nhìn đồ đệ để tra xét.

- Vị tướng quân này, người nói ta ỷ có võ làm bậy, không biết là làm cái gì bậy?

Thanh âm của Ngụy Giang đầy hữu lực, nhìn gã tướng quân trẻ tuổi phía xa.

- Hừ! Gần đây, trong thành Liên An có một nhà mười ba người đểu chết thảm. Căn cứ trên điều tra trên thi thể hoàn toàn là vết thương do trường thương đâm. Hơn nữa, lúc đầu còn có người chính mắt nhìn thấy ngươi. Chính là ngươi, Ngụy Giang gây án.

Mặt gã tướng quân trẻ đầy phẫn nộ, nói tiếp:

- Một nhà mười ba người, còn là giết người trong thành, dù chạy tới chân trời góc bể cũng vô dụng. Loại người độc ác như ngươi, ta có thể không bắt sao?

- Không có, ta không giết.

Ngụy Giang gầm lên phản đối.

- Đừng hòng giảo biện.

Gã tướng quân trẻ tuổi cười lạnh:

- Ngươi ỷ võ lực hơn người, quân sĩ của ta không dám bắt ngươi? Tốt, để bản tướng quân xem, ngươi có bao nhiêu cân lượng?

Chỉ nghe 'choang' một tiếng.

Gã tướng quân trẻ tuổi tay cầm một thanh trọng kiếm màu xanh đen từ trên ngựa giống như một con hùng ưng bay xuống. Trên không trung liên tiếp lộn ba lần, bay xa hơn mười trượng, rơi xuống cách Ngụy Giang không tới ba trượng. Chỉ bằng vào khinh công này khiến cho Ngụy Giang sắc mặt thay đổi.

- Gã tướng quân trẻ tuổi này thực lực không tồi.

Đằng Thanh Sơn đứng trong thương đội thầm nói. Có thể bay hơn mười trượng, hơn nữa còn mặc trọng giáp, tuyệt đối là nhất lưu võ giả. Còn trẻ tuổi mà có thể trở thành tướng quân Thành Vệ quân... cũng không phải tầm thường.

- Chỉ một mình ta đã đủ để bắt ngươi.

Gã tướng quân trẻ tuổi cười lạnh một tiếng, trọng kiếm trong tay trong nháy mắt hóa thành đạo đạo ảo ảnh hình cánh quạt bao phủ lấy Ngụy Giang.

- Hừ!

Ngụy Giang tức giận hừ một tiếng, hai chân giống như gốc cổ thụ cắm chặt vào đất, thiết thương màu đen trong tay giống như mãnh hổ gào thét mạnh mẽ đánh ra.

Bùm!

Lấy lực phá xảo.

Một thương trực tiếp đánh tan kiếm ảnh của gã tướng quân trẻ tuổi, nhưng thân pháp tướng quân trẻ tuổi quá ngụy dị, chỉ khẽ lắc người, lại một kiếm đáng sợ giống như bôn lôi công tới.

Đằng Thanh Sơn, Lý Quân trong thương đội cười nói bàn luận.

- Gã Ngụy Giang này võ đạo không tồi, thương pháp cũng có ý cảnh của Pháo quyền.

Đằng Thanh Sơn cười gật đầu nói:

- Hơn nữa toàn thân xoay chuyển liên tục, trong lòng luôn có một con hổ. Cả người đã đem "hổ hình" hoàn toàn luyện tới gân cốt, tới tâm lý rồi. Chỉ đáng tiếc là thương pháp hơi thô một tí.

Lý Quân cũng gật đầu:

- Gã tướng quân trẻ tuổi đó rõ ràng là được danh sư chỉ dạy. Kiếm pháp này là mật điển địa cấp của Vũ Hoàng môn, là Tử Lôi kiếm điển.

- Nếu tay không đánh nhau Ngụy Giang chắc thắng.

Đằng Thanh Sơn cũng ngầm thở dài. Đây cũng là sơ hở của rất nhiều người luyện nội gia quyền chỉ luyện qua Hổ hình quyền.

- Thanh Sơn, nếu huynh có thể chỉ điểm hắn nửa ngày, với tư chất của hắn nhất định có thể tiến bộ nhảy vọt, để để đánh bại tên Vũ Hoàng môn đó.

Lý Quân ánh mắt cũng rất tinh tường, nàng có thể thấy được Ngụy Giang này là một viên ngọc thô, Hổ Hình quyền thành tựu cực cao, nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn chuyển hóa thành thương pháp.

- Nhưng Ngụy Giang giết một nhà mười ba người...

Lý Quân nhíu mày tư lự.

Trung niên áo tro bên cạnh cung kính nói:

- Phu nhân, Môn chủ và phu nhân rất ít ra ngoài đối với việc này không rõ. Thật ra, hiện nay Vũ Hoàng môn dùng đủ loại thủ đoạn ngan cản những thiên tài tu luyện nội gia quyền muốn gia nhập Hình Ý môn chúng ta. Vu oan giá họa không gì không làm. Hôm nay Vũ Hoàng môn rõ ràng là muốn dẫn Ngụy Giang đi.

- Đúng là vô sỉ!

Lý Quân sắc mặt khẽ biến.

- Hừ!

Sắc mặt Đằng Thanh Sơn cũng trầm xuống. Tuy rằng lúc trước hắn có biết qua tin tình báo, nhưng nhìn thấy tận mắt nhất thời không nghĩ ra.

- Vũ Hoàng môn này thật là không tiếc thủ đoạn nào dẫn người tu luyện nội gia quyền đi. Đặc biệt là người có thiên tư cực cao như Ngụy Giang chẳng hạn... Thông qua sự chỉ dạy của ta đạt tới cấp 'địa bảng' tuyệt đối không có vấn đề. Có lẽ thêm vài năm nữa đều có thể bước vào cảnh giới tông sư.

Đằng Thanh Sơn trong lòng đại nộ.

Nhân tài như Ngụy Giang này rất hiếm. Trong Hình Ý môn rất khó gặp được một người có thể luyện Hổ hình quyền tới cảnh giới này chứ đừng nói tới người tự học. Không phải là nhân tài như thế, Vũ Hoàng môn cũng sẽ không để một nhóm quân đội rầm rộ tới bắt người.

Bùm!

Mặt đất rung động, chỉ thấy Ngụy Giang ở xa liên tiếp lùi chín bước. Mỗi bước đều lưu lại dấu chân rất sâu, thậm chí làm cho mặt đất nứt vỡ.

Choang! Thiết thương bị chấn bay rơi xuống bên cạnh.

- Dẫn đi!

Gã tướng quân trẻ tuổi, thầm cười mỉa. Vốn tưởng một thương đánh tan ba sơn trại lớn thì mạnh, tông phái sắp xếp sư phụ đi cùng ta đề phòng vạn nhất. Nhưng... người tự học cũng chỉ thế này thôi. Việc gã tướng quân đánh bại Ngụy Giang làm cho người không mặc chiến giáp duy nhất trong đội kỵ binh này là một lão già đầu trọc mỉm cười, vuốt râu gật gù.

Mà Đằng Thanh Sơn đang ở trong thương đội nhíu mày, chuẩn bị ra tay dẫn Ngụy Giang đi.

Đột nhiên...

- Thì ra các ngươi không biết vô sỉ như thế này.

Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Đằng Thanh Sơn sờ sờ đầu nhìn Lý Quân bên cạnh cười.

Chỉ thấy một thiếu nữ mặc áo lục phi thường linh hoạt, hung mãnh xuất vài chiêu đánh bay mấy quân sĩ chuẩn bị bắt Ngụy Giang. Sau đó, lục y thiếu nữ khẽ vung chân liền dễ dàng nhấc thiết thương nặng gần mười cân. Tay phải tùy ý chụp lấy xuất ra một thương, gật đầu nói:

- Cũng được.

Rồi rất lão luyện vung ngang trước người, liếc nhìn tướng quân trẻ tuổi trước mặt cất giọng cười nhạo:

- Ta lúc trước vẫn cho rằng Ngụy Giang đại ca giết người. Nhưng không ngờ nghe người ta nói... thì ra Vũ Hoàng môn các ngươi lại vô sỉ thế này.

- To gan.

Gã tướng quân trẻ tuổi sắc mặt trầm xuống.

- Ngươi to gan.

Lục y thiếu nữ Hồng Lâm quát to một tiếng:

- Thì ra Vũ Hoàng môn các ngươi đã làm qua việc này rất nhiều lần. Thế nào, người tu luyện nội gia quyền không gia nhập Vũ Hoàng môn các ngươi liền bị biến thành tội phạm giết người, biến thành cái gì mà hái hoa đại tặc? Vũ Hoàng môn các người vẫn còn muốn lừa gạt. Hôm nay có ta ở đây, các ngươi đừng mơ dẫn Ngụy Giang đại ca đi.

- Hiểu Hồng.

Ngụy Giang hoảng sợ biến sắc kêu lên.

- Ngụy Giang đại ca, huynh đứng bên cạnh xem là được rồi.

Hồng Lâm tay cầm trường thương trông rất là uy phong.

Gã tướng quân trẻ tuổi sắc mặt càng khó coi, cười lạnh một tiếng: Ngươi là con mụ điên (xin lỗi độc giả, lâu lâu dịch vậy thay đổi không khí) xem ra ngươi và tên Ngụy Giang này là một bọn. Vậy thì chuẩn bị cùng vào ngục đi.

Nói xong y liền mau chóng xông tới Hồng Lâm. Bộ pháp của y mỗi bước có vẻ dài rộng không đều, tạo nên một tiết tấu quái dị, chớp mắt, trọng kiếm đã tới trước người Hồng Lâm.

Gã tướng quân trẻ tuổi rõ ràng không xem thường Hồng Lâm, lấy tuyệt chiêu dấu dưới đáy hòm ra.

- Hừ!

Hồng Lâm hừ một tiếng, hai chân sau khi đứng vững, vừa nắm chặt thương vừa đâm.

Vù! Vù! Vù!

Thương pháp 'Như Ảnh Tùy Hình' của Hình Ý ngũ hành thương rất có hỏa hầu. Nháy mắt, từng đạo thương ảnh xoắn ốc bao phủ tướng quân trẻ tuổi này. Sắc mặt gã tướng quân trẻ tuổi đại biến, sắc mặt lão già đầu trọc trong đội quân cũng đại biến.

Cheng! Cheng! Cheng!

- Không hay.

Chỉ miễn cưỡng cản được ba thương, cuối cùng gã tướng quân trẻ tuổi liền đem trọng kiếm chắn ngang, cố gắng chặn thương thứ tư.

Bùng!

Cả người y bị nện bay lên, va vào đám quân sĩ ở xa.

- Ồ!

- Nữ hiệp này thật lợi hại.

Trong thương đội vang lên một tràng tiếng hô. Ai cũng không nghĩ tới thiếu nữ này lại mạnh tới bực này.

Đằng Thanh Sơn trong thương đội tươi cười:

- Hồng Lâm đối với Ngũ Hành quyền, giỏi nhất là Băng quyền. Thương pháp cũng giỏi nhất là ' Như Ảnh Tùy Hình', đã có thực lực của địa bảng rồi.

Chỉ nói thành tựu, Hồng Lâm tự nhiên không được như Đằng Thanh Sơn năm đó, nhưng thương pháp 'Như Ảnh Tùy Hình' Hồng Lâm học là do Đằng Thanh Sơn nhiều lần cải chính. So với 'Như Ảnh Tùy Hình' Đằng Thanh Sơn hồi mười tuổi sáng chế ra ở Đằng gia trang tinh diệu hơn nhiều, uy lực cũng tăng không ít.

- Ngươi là con gái nhà ai mà không hiểu quy củ? Không có giáo dục.

Một đạo thân ảnh từ trong đội quân xông ra.

- Lão phu chính là tới dạy ngươi quy củ.

Đằng Thanh Sơn và Lý Quân sắc mặt khó coi.

Con mình bị nói là không có quy củ, không có giáo dục? Chẳng qua chỉ là tiên thiên cao thủ mà ngạo mạn như vậy.

Vù! Vù!

Đằng Thanh Sơn và Lý Quân gần như đồng thời di động. Nhưng Đằng Thanh Sơn tốc độ kinh nhân, giống như thuấn di liền xuất hiện trước thương đội.

- Ngươi là cái giống gì mà dám nói con gái ta không có giáo dục.

Một thanh âm âm trầm đột nhiên vang lên. Đồng thời thanh âm này như sóng xung kích vô hình, trực tiếp đánh lên đạo thân ảnh mơ hồ đó, đạo thân ảnh mơ hồ đó với tốc độ còn nhanh hơn bị đánh bay đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio