Cửu Đỉnh Ký

chương 582: lửa giận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tửu lâu "Tam Trọng lâu" đầy những tiếng huyên náo, trong nháy mắt òa ra.

- Giết người rồi!

- Thiếu gia Nghê Mạnh Trọng của Nghê gia chết rồi!

- Hồng Vũ thiếu gia chết rồi!

Cả tửu lâu vô cùng lộn xộn. Rất nhiều người đều thấy, một luồng sáng trắng bắn vào ngực Nghê Mạnh Trọng, đục thủng một lỗ, sau đó biến thành một con chim nhỏ màu trắng, không ngừng kêu lớn quanh thân thể Hồng Vũ. Con chim nhỏ có thể trong nháy mắt giết chết một võ giả nhất lưu, không nghi ngờ tuyệt đối phải là yêu thú.

Một thanh niên có thể được yêu thú bảo vệ, há lại là người bình thường?

- Hồng Vũ ca! Hồng Vũ ca!

Trên mặt thiếu nữ áo trắng nhòa nước mắt, sắc mặt trắng bệch, lại quay đầu nhìn Nghê Mạnh Trọng nằm trên mặt đất gần đó, tiếng khóc càng lớn.

Sao lại trở nên như vậy?

Nàng không hiểu.

"Ầm!"

Một luồng sóng khí mạnh mẽ chợt sinh ra, gạt thiếu nữ áo trắng sang một bên. Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn hai mắt lóe hồng quang, vừa xuất hiện bên người Hồng Vũ đã lập tức nhét Bất Tử thảo vào miệng nhi tử. Vừa đi tới đây, hắn cũng đồng thời lấy sẵn Bất Tử thảo luôn mang theo bên mình.

- Hồng Vũ! Hồng Vũ!

Đằng Thanh Sơn run lên.

Đứa con từ bé ngoan ngoãn, ăn một viên kẹo là không khóc không nghịch, buổi sáng bị hắn buộc luyện quyền, cho dù rơi lệ cũng chịu đựng. Hắn đối đãi với con gái có chút cưng chiều, còn con trai thì lại khá nghiêm khắc, nhưng sâu trong lòng, không hề có sự khác biệt nào cả.

Đằng Thanh Sơn run lên, vuốt ve nhìn nhi tử.

Bất Tử thảo vừa vào miệng là tan.

Sức mạnh thần kỳ trong nháy mắt lan ra cả thân thể Hồng Vũ. Sắc mặt Hồng Vũ vốn đã biến thành màu đen, da thịt cũng biến thành màu đen, lúc này nhanh chóng khôi phục màu sắc khỏe mạnh. Hô hấp vốn đã đình chỉ cũng dần dần khôi phục, trên mặt cũng hiện lên vẻ hồng hào. Cả vết thương trên cánh tay cũng nhanh chóng khép lại, sau đó biến mất giống như chưa bao giờ tồn tại, chỉ có những vết máu sậm trên làn da là chứng tỏ rằng có việc vừa xảy ra.

- Hồng Vũ!

Gia Cát Nguyên Hồng và Lý Quân cùng xuất hiện, cũng kinh hô lên, rồi đi đến trước người hắn.

- Hồng Vũ!

Nước mắt Lý Quân rào ra.

Con là máu thịt trong lòng mẫu thân.

"Phù..."

Hô hấp đã đình chỉ lúc này lại khôi phục. Một tiếng thở vang lên, Hồng Vũ từ từ mở mắt, nhìn nhìn mẫu thân Lý Quân rơi lệ, nhìn cha "Đằng Thanh Sơn" một bên hai mắt ửng đỏ, ẩn hiện có nước mắt nhưng lại cố nén. Hồng Vũ từ bé tới giờ chưa thấy cha mẹ như vậy bao giờ, trong lòng hắn cha là người kiên cường nhất.

- Cha! Mẹ!

Hồng Vũ nói.

- Không sao đâu, không có việc gì rồi! Cha sẽ không để cho bất cứ ai làm thương tổn con!

Đằng Thanh Sơn nói xong, lửa giận trong lòng lại bùng cháy, hắn như muốn phát điên, đầu cũng nóng lên.

Nếu lần này không phải hắn và thê tử tới đây.

Cho dù Gia Cát Nguyên Hồng ở đây, nếu không có Bất Tử thảo, cũng căn bản không cách nào cứu được nhi tử mình.

- Khốn khiếp!

Trong lòng Đằng Thanh Sơn dâng đầy sát ý, hai mắt đỏ kè khiếp người:

- Bất luận là ai, chỉ cần dám động vào nhi tử ta, đều phải chết! Bất luận là ai, toàn bộ chết hết!

Đằng Thanh Sơn cảm nhận được nhi tử thiếu chút nữa đã xa mình, thiếu chút nữa mình lại trở thành người đầu bạc tiễn người đầu xanh, thậm chí mình còn không tính là tóc bạc.

Đây là sự bi ai lớn nhất cả đời người.

Tuyệt đối không để xảy ra!

- Gia Cát tông chủ, ta cần biết rốt cuộc là ai làm!

Giọng nói của Đằng Thanh Sơn lạnh lẽo khiếp người. Sự phẫn nộ thậm chí còn làm hắn không gọi là sư phụ, mà gọi là Gia Cát tông chủ.

Sắc mặt Gia Cát Nguyên Hồng cũng tái nhợt, trong lòng cũng cực kỳ giận dữ. Y không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao nhi tử của Đằng Thanh Sơn thiếu chút nữa đã chết? Nếu như không có Bất Tử thảo, cho dù cường giả hư cảnh ở đây cũng căn bản không thể cứu sống được Hồng Vũ.

Một tiếng Gia Cát tông chủ làm cho Gia Cát Nguyên Hồng thầm run lên.

Y biết...

Giao tình giữa Quy Nguyên tông và Hình Ý môn là dựa vào cảm tình của Đằng Thanh Sơn gắn bó với Quy Nguyên tông, việc lần này mà xử lý không ổn, rất có thể quan hệ của song phương sẽ trở nên căng thẳng.

- Người sống lại à!

- Linh thảo bảy sắc mà Hồng Vũ thiếu gia vừa ăn vào, chính là Bất Tử thảo!

Trong tửu lâu cũng có không ít người kinh hô.

- Chết mà sống lại!

- Hồng Vũ thiếu gia có thân phận gì mà lại có thể phục dụng Bất Tử thảo?

Từ cổ chí kim, cả Cửu Châu đại địa có được bao nhiêu gốc Bất Tử thảo chứ? Người bình thường không thể được phục dụng Bất Tử thảo, cho dù là cường giả hư cảnh, thậm chí là cường giả động hư cũng rất khó có được một gốc Bất Tử thảo.

Ngay lúc này!

Vô số binh vệ nhanh chóng từ ngoài tửu lâu xông vào.

- Ai giết Mạnh Trọng thiếu gia?

- Ở đâu?

Hiển nhiên không ít tiếng kêu của khách nhân đã lọt vào tai đám binh vệ Quy Nguyên tông tuần tra bên ngoài. Cái chết của Nghê Mạnh Trọng là chuyện vô cùng đáng sợ. Cha của Nghê Mạnh Trọng là trưởng lão của Quy Nguyên tông, ông nội lại là chấp pháp trưởng lão của tông phái, bây giờ là một trong hai vị chấp pháp trưởng lão đạt đến tiên thiên kim đan.

- Tông chủ!

Tên chỉ huy binh vệ vừa xông tới, vừa thấy người bên trong lập tức hành lễ.

- Truyền lệnh của ta, mọi người bên trong tửu lâu không cho phép ra ngoài, ai đi giết không tha!

Gia Cát Nguyên Hồng sầm mặt lại, quát lên.

- Rõ!

Bách phu trưởng cung kính đáp.

- Mau, vây tửu lâu, không cho phép một ai rời khỏi, ai đi là giết!

Bách phu trưởng lập tức quát lớn. Nhiều khách nhân đang ồn ào xem náo nhiệt trong tửu lâu ai nấy đều sợ đến ngây người, thậm chí còn không dám lớn tiếng nói chuyện. Vừa nghe người này chính là tông chủ Quy Nguyên tông, bọn họ liền biết việc này đã chọc tới trời rồi.

Bên ngoài tửu lâu Tam Trọng lâu.

- Nhanh!

- Nhanh!

- Phong tỏa chung quanh, không cho phép bất kỳ ai rời khỏi!

Những binh vệ nghe tin kéo đến, là quân sĩ Hắc Giáp quân, thậm chí có bộ phận Long Cương quân, ai nấy đều lập tức nghe lệnh phong tỏa hết cả những đường phố gần Tam Trọng lâu. Những người đi đường trong khu vực bị phong tỏa, khi thấy đao kiếm hàn quang lạnh buốt, ai nấy đều sợ tới mức không dám lên tiếng.

Người nào dám phản kháng sẽ bị giết không tha!

Những người đi đường đều biết, một tông phái làm như vậy, nhất định là đã xảy ra một việc đáng sợ. Không ai dám đối kháng với một siêu tông phái.

- Không thể nào! Không thể nào!

Không ít hộ pháp trưởng lão cũng nhanh chóng lao tới.

- Trọng nhi! Trọng nhi!

Hàn Sơn trưởng lão nhanh chóng chạy tới, hai mắt đầy vẻ hoảng sợ.

- Không thể nào!

Giữa tửu lâu một phiến chết chóc, vô số khách nhân không ai dám tự tiện mở lời.

- Ngươi nói đi, vừa rồi xảy ra chuyện gì?

Một hán tử sắc mặt trắng bệch, bị một tướng quân Long Cương quân quát lớn gọi tới.

Hán tử này vội trả lời:

- Đại nhân! Là như thế này, Nghê Mạnh Trọng thiếu gia đã chọc thiếu gia Hồng Vũ, không ngừng khiêu khích khiêu chiến. Sau đó Hồng Vũ thiếu gia không kìm được đã nhảy xuống sân khấu, động thủ với hắn. Ngay từ đầu, hai người đều dùng quyền, Hồng Vũ thiếu gia chiếm được thượng phong.

- Sau đó, Nghê Mạnh Trọng thiếu gia rút loan đao bên hông ra, Hồng Vũ thiếu gia cũng lấy cái cọc gỗ ở cột cờ bên cạnh, hai người tiếp tục giao thủ. Nghê Mạnh Trọng thiếu gia dựa vào loan đao sắc bén, một đao chém trúng cánh tay của Hồng Vũ thiếu gia, còn Hồng Vũ thiếu gia thì dùng một quyền đánh bay Nghê Mạnh Trọng thiếu gia.

- Theo lý thuyết, lúc này chuyện cũng nên kết thúc. Nhưng ngay lúc đó, sắc mặt của Hồng Vũ thiếu gia đột nhiên biến thành màu đen, vết thương trên cánh tay cũng chảy ra máu đen, cả người ngã xuống.

- Ngay lúc này, một luồng sáng trắng bỗng bắn thủng ngực Nghê Mạnh Trọng thiếu gia, Nghê Mạnh Trọng thiếu gia cũng đã chết.

Thanh âm hán tử hơi run lên.

- Tiếp tục đi!

- Ngươi, tới đây!

Tên tướng quân gọi một người nữa tới.

Đằng Thanh Sơn đứng một bên, nghe nhi tử Hồng Vũ thuật lại cho mình.

"Đao có độc." - Ánh mắt Đằng Thanh Sơn nhìn vào thanh loan đao còn đang bị Nghê Mạnh Trọng nắm chặt. Thoạt nhìn, căn bản không thể nhìn không ra đao nhiễm độc.

"Độc này có thể trong nháy mắt làm cho người ta mất mạng, hơn nữa không thấy gì trên mặt đao, không phải là loại độc bình thường. Việc này khẳng định là có mục đích!" - Đằng Thanh Sơn vừa nghĩ đến đây, lửa giận càng bốc cao, hai mắt đỏ đến kinh người.

- Tông chủ!

- Tông chủ!

Không ít lãnh đạo Quy Nguyên tông chạy tới, lập tức hành lễ với Gia Cát Nguyên Hồng, sau đó lại cung kính hành lễ với Đằng Thanh Sơn:

- Ra mắt đại nhân!

Những khách nhân bị khống chế trong tửu lâu, kỳ thật vừa thấy vị thiếu gia tên gọi Hồng Vũ này có thể được phục dụng Bất Tử thảo, đã liên tưởng đến Bất Tử Phượng Hoàng. Vừa nghĩ đến Bất Tử Phượng Hoàng tự nhiên nghĩ đến Đằng Thanh Sơn. Hơn nữa với quan hệ giữa Đằng Thanh Sơn và Quy Nguyên tông, không ít mọi người đã đoán ra thanh niên mang áo bào trắng khí thế nhiếp ngươi đó là ai.

Chính là tổ sư Nội Gia quyền nhất mạch trong truyền thuyết.

Chính là tổ sư Hình Ý môn.

Cũng chính là thiên tài tiến vào hư cảnh sớm hơn cả tứ đại chí cường giả, một nhân vật phong hoa tuyệt đại, Đằng Thanh Sơn.

Nhân vật trong truyền thuyết đang đứng trước mắt họ. Không ít người dùng ánh mắt nóng rực nhìn Đằng Thanh Sơn, có thể nhìn thấy Đằng Thanh Sơn là đủ để họ kích động vạn phần rồi.

- Trọng nhi! Trọng nhi!

Đột nhiên một tiếng khóc vang lên.

Chỉ thấy một trung niên gục bên cạnh thi thể Nghê Mạnh Trọng, nhìn thấy lỗ thủng trên ngực Nghê Mạnh Trọng, không khỏi chảy nước mắt, khóc òa lên:

- Trọng nhi... con... con sao lại...

- Tàng Phong tướng quân, ai giết con ta?

Nghê Hàn Sơn quay phắt nhìn về phía Tàng Phong.

Tàng Phong hỏi một người trong tửu lâu.

Nghe tên phục vụ nói, Nghê Hàn Sơn trừng mắt, quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn gần đó, hai mắt trợn tròn:

- Đằng... Đằng Thanh Sơn! Ngươi là một đại tông sư, lại... lại dung túng con hành hung. Con ta tuy không bằng con ngươi, nhưng cũng là nhi tử của ta.

- Lui ra!

Gia Cát Nguyên Hồng sầm mặt, hét một tiếng.

- Tông chủ!

Nghê Hàn Sơn nổi gân xanh trên trán, chỉ về phía Đằng Thanh Sơn nói:

- Là nhi tử của Đằng Thanh Sơn giết chết nhi tử của ta, là hắn dung túng con hành hung! Nhìn xem, những người này còn nói con ta dùng độc giết nhi tử hắn! Đằng Thanh Sơn, tất cả đều là nói bậy, đều là sợ hắn! Nhi tử của hắn chẳng phải còn sống sờ sờ đó sao? Còn con ta đã...

- Người khác sợ, nhưng ta không sợ, ta cần cho nhi tử ta một công đạo!

Nghê Hàn Sơn căm tức nhìn Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn luôn ở cạnh nhi tử, đột nhiên vung tay áo lên.

"Bùng!"

Nghê Hàn Sơn như bị một viên thiên thạch đánh vào, cả người bắn mạnh ra xa, va vào một cây cột của tửu lâu, đập gãy cả cây gỗ. Lúc này, một tàn ảnh chợt lóe lên, ôm lấy Nghê Hàn Sơn dừng trên đất.

Người đến chính là một trong hai đại chấp pháp trưởng lão tiên thiên kim đan của Quy Nguyên tông, Nghê trưởng lão.

Trong cả tửu lâu, ánh mắt mọi người đều nhìn vào Đằng Thanh Sơn trông như một ma thần đang bộc phát cơn giận. Hai mắt Đằng Thanh Sơn đỏ kè, nhìn thoáng qua sư phụ Gia Cát Nguyên Hồng, sau đó truyền âm:

- Gia Cát tông chủ, ta cần biết sau lưng rốt cuộc là ai!

Một câu tràn ngập sát khí làm sắc mặt Gia Cát Nguyên Hồng rất khó coi.

- Đi!

Đằng Thanh Sơn mang theo thê tử và nhi tử, hóa thành một luồng hào quang trực tiếp biến mất giữa tửu lâu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio