Cửu Dung

quyển 5 chương 18: mạng lơ lửng trên dây (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoàng thái hậu thấy tôi có vẻ do dự, bà ta quát: “Lãnh Cửu Dung, bây giờ ngươi còn chưa chọn thì chờ đến bao giờ? Chẳng lẽ muốn ta chọn giúp sao?”.

“Được, tôi chọn.” Tôi thở dài một hơi, chọn bình rượu độc. Giờ khắc này, trong lòng tôi đang ngổn ngang trăm mối. Một ngày trước vẫn còn yên lành, ai mà ngờ rằng, hôm nay tôi lại sắp làm quỷ dưới suối vàng? Nếu tôi chết rồi, Băng Ngưng, Minh Nguyệt Hân Nhi, Thư Vũ sẽ phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ Thái hậu lại tha cho bọn họ?

Tôi đang hơi trầm tư, bỗng nhiên có thái giám đến báo: “Hoàng thái hậu, Hoàng hậu nương nương đến rồi. Sắc mặt của Hoàng hậu có hơi khó coi, nhìn như là mang bệnh mà đến. Theo nô tài thấy, chỉ e là đến để cầu tình cho Dung phi nương nương”.

“Cầu tình cho Dung phi?” Hoàng thái hậu cau mày nói: “Việc này rõ ràng là bảo mật, tại sao vẫn để lộ phong thanh? Ngươi mau đến giúp Dung phi nương nương uống rượu độc, sau đó tha xác cô ta đi, rồi hãy để Hoàng hậu nương nương vào”.

Tôi lắc đầu, kiên quyết nói: “Nô tỳ không phục, nô tỳ không thể chết không minh bạch được”.

Hoàng thái hậu nóng nảy: “Tiểu Đậu Tử, ngươi còn dông dài với cô ta làm gì? Mau ấn cô ta xuống, bắt cô ta uống đi. Tiểu Dữu Tử, Tiểu Ngô Tử, hai người các ngươi mau qua đây giúp một tay”. Ngay lập tức, có hai thái giám vâng lời, tiến lại gần, ấn tôi xuống.

Tôi gắng sức đẩy Tiểu Đậu Tử ra, Tiểu Dữu Tử và Tiểu Ngô Tử tiến đến ghìm tay tôi lại, Tiểu Đậu Tử cầm lấy rượu độc cho tôi uống. Tôi ra sức lắc đầu, hung dữ cắn Tiểu Dữu Tử một cái, Tiểu Dữu Tử kia bị đau, lực tay liền lỏng ra, tôi nhân cơ hội này cố gắng lật đổ vò rượu độc trong tay Tiểu Đậu Tử xuống đất. “Choang” một tiếng, bình rượu độc liền vỡ tan.

“Láo xược!” Thái hậu nổi giận đùng đùng: “Lấy một bình rượu độc mới đến đây, bắt cô ta uống vào, nhanh lên!”.

Thái hậu vừa mới dứt lời, liền có một giọng nói vang lên: “Mẫu hậu đang tức giận với ai thế?”. Người đến chính là Hoàng hậu nương nương. Nhưng giọng của nàng vô cùng yếu ớt, chắc là vì bệnh lâu ngày chưa khỏi. Hoàng hậu nương nương nói tiếp: “Mẫu hậu, con vốn không nên xông vào thế này. Chỉ là con ở ngoài hồi lâu mà không thấy chiếu lệnh của mẫu hậu, thân thể con thật sự không chịu đựng nổi, đành phải tự mình xông vào, xin mẫu hậu thứ tội”. Nói xong, nàng liền quỳ xuống.

Hoàng thái hậu vừa bực bội vừa sốt ruột lại đau lòng, nói: “Thôi, thôi, thân thể con như vậy, đừng quỳ nữa. Người đâu, mau dọn chỗ cho Hoàng hậu nương nương”.

Tiểu Đậu Tử liền vâng lời, buông tôi ra, đi lấy sạp mềm đến cho Hoàng hậu nương nương, mời nàng ngồi xuống.

Hoàng hậu nương nương nhỏ nhẹ hòa nhã nói: “Mẫu hậu làm sao thế? Người đang tức giận với ai vậy?”.

Hoàng hậu nương nương làm bộ như bây giờ mới nhìn rõ tôi, cười nói: “Đây chẳng phải là Dung phi muội muội sao? Thì ra muội muội ở chỗ Thái hậu nói chuyện? Sao lại ngã trên đất thế? Mau đứng lên đi. Ở trước mặt Thái hậu, há có thể vô lễ như vậy?”.

Tôi khẽ gật đầu, nói: “Vâng, Hoàng hậu nương nương”. Nói xong, liền nhẹ nhàng đứng lên, nói với Thái hậu: “Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương đến rồi, nếu người không có chuyện gì, Dung Nhi xin lui xuống trước. Để tránh trở ngại người và Hoàng hậu nương nương bàn chuyện người thân”.

Thái hậu nín nhịn lửa giận trong lòng, vẻ mặt hờ hững nói: “Ngươi lui ra đi. Chuyện hôm nay là mẹ con chúng ta nói việc nhà, Dung phi không cần phải nhắc với người khác”.

Trong lòng tôi không phải không rõ ý của Hoàng thái hậu là muốn ám chỉ: Chuyện bà ta muốn giết tôi, tôi chớ nói ra ngoài. Tôi thu lại vạt áo, nửa là cười nụ, nửa là cười nhạt nói: “Lời dặn dò của Thái hậu nương nương, Dung Nhi sao dám không nghe theo. Dung Nhi xin cáo từ trước”. Nói xong, tôi xoay người rời đi.

Ra khỏi Trường An cung, Thư Vũ và Băng Ngưng đã chờ sẵn bên ngoài liền chào đón. Thư Vũ hỏi: “Nương nương, người không sao chứ?”. Cô vừa nói vừa sửa sang lại mái tóc cho tôi.

Tôi chậm rãi lắc đầu, hồi lâu sau mới nhả ra một câu: “May mà còn sống”.

Thư Vũ cũng không nói năng gì, đỡ tôi về. Băng Ngưng hỏi: “Tỷ tỷ, Thái hậu nương nương quả thật muốn giết tỷ?”.

Tôi bình tĩnh nói: “Há chỉ muốn giết ta, Thái hậu muốn diệt sạch những người trong Quỳnh Anh lâu của chúng ta. May mà Hoàng hậu nương nương đến kịp, nếu không, ta đã chết trong Trường An cung này rồi. Thư Vũ cô cô, Băng Ngưng muội muội, hai người mời Hoàng hậu nương nương đến phải không?”.

Thư Vũ chậm rãi đáp: “Vâng”.

Ban đêm, trời lại đổ mưa. Mưa bụi mịt mờ không ngớt. Tôi ngồi trong sương phòng cầm nến dạ đàm.

Thư Vũ nói: “Nương nương, nếu chuyện đã đến nước này, người và Hoàng thái hậu đã không thể cùng tồn tại. Trong hai người, chỉ có thể có một người sống”.

Sau một lúc trầm ngâm, tôi có phần không còn cách nào, hỏi: “Thư Vũ cô cô, chẳng lẽ… chẳng lẽ không còn biện pháp nào sao? Ta vốn muốn nghĩ cách nào đó để đưa theo mọi người cùng xuất cung, từ nay về sau không cần phải sống những ngày tranh đấu lẫn nhau trong hoàng cung này nữa. Còn như cô nói, đó vốn không phải là điều ta muốn”.

Thư Vũ hình như hơi cười nhạo tôi: “Nương nương, người nghĩ như thế là mười phần sai. Tục ngữ nói, phàm suốt cõi đất trời này, có đất đai nào không phải đất đai của vua, có con dân nào không phải con dân của vua, nương nương có thể trốn đến chỗ nào đây? Huống chi, Hoàng thượng một mực cho rằng sau này nương nương sẽ làm ‘mẫu nghi thiên hạ’ nên mới tuyên triệu người vào cung làm phi. Nếu người bỏ trốn, đừng nói là Hoàng thái hậu, ngay cả Hoàng thượng cũng sẽ không bỏ qua cho người. Nương nương, người phải suy đi tính lại cẩn trọng rồi hẵng hành sự”.

Ánh nến lay lắt. Bóng người hắt lên vách tường cũng liên tục đung đưa.

“Ý của cô cô là muốn ta…”

Thư Vũ nhìn tôi chăm chú, vẻ mặt nghiêm nghị: “Nương nương, nô tỳ nghe bên ngoài đồn Hoàng hậu nương nương mắc bệnh lao, là chứng bệnh ho ra máu, chỉ sợ rằng không thể chữa được. Nếu đã có lời đạo sĩ tiên đoán rằng nương nương sẽ thành mẫu nghi thiên hạ, vì sao nương nương lại không giành lấy? Về phần Thái hậu nương nương, hiện giờ không phải người chết thì là bà ta vong. Nương nương, nô tỳ nghĩ nương nương đã hiểu được nên làm thế nào rồi”.

Đôi mắt Thư Vũ thoạt nhìn có hơi lạnh nhạt dưới ánh nến. Nhưng những lời cô ta nói lại câu nào câu nấy đều nằm trong lòng tôi. Sau khi trải qua cảnh thập tử nhất sinh, tôi cũng đã hoàn toàn hiểu ra, nếu muốn bảo vệ chính mình, bảo vệ những người bên cạnh, không đấu không tranh thì không được.

Hôm sau, tôi dẫn theo Thư Vũ đến Trường Khánh cung hỏi han ân cần Hoàng hậu nương nương một phen, cũng là để tạ ơn cứu mạng của nàng. Tinh thần Hoàng hậu vẫn mệt mỏi, hơn nữa lại càng gầy hơn, quả nhiên giống như lời Thư Vũ nói, chỉ sợ nàng không sống được bao lâu nữa. Tuy rằng giờ này khắc này, lòng tôi đã không thể như ngày trước, song ngẫm lại những điều tốt Hoàng hậu đối xử với tôi trước nay, trong tâm khảm vẫn có chút buồn bã.

Hoàng hậu lại rất thản nhiên. Nàng gượng cười nói: “Hôm nay Dung phi muội muội đến thăm bản cung, bản cung rất vui mừng. Hiện giờ từ trên xuống dưới trong cung đều đang loan tin bản cung không còn sống được bao lâu nữa, chắc rằng Dung phi muội muội cũng đã nghe nói”.

Tôi nghe Hoàng hậu nói vậy, lại không biết phải trả lời thế nào, đành phải thấp giọng lên tiếng: “Hoàng hậu nương nương…”.

Hoàng hậu bình thản nói: “Muội muội không cần kiêng kỵ, thân thể của chính bản cung, bản cung còn có thể không rõ sao? Chứng bệnh ho ra máu của ta đã lâu lắm rồi, đến ngày hôm nay cũng là chuyện trong dự liệu từ sớm. Chỉ là trước khi muội muội vào cung, trong lòng ta còn vướng bận chưa buông bỏ được, đến khi gặp muội muội vài lần, lòng dạ ta thật tình đã tỏ. Hiện giờ, Tây Tống ta bốn phía đều có cường địch, bốn nước Nam Vệ, Bắc Trần, Đông Ngụy như hổ rình mồi, đây là ngoại loạn; còn trong nước Minh Thiên Hạc nắm giữ binh quyền, khinh nhờn triều đình và Hoàng thượng, Vệ Cần Thiên thao túng triều chính, muốn làm gì thì làm. Hiện nay Tây Tống ta có thể nói là thù trong giặc ngoài, tình hình khốn khó. Ban đầu ta làm Hoàng hậu, âu cũng là hùng tâm tráng chí. Nói ra không sợ muội muội chê cười, mặc dù ta là thân nữ nhi, nhưng khi ấy cũng dào dạt khao khát vì nước vì dân. Ta từng tự cho rằng ta làm Hoàng hậu là có thể trợ giúp Hoàng thượng trị vì quốc gia thật tốt, dẹp bỏ thù trong giặc ngoài. Ai biết được, đến khi ngồi vào vị trí này mới phát hiện ra sự thật không phải là như thế”. Hoàng hậu nói đến đây, không ngừng ho húng hắng. Lập tức có cung nữ lấy khăn tay đến lau miệng cho nàng, đợi đến khi lau xong, chiếc khăn tay màu trắng kia đã nhuộm thành màu đỏ.

Tôi có chút không đành lòng, nói: “Nương nương, hôm nay Dung Nhi đến để thăm người, lại làm người mệt nhọc. Nương nương đi nghỉ trước đi đã. Có việc gì, đợi đến khi thân mình khỏe lên rồi nói sau”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio