Cửu Dung

quyển 2 chương 30: tay không xé nát hỷ bào (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ha ha ha…các ngươi tưởng ta ham thích Thẩm gia lắm à? Cũng mong một ngày nào đó, người nhà họ Thẩm không phải quỳ xuống cầu xin ta!”. Đỗ Linh Nhược vừa nói vừa đi thẳng ra ngoài.

“Đỗ tiểu thư!” Sắc mặt Lão phu nhân trở nên cực kỳ khó coi: “Xin chậm bước!”.

“Hồng Nhi!” Lao phu nhân quát: “Hôm nay bất kể thế nào, con cũng phải thành thân với Đỗ tiểu thư! Ta thà rằng để con chết, cũng không cho phép con cùng người đàn bà này bỏ trốn, mất hết thể diện!”. Lão phu nhân vừa nói vừa ho dữ dội: “Hiện giờ con dám đi. ta lập tức chết ngay trước mặt con!”. Đang nói chuyện, chẳng biết từ khi nào, bà đã cầm một cái kéo trong tay. Có lẽ là đã chuẩn bị từ trước, trong lòng tôi không khỏi thán phục cao minh của Lão phu nhân. Có lẽ từ khi Thẩm Hồng bắt đầu chạy đi, bà đã dự liệu được giờ phút này rồi.

Vẻ mặt Thẩm Hồng nhất thời có phần do dự. Chàng không thể trơ mắt nhìn người mẹ sinh ra mình, máu nhuộm chính đường.

Tôi thầm thở dài một tiếng, nắm tay Thẩm Hồng nói: “Tướng công chàng ở lại đi. Chúng ta hữu duyên vô phận, kiếp sau tiếp tục làm phu thê”. Nói xong, tôi lìa bỏ Thẩm Hồng, chạy ra bên ngoài. Mới chạy được vài bước, không ngờ lại đụng vào ngực một người. Ngửng đầu nhìn lên, người nọ là Tiết vương gia.

Tiết vương gia thấy tôi, cười nói vẻ chế giễu: “Thẩm thiếu phu nhân, mới chóng thế đã đi rồi à?” Tôi lạnh lùng nhìn y, đi thẳng về phía trước. Thế nhưng y lại lấy tay chặn tôi lại, nói:” Thiếu phu nhân đừng đi nhanh như vậy, còn một vài chuyện vẫn chưa làm xong, chảng phải sao?”.

Mọi người trong chính đường nhìn thấy Tiết vương gia, nhất loạt quỳ xuống, hô vang: “Thiên tuế”.

Tiết vương gia kéo tôi trở lại, nói: “Chư vị bình thân đi. Lão phu nhân, Lãnh cô nương đắc tội bà thế nào mà bà một mực muốn đuổi cô ấy ra khỏi Thẩm gia? Bản thân ta thấy cô ấy không tồi. Mới vừa rồi ta còn cầu hôn với cô ấy, cô ấy còn chẳng thèm đặt Vương gia phong thái nhẹ nhàng này vào mắt. Bản vương lại bị xếp dưới so với Đại công tử nhà bà, hổ thẹn quá là hổ thẹn”.

Lão phu nhân vội quỳ xuống nói: “Khởi bẩm vương gia, lão thân tuyệt không có ý này, chỉ là trước kia nhi tử của lão thân và Đỗ tiểu thư có hôn ước, cho nên lão thân bỏ Lãnh cô nương để lấy Đỗ tiểu thư cho Hồng Nhi”.

“Lão phu nhân lấy Đỗ tiểu thư cho Thẩm đại công tử, lý do này đúng là không còn gì để nói. Nhưng nếu vì thế mà bỏ Lãnh cô nương, thật sự là bản vương không thể hiểu nổi. Nam tử hán đại trượng phu, tam thê tứ thiếp vốn là chuyện rất bình thường. Chẳng phải bản vương cũng có ba mươi sáu cơ thiếp đó ư?”

“Việc này…” Lão phu nhân nhất thời không biết phải trả lời ra sao, đành nói: “Vương gia dạy bảo chí phải”.

“Vậy chẳng phải là sáng tỏ rồi sao?” Tiết vương gia cười nói: “Bà đứng lên trước đi. Cứ theo ý của bản vương, cả Lãnh cô nương và Đỗ tiểu thư đều gả tất cho Thẩm đại công tử, Thẩm đại công tử ôm hết cả hai đại mỹ nhân trong lòng, trái ôm phải ấp, diễm phúc lớn biết bao! Bản vương thật sự rất ngưỡng mộ, ha ha ha! Lão phu nhân, đối với đề nghị của bản vương, bà có ý kiến gì không?”

Tiết vương gia một lời nói ra, bốn ngựa khó đuổi, nào có ai dám nừa câu phản bác? Ngay lập tức, Lão phu nhân khấu đầu tạ ơn: “Đa tạ Vương gia, lão thân tuân ý chỉ Vương gia”.

“Vương gia, nhưng trong lòng tiểu nhân chỉ có mỗi Dung Nhi…” Thẩm Hồng kiên trì, tôi đi đến bên chàng, kéo kéo ống tay áo chàng, ý bảo chàng đừng nói thêm gì nữa. Tuy rằng từ rày về sau giữa chúng tôi có thêm một Đỗ tiểu thư, nhưng dẫu sao, chúng tôi vẫn có thể ở bên nhau.

Lão phu nhân đến bên cạnh Đỗ Linh Nhược, khuyên: “Linh Nhược, hôn sự hôm nay đúng thật là ta mắc nợ con. Ta mong sau khi con gả vào Thẩm gia, có thể cùng Hồng Nhi nâng khăn ngang mày, sớm sinh lân nhi cho Thẩm gia. Khối thạch anh Ba Tư tròn suốt này xưa kia mẹ chồng tặng cho ta, hôm nay ta tặng lại cho con. Sau này, con đã là con dâu Thẩm gia rồi”.

Vẻ mặt Đỗ Linh Nhược vẫn tức giận vô cùng, cô ta không nhận thạch anh của Lão phu nhân, ngược lại còn nói: “Đỗ Linh Nhược ta đã từng thề, trượng phu của ta chỉ được lấy một mình ta, không được có thêm cơ thiếp nào khác. Nếu Thẩm gia không làm được điều này, ta sẽ không tiến vào đại môn nhà họ Thẩm”.

“Thế thì…”, vẻ mặt Lão phu nhân nhất thời có phần khó xử.

Tiết vương gia lại nói: “Lão phu nhân, thì ra là Đỗ tiểu thư muốn đuổi Lãnh cô nương ra khỏi Thẩm gia. Nếu Đỗ tiểu thư có lời như thế, Thẩm đại công tử lại không chịu từ bỏ Lãnh cô nương , vậy thì đành phải mời Đỗ tiểu thư dời bước, gả cho người khác. Chỉ e đây là cách duy nhất, chư vị nghĩ thế nào?”. Tiết Hi Kiếm đường đường là vương gia, lời y nói, ai mà dám phản đối.

Ngay tức thì, một tiểu nha đầu luôn co rúm lại bên cạnh đi đến bên Đỗ Linh Nhược, khe khẽ nói: “Tiểu thư, cô hãy đồng ý đi. Giữ được núi xanh, lo gì thiếu củi đốt. Nếu lần này cô vẫn không thể xuất giá, những lời đồn đại nhảm nhí bên ngoài cũng đủ khiến cô từ giờ về sau không còn cách nào sống yên qua ngày đâu”.

Đôi mắt Đỗ Linh Nhược chỉ trong thoáng chốc lại đầm đìa nước mắt. Cô ta im lặng không nói gì, coi như chấp nhận.

Thẩm Hồng nói: “Mẹ, hôm nay nhi tử lùi bước, lấy Đỗ tiểu thư, nhưng con đã từng hứa với Dung Nhi, sẽ để cô ấy làm thê tử của con. Tuy hiện giờ con vâng theo lời mẹ, lấy Đỗ tiểu thư, thế nhưng Dung Nhi nhất định phải làm thê”.

Lão phu nhân còn chưa nói gì, Đỗ Linh Nhược đã xoay người lại, chỉ vào Thẩm Hồng, hét lớn: “Thẩm Hồng, chàng đừng có quá đáng! Ta đường đường là thiên kim của tri phủ Sơn Đông, mà lại phải làm thiếp của chàng sao?”.

“Hồng Nhi!” Lão phu nhân cũng trách mắng: “Thân phận của Đỗ tiểu thư là gì? Con đừng có được voi đòi tiên!”.

Thẩm Hồng nghe vậy không nói gì, vẻ mặt lại cực kỳ ngang bướng.

Tiết vương gia nói: “Việc này cứ để bản vương làm người hòa giải. Theo bản vương thấy, chi bằng Lãnh cô nương và Đỗ tiểu thư đều làm bình thê của Thẩm đại công tử đi. Cái gọi là tả phu nhân, hữu phu nhân, từ xưa đã có rồi. Đây là cách tốt nhất. Nếu Lão phu nhân không đồng ý vì thân phận thấp kém của Lãnh cô nương, bản nhân không ngần ngại nhận Lãnh cô nương làm sư phụ câu đối. Dù sao trước đây Lãnh cô nương cũng từng thắng bổn vương một câu đối, nói là sư phụ của bản vương thật cũng không ngoa”.

Lão phu nhân liếc nhìn Đỗ Linh Nhược một cái, lại quay đầu nhìn tôi, nói: “Một khi đã như vậy, tất thảy cứ làm theo ý của Vương gia đi”

Thế là, vào độ cuối thu năm Thành Hóa thứ bảy triều Tây Tống, dưới sự giúp đỡ của Tiết vương gia, một lần nữa tôi gả cho Thẩm Hồng, làm bình thê của chàng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio