Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

chương 201: c201: ngươi là bát vương ca của hắn mà

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ha ha ha...”

Thanh Châu Vương Hạ Vũ mỉm cười, sát ý bản ra bốn phía: “Trinh Tử, vậy còn ngươi đang chờ ai?”

“Người ngươi đợi chính là người ta muốn giết.”

Nữ tướng Trinh Tử kinh ngạc: “Tỷ phu, hẳn là đệ đệ ruột của ngươi.”

“Ngươi là Bát vương ca của hắn mà”

“Hắn chỉ đi ngang qua Thanh Châu của ngươi thôi, ngươi giết hắn làm gì?”

Thanh Châu Vương Hạ Vũ tỏ ra chẳng hề gì: “Sinh ra trong nhà đế vương thì đều là người cô đơn, bản vương không có huynh đệ tỷ muội.”

Nữ tướng Trinh Tử giật giật khóe môi: “Tỷ phu, các ngươi là huynh đệ ruột thịt, là người thân đó.”

Thanh Châu Vương khịt mũi coi thường: “Ngươi thật sự cho rằng huynh đệ trong nhà đế vương là người thân ư?”

Trinh Tử chau mày: “Chẳng lẽ không đúng hay sao?” “Ha ha ha...”

Thanh Châu Vương nhìn đội xe của phủ Hoang Châu Vương đang chầm chậm đi từ đăng xa tới, chiếc kim quan đội trên đầu hản ta lắc lư: “Nếu Thái tử ca ca của ta có tướng của bậc quân vương, có thủ đoạn có thể kiểm soát được thiên hạ này, có thể khiến mấy huynh đệ bọn ta bán mạng cho hẳn thì chín huynh đệ bọn ta là huynh đệ ruột thịt thật sự.”

“Nhưng nếu Thái tử không có tài, không có đức, chí thì lớn nhưng sức thì mọn, không biết cách thu phục người khác, không có tướng của quân vương thì sẽ không nắm giữ được thiên hạ này.”

“Cho nên, hắn không phải là chân long.”

“Mấy huynh đệ bọn ta đều có quyền tranh giành thiên hạ này.

“Huynh đệ ruột thịt chính là chướng ngại vật ngăn bản vương ngồi lên long ỷ.”

Bấy giờ sau lưng Thanh Châu Vương Hạ Vũ có một người đàn ông trung niên mặc áo nhiều màu, đong đưa chiếc quạt lông vũ, mặt mày ốm yếu lên tiếng nhắc nhở: “Xin Vương gia thận trọng lời ăn tiếng nói”

“Có một số việc không thể nói trước mặt mọi người.”

Thanh Châu Vương không vui trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên mặc áo nhiều màu: “Vương sư phụ, ở đây đều là người của bản vương, đều là tâm phúc của bản vương, chẳng có gì mà không thể nói cả.”

“Ngươi quá cẩn thận rồi.”

“Ta chỉ muốn nói cho Trinh Tử biết học thuyết thiên hạ tối cường của học phái Tung Hoành của ngươi mà thôi, nó có thể gãi đúng chỗ ngứa, giảng chuyện nhà đế vương cực kỳ thấu đáo.”

“Những lời này khó nghe nhưng là sự thật.”

Nữ tướng quân Trinh Tử nghe vậy trừng mắc nhìn nam nhân ốm yếu ăn mặc lòe loẹt kia, hỏi: “Vương sư phụ, ly gián tình cảm huynh đệ nhà đế vương cũng là một phần trong học. phái Tung Hoành ư?”

Vương sư phụ chối ngay: “Triệu Trinh Tử cô nương, tình cảm của nhà đế vương đâu phải thứ mà học phái Tung Hoành của ta có thể ly gián.”

“Gia đình đế vương không có tình cảm, chỉ có lợi ích, đây là điều mà học phái Tung Hoành của ta quan sát và đúc rút ra được khi quan sát cuộc tranh giành đế vị qua các triều đại.”

Cặp răng mèo của Triệu Trinh Tử căn chặt cánh môi đỏ, nàng ta hỏi nhỏ: “Tỷ phu, có phải gã yêu nhân phái Tung Hoành này vẫn luôn dụ ngươi tranh giành vị trí Thái tử phải không?”

Vương sư phụ rất bất mãn với câu này, chẳng khác gì một con mèo bị giãm phải đu là yêu nhân?”

“Triệu Trinh Tử, mặc dù ngươi là muội muội ruột của Vương phi, là thiên kim của Triệu gia có quyền có thế nhưng cũng không được vũ nhục người khác bừa bãi.”

“Ta, Vương Tứ Phúc, chính là đệ tử thân truyền của học: phái Tung Hoành, chí ở thiên hạ, vốn chỉ muốn ngao du chốn hồng trần, làm một ẩn sĩ không tranh giành quyền thế”

“Nhưng bất đắc dĩ, thiên hạ rối ren, dân chúng lầm than, mọi người đều đang chờ đợi minh chủ xuất thế để chăm lo cho thiên hạ Đại Hạ, dẫn dắt mọi người tới cuộc sống tốt đẹp”

“Vương gia chính là vị minh chủ này”

“Vương gia có tướng mạo người nhà trời, mệnh tinh là Đế Tinh trên trời, chẳng qua bị khí hồng trần che giấu nên không ai phát hiện ra.”

“Ngày đó, ta vừa tới thành Thanh Châu, lập tức bị khí Thiên tử trên người Vương gia làm kinh sợ, không thể không tới Thanh Châu Vương phủ, lau đi hồng trần trên mệnh tinh của Vương gia, để minh chủ xuất hiện ở thế gian”

Nói đến đây, biểu cảm của Vương Tứ Phúc y hệt phường lừa đảo, quỳ gối xuống trước mặt Thanh Châu Vương: “Vương gia chính là long tử”

“Thanh Châu chính là rồng ẩn mình, Vương gia ở đây mài gươm chuẩn bị chiến đấu, ngồi xem mưa rền gió dữ trong thiên hạ, chỉ cần chờ tới thời cơ thích hợp là có thể như rồng ẩn mình ra khỏi vực sâu, lao thẳng tới đế đô, giành lấy thiên hạ”

“Vương gia mới là chân mệnh thiên tử của Đại Hạ”

“Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia, tương lai có thể nên nghiệp lớn.”

“Ha ha ha..."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio