Trước mặt cung Tuyền Cơ là ngút ngàn hoa phượng hoàng, sắc thắm như máu. Nàng thích hoa phượng hoàng, loài hoa thuận theo luân hồi khi đến kỳ kết quả, bay phiêu du khắp đất trời. Nói đó là một cách kết thúc sự sống cũng được, mà coi như là một con đường tái sinh cũng không sai. Nhưng có ai đó lại bảo rằng, hoa phượng hoàng tượng trưng cho sự li biệt, bi thương. Nàng không tin cứ trồng nguyên một vùng bát ngát bao la loài hoa ấy. Thần tiên sống được mấy đời mấy kiếp?
Nếu lấy đời người trần mà đo đếm, thì chắc rằng mối duyên của nàng và Trọng Uyên đã đi tới trọn kiếp rồi.
Có giấc mộng đẹp biết bao, nhưng cũng có cơn ác mộng ập đến như mũi tên lao tới khi người ta không ngờ, để lại nỗi đau khó lòng xoa dịu.
“ Đời này kiếp này, quyết không phụ bạc” Phượng Cẩm lẩm nhẩm trong miệng, đôi mắt thẫn thờ nhìn vào tấm thảm trắng muốt trước mặt.
Đây là nơi đâu?
Khe khẽ thở dài,nàng chậm chạp ngồi dậy,bên ngoài là khoảng không bao la, vài tia nắng lung linh xuyên qua rèm. Hình như nàng đã nhiều ngày không được nhìn thấy ánh dương ấm áp. Trong này cũng thật ấm áp. Từ chiếc giường nàng nằm đến tấm thảm dưới chân cũng đều được dệt từ lông cừu mềm mại thượng đẳng.
Nàng lại nhắm nghiền mắt,nghĩ thầm rằng mình hãy nên đắm chìm trong mộng. Thế rồi lại mở choàng mắt ra, vẫn một màu trắng của tấm màn ấy. Nếu như…tất cả đều đang là mơ, thì thật tốt biết chừng nào…
Từ từ lật lại những trang ký ức, nàng chợt nhớ đến cảnh tượng vừa xảy ra ban nãy. Trước mặt quân sĩ hai phe, mũi kiếm của nàng đã đâm trúng ngực Trọng Uyên.
Lòng rối bời, nàng đưa tay xoa nhẹ lồng ngực. Than ôi, đây là nỗi đau gì?
Bên tai vẫn văng vẳng giọng thầm thì khe khẽ của chàng, trước mặt vẫn là nụ cười trong trẻo như làn nước mát. Ấy thế mà, trong chớp mắt, lại chỉ thấy lệ tuôn rơi.
“Cớ sao…cớ sao, ngày hôm nay mọi chuyện lại ra nông nỗi này?”
Phượng Cẩm không hiểu, thực sự nàng không sao hiểu nổi.
Trọng Uyên tại sao lại khiến nàng hận chàng đến thế?
Chuyện cũ không quên…
Ngày đó, nàng đương ngồi trước tấm gương đồng cổ trong cung Tuyền Cơ. Trong gương là dung nhanh mộc mạc của người con gái không điểm phấn tô son, nhưng vẫn yêu kiều như bóng mây hồng soi tuyết trắng. Nàng cầm trên tay chiếc lược ngọc, chậm rãi lướt xuôi theo suối tóc nhung huyền.
Trong đại điện nguy nga bỗng vang lên tiếng bước chân hối hả. Tấm màn nhung khẽ lay động, nữ tì Xảo Xảo đang chạy vội tới trong tiếng thở hổn hển.
Phượng Cẩm buông chiếc lược xuống điềm tĩnh hỏi: “ Xảo Xảo chuyện có lớn tày trời cũng không phải sốt sắng thế đâu”
Xảo Xảo dựa vào chiếc bàn trước mặt, nước mắt chực trào ra, giậm chân liên hồi: “ Không phải …là Thanh đế, ngài ấy,phái người đến đây rồi…”
Thấy vẻ bối rối của Xảo Xảo, muốn nói mà không nói nổi thành lời, Phượng Cẩm không thể kiên nhẫn chờ thêm, buông lời trách mắng: “ Ngươi muốn làm ta lo đến chết hay sao hả?”.
Xảo Xảo vừa nghiến răng vừa giậm chân xuống sàn, và một chuỗi những lời muốn nói đang kìm nén trong lòng tới tấp tuôn ra: “ Thanh đế sai người tới đây đưa thư báo từ hôn”.
Chiếc lược trên tay Cửu Thiên Huyền Nữ nặng trĩu buông rơi xuống gương đồng, lòng nàng sóng trào dâng từng đợt.
“ Chàng…nói thế nào…”
Trước mắt nàng hiện lên nét mặt đầy day dứt của chàng, khuôn miệng bạc bẽo ấy khẽ mấp máy cất lời. Từ chiếc gương vọng sinh vang lên giọng nói của chàng, y như những gì Xảo Xảo nói với Phượng Cẩm: “ A Cẩm, ta sẽ cùng Văn Ảnh chọn ngày lành thành thân. Trọn đời trọn kiếp, vĩnh viễn quên nhau”