Dạ Hành Ca

chương 105: thu uyển

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thanh Lam không khỏi ngạc nhiên.

Gần đây càng lúc tứ ca càng trầm lặng, rất hay thấy huynh ấy một mình ngẩn ngơ.

Tứ ca đã thuyết phục được phụ thân từ bỏ ý định thông gia, đâu còn vấn đề gì nữa nhỉ? Chẳng lẽ gặ khó khăn với tiểu thư nhà nào đó, ngay đến tứ ca sát thủ tình trường cũng phải bó tay?

Tự đoán một lúc cũng không đoán được vì sao, Thanh Lam bèn đi đến cất tiếng gọi như không có chuyện gì.

“Tứ ca đang nhìn gì vậy?” Đã ngẩn ngơ nhìn lu nước giữa sân hơn nửa canh giờ rồi, như thể muốn vét bên trong xem có vàng hay không.

Tạ Phi Lan chớp mắt hoàn hồn.

“Không có gì, ngắm hoa thôi.”

“Hoa?” Ở đây lấy đâu ra hoa, Thanh Lam liếc nhìn mấy chiếc lá súng trong lu, ngơ ngác chả biết gì, thận trọng hỏi thăm, “Hôm nay tứ ca không ra ngoài à?”

“Ừ.”

“Tứ ca… hai hôm nay tâm trạng không tốt hả?”

“Hử?” Tạ Phi Lan phủ nhận, không để ý đệ đệ theo dõi, “Không có, lười vận động thôi.”

Cảm giác nghi ngờ càng thêm sâu, đến cả chuyện tìm hoa mà tứ ca cũng không còn hứng thú nữa, quả nhiên là không bình thường mà.

“Sắp tới tết Trùng Cửu rồi, tứ ca không ra ngoài hả?” Thanh Lam tích cực đề nghị, “Nghe nói núi Quan Âm rất náo nhiệt, vô số người leo núi ngắm cảnh, nhiều hoa khôi ở các hoa lâu cũng tranh nhau kết bạn đi cùng đấy.” Chỉ thiếu nước không nói rõ có rất nhiều giai nhân tụ tập, cậu không tin tứ ca không động tâm.

Tạ Phi Lan hừ một tiếng rồi tiếp tục bất động, sau đó hắn bỗng nhiên ngước mắt lên, nở nụ cười bỉ ổi.

“Hỏi thăm rõ ràng như vậy, đệ muốn đi hả?”

“Đệ…” Câu cổ động tắc nghẽn trong cổ họng Thanh Lam.

Một bàn tay bất chợt đưa ra siết chặt cổ, “Lão ngũ đã trưởng thành rồi, cũng biết đến hoa lâu cơ đấy.” Tạ Phi Lan cảm khái xoa đầu đệ đệ, “Xấu hố cái gì, muốn tứ ca dẫn đệ đi thì cứ nói thẳng là được.”

“Ai nói đệ muốn đi!” Thanh Lam vùng vằng tránh ra, mặt đỏ bừng lên vì tức giận, “Huống hồ đệ cũng đã lớn thế này rồi, cần gì huynh dẫn.”

“Vậy đệ thần bí cái gì?” Tạ Phi Lan tiếc hận thu tay về, “Huynh còn tưởng cuối cùng đệ cũng thông suốt rồi.”

“Cái gì mà thông này thông nọ.” Thanh Lam giận dữ phản kháng, quên khuấy dự tính ban đầu, “Lúc nào cũng coi đệ là trẻ con.”

“Thế người nhỏ nhất nhà không phải đệ hả cậu út.” Tạ Phi Lan tỏ vẻ hoài nghi, “Tứ ca có ý tốt thật, hay là từng tự đi rồi?”

Gương mặt tuấn tú nhăn nhó nhẫn nhịn, “Do đệ thấy tứ ca có vẻ không tốt thôi.”

“Ồ, thì ra là vậy.” Khôi phục lại trạng thái lường biếng ban đầu, hắn nhấc chân ngồi dưới mái hiên tiếp tục ngẩn người, “Chỉ là huynh hơi chán thôi.”

“Chán thì sao huynh không đi tìm vui đi!” Thấy thái độ bất mãn muốn chết của huynh trưởng, Thanh Lam nén giận kích động, “Chẳng lẽ huynh nhớ Tuyền Châu à?” Có lẽ xa quê nhiều năm nên không gần gũi được với người thân, cộng thêm trong nhà nhiều quy củ, không tự tại bằng Tuyền Châu?

Tạ Phi Lan vẫn lắc đầu.

Thanh Lam vắt hết óc tìm chuyện để tứ ca hứng thú.

“Hay đệ nói chuyện với tứ ca một lúc nhé?” Chỉ mong có thể mượn cơ hội để nói rõ nguyên do, “Vừa hay lâu lắm rồi không uống rượu với nhau.”

Tạ Phi Lan trầm tư chốc lát.

“Tửu lượng đệ quá kém mà cũng không có tửu phẩm, uống say chỉ biết kéo người làm nũng, bỏ đi.” Như cảm thấy đỉnh đầu Thanh Lam chưa bốc khói đủ, hắn còn cười đểu bồi thêm một câu, “Đến lúc đó lại bắt ta đỡ đệ về, mệt lắm.”

Nhìn gương mặt thoắt tím thoắt đỏ của tiểu đệ, Tạ Phi Lan không nhịn được cười to, vừa cười vừa né tránh bàn tay chưởng đến, đáy mắt ấm áp, nhưng ngoài miệng vẫn độc mồm.

“Chỉ sợ đệ uống say lại tưởng ta là cô nương nào trong hoa lâu, như vậy thì đau lòng tứ ca lắm.”

Nhiều lần bị trêu chọc, Thanh Lam tức muốn hộc máu, nổi giận xoay người rời đi, song đi chưa được hai bước đã bị huynh trưởng nắm vai giữ lại.

“Thanh Lam biết khuyên giải ca ca, đúng là đã trưởng thành rồi.” Cười khen không hề có vẻ bông đùa, hiếm có lúc nghiêm túc, “Cám ơn.”

Cơn giận của cậu nhanh chóng tiêu tan.

“Huynh không sao, không cần phải lo lắng.” Tạ Phi Lan vỗ xuống, đột nhiên Thanh Lam xúc động.

“Tứ ca, thật ra đệ biết mình không giúp được gì, nhưng chí ít cũng là huynh đệ, cùng uống chút rượu vẫn được, huynh đừng như tam ca chuyện gì cũng giấu trong lòng.”

“Tâm ý của đệ huynh hiểu.” Tạ Phi Lan gật đầu, chợt không nhịn được lại đùa bỡn, “Nhưng quả thực tửu lượng quá kém, đợi mấy năm nữa rồi hẵng nói tiếp.”

“Tứ ca chê đệ không biết uống, vậy chúng ta đi tìm tam ca đi.” Lần này Thanh Lam không tức giận, nhớ lại tin đồn trước đây nghe được, bèn nở nụ cười thần bí, “Đệ biết huynh ấy lấy được ít thứ, hôm nay có đồ tốt đó.”

Nụ cười Tạ Phi Lan đông cứng, bị kéo đi mấy bước. Hắn chần chừ chốc lát, thấy ánh mắt mong chờ của Thanh Lam thì cuối cùng vẫn im lặng đi theo.

“Sao lại đến bên này?” Hắn nhớ viện của tam ca không phải ở bên này.

“Sau lập thu sẽ đổi đến cửa bắc.” Thanh Lam không ngoái đầu, “Tứ ca còn chưa biết đấy thôi, viện của tam ca chia làm hai nơi, cảnh sắc bất đồng, ra vào cũng không giống nhau.”

“Thế là sao?”

“Ao phía nam trồng sen, rộng rãi thoáng đãng, nhưng hè qua đi thì phong cảnh sẽ giảm, nên tam ca tự chia sân viện ra, một khu khác ở phía Bắc, thích hợp để ngắm cảnh thu đông, bài trí cũng khéo lắm.”

Sân viện yên tĩnh, mấy bụi hoa quế tỏa ra mùi hương thoang thoảng thấm nhuần vào đáy lòng. Dõi mắt nhìn lại hoàn toàn không thấy bóng dáng ai, mặc hai người tự nhiên đi vào, Tạ Phi Lan mơ hồ nghi ngờ.

“Sao không có một hạ nhân nào vậy?”

“Tam tẩu thích yên tĩnh không thích nhiều người.” Thanh Lam giải thích, “Đừng tưởng ở đây không có ai, thật ra phòng bị nghiêm ngặt số một Tạ phủ luôn đấy. Những người có thể ra vào không trở ngại cũng chỉ có cha mẹ với huynh đệ nhà mình thôi, còn những người khác muốn vào thì phải được tam ca tam tẩu gật đầu đã.”

“Nhị tẩu từng bị cản à?”

“Sao tứ ca biết?” Thanh Lam ngạc nhiên nhìn, “Đợt đó là khi tam tẩu mới gả vào không lâu, có ngày tam ca đi vắng, nhị tẩu đến viếng thăm, nhưng cận vệ của Quân gia lấy cớ tiểu thư khó chịu, khăng khăng không cho vào, ầm ĩ tới mức mẹ cũng phải đến.”

Tạ Phi Lan bĩu môi, không tin nhị tẩu tốt bụng như vậy, e là nóng lòng muốn tìm kiếm thực hư, đáng tiếc người của Quân phủ không dễ bị lừa.

“Sau đó?”

“Sau đó mới hay tam tẩu không hề biết chuyện này, thị vệ bên cạnh nghe theo tam ca dặn dò tự chủ trương. Mẹ nói tam tẩu ốm yếu không chịu được nhiều người lui tới, thị nữ sốt ruột bảo vệ chủ nên mới tiết lộ chuyện này.” Thanh Lam không nhịn được nói ra, “Nhị tẩu cũng thế, được Tô gia chiều chuộng đến mức ngang ngược, nhị ca lại không quản được. Nhân lúc không có mặt tam ca, tẩu ấy còn đích thân dẫn theo một đám a di a tẩu ba mồm bảy miệng ồn ào muốn chết, chỉ hận không thể đào liệt tổ liệt tông người ta ra hỏi, đổi lại là đệ đệ cũng không muốn gặp.”

“Nếu mẹ đã lên tiếng thì người hiểu chuyện nên biết nặng nhẹ.” Tạ Phi Lan có thể tưởng tượng được tình cảnh lúc đó.

“Nhưng bên dưới vẫn chỉ trích nhiều lắm, có điều thường ngày tam tẩu không ra khỏi uyển, thỉnh thoảng đến thỉnh an cha mẹ cũng có tam ca đi cùng nên không ai dám nói thẳng trước mặt, tùy tùng Quân phủ lại giỏi thu xếp nên dần dà cũng thành quen.” Nói ra cũng thật bội phục, ở Tạ gia mà bên tai được yên tĩnh cũng không phải chuyện dễ đâu.

Tà dương đưa tình, chim túc bay thấp, sắc trời dần tối, cõi lòng cũng dần bình lặng.

Cột đèn cao cỡ nửa người, những phiến đá rêu xanh trải dọc hai bên con đường quanh co, làm nổi bật hoa thơm khắp đình, giẫm bước lên đấy lại có ý tình khác lạ, vòng qua một khóm trúc xanh, cuối đường mon là một tòa lầu đỏ chót, Thanh Lam quen cửa quen nẻo dẫn hắn đi vòng đến chỗ chủ nhân.

Gió đêm lướt qua cỏ xanh như tơ, lá phong đỏ lay động rơi xuống xen lẫn cùng lá vàng, hé lộ vẻ đẹp rực rỡ của sắc thu. Lửa đốt nơi chân trời như ráng chiều hoàng hôn sà xuống thấp, con suối cong cong trong vắt chảy qua, dưới đáy suối rêu xanh đung đưa cùng đá cuội trắng xóa, dòng nước dập dềnh đỡ lấy lá đỏ, xua tan đi cái khô hanh của ngày thu.

Trước lầu có cây, dưới cây có bàn, cạnh bàn có người.

Nam nhân tuấn tú khoác tấm áo choàng, mỉm cười tủm tỉm khép hai tay lại, nhìn người nửa nằm nửa quỳ trên đất.

Nữ tử xinh đẹp quỳ trên đệm, vốc một nắm lá đỏ ném vào lò lửa, mùi rượu bốc lên, ánh lửa phản chiếu lên gò má trắng tựa tuyết. Ngọn lửa liếm dần lấy phiến lá, tóc đen rơi xuống bị hơi nóng lay động, kiều nhan có vẻ lười biếng quyến rũ.

“Tam ca.” Thanh Lam vươn cổ nhìn, vô cùng kinh ngạc, “Sao tam tẩu lại ở trên đất?”

Tạ Vân Thư thấy là hai người họ thì thoáng ngạc nhiên, sau đó bật cười.

“Không có gì.” Hắn không khỏi buồn cười, “Hôm nay vợ chồng huynh định uống rượu, chợt tam tẩu của đệ nảy sinh một sáng kiến, nói ngày xưa người ta hay nấu rượu đốt lá đỏ, chắc hẳn mùi vị sẽ khác, vừa hay trong sân có lá rụng nên thử xem sao.”

“Cái này…” Quả nhiên là quái nhân, Thanh Lam oán thầm, “Để hạ nhân làm là được rồi, cần gì phải làm bẩn xiêm y.”

“Phiên Tiên muốn tự tay thử.” Hắn mỉm cười, vô cùng chiều chuộng, “Cũng không có việc gì, cứ để nàng chơi đi.”

Thanh Lam chậc chậc lắc đầu, Tạ Phi Lan cúi đầu che đi ánh sáng trong mắt.

Vì có người đột ngột đến nên nàng không còn ung dung tự tại nữa, vẻ mặt nhạt đi, đôi chân ngọc trắng lặng lẽ rụt vào dưới váy, bàn chân nho nhỏ lướt qua đám cỏ, trơn mềm như mỡ, khiến người nhìn ngứa ngáy bàn tay. Nếu nhìn tiếp nữa thì sợ trong lòng sẽ khô nóng, Tạ Phi Lan ép mình quay đầu đi.

Cảm nhận được sự mất tự nhiên của người thương, Tạ Vân Thư lập tức hoàn hồn, cúi người ôm giai nhân vào trong phòng, nói mấy câu rồi mới khép cửa lại đi ra.

“Tam ca chớ trách, do bọn đệ đến đường đột quá.” Tạ Phi Lan bình phục mở miệng, “Vượt lễ không thỏa đáng, đã quấy rầy tam ca tam tẩu rồi.”

Nhất thời không nghĩ sẽ có người đến nên mới ôm nàng chân trần đi ra, lại để người ngoài nhìn thấy dáng vẻ kiều mỵ không nơi nương tựa, quả thật hắn cũng ảo não không thôi, nhưng lại không tiện trách mắng huynh đệ.

“Huynh đệ nhà mình cần gì phải câu nệ.” Tạ Vân Thư mỉm cười cho qua, “Hai đệ là…”

Thanh Lam mỉm cười, “Tam ca lấy được đồ tốt lại độc hưởng một mình, đòi của huynh thì hẹp hòi quá, thế nên bọn đệ không mời mà tới luôn.”

“Mũi nhạy đấy.” Tạ Vân Thư cười cười, “Tới đúng lúc lắm, để ta dặn bọn họ chưng nhiều một chút, tối nay uống thêm mấy ly.”

Thanh Lam cười hì hì quay đầu đi chỗ khác, “Tứ ca vẫn chưa biết là vật gì đâu, để đệ nói cho huynh biết, đây chính là mỹ vị trong mùa…”

“Cua.” Tạ Phi Lan một lời nói thẳng, khiến Thanh Lam trợn mắt.

“Sao tứ ca đoán được?”

“Hầm cua xanh trong sương, đun rượu trên lá đỏ.” Tạ Phi Lan ngưỡng mộ, “Đúng lúc khắp nơi trong viện đều là cảnh thu, tam ca thật có tình trí.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio