Quý Lạc vạn phần chờ mong đến cuối tuần.
Kết quả cuối tuần cũng tới, mà khách không mời của Phỉ Ngâm Mặc cũng đến rồi.
“A, Mặc, sao ngươi lại ở chỗ này?” Một nam nhân tướng mạo anh tuấn, vóc người khêu gợi ngồi xuống bên cạnh Phỉ Ngâm Mặc, kinh ngạc hỏi. Y nhìn qua so với Phỉ Ngâm Mặc trẻ hơn vài tuổi. Tuy rằng lớn lên không có yêu nghiệt như hắn thế nhưng mày kiếm mắt sáng, cũng là loại diện mạo bất phàm.
“Làm nhiệm vụ.” Phỉ Ngâm Mặc thanh âm đè nén, nhưng thật ra đối y không có gì giấu diếm.
“Ở đây? Ngụy trang thành ngưu lang?” Người nọ hiển nhiên có điểm giật mình. Mấy bảo tiêu mặc trên người tây trang màu đen còn đeo cả kính râm nhìn thấy loại biểu cảm đến mức này của lão đại họ trong nội tâm vô cùng kinh ngạc. Lão đại Mặc Gia từ lúc nào lại quan tâm đến một ngưu lang như vậy. Lẽ nào lão đại bọn họ . . . . .
“Ừ, hừm.” Phỉ Ngâm Mặc hừ một tiếng.
Lần trước đưa USB cho An Ấp phân tích qua dữ liệu, kết quả một điểm trợ giúp đều không có. Đối phương xử lí sổ sách cực kỳ cao minh, ghi chép ổn định, hoàn toàn nhìn không ra bất luận sơ hở nào. Xem ra, hắn chỉ có thể tiếp tục lưu lại chỗ này, đợi thời cơ sẽ tiếp cận với Boss đứng sau bức màn.
Phỉ Ngâm Mặc nhớ tới lúc cùng An Ấp trao đổi tin tức, đối phương còn học theo ngữ khí của Quý Lạc, cố ý chế nhạo hắn: “Ngươi là nam nhân của lão tử! Ngươi là nam nhân của lão tử. Nếu tiểu mỹ nam sủng vật kia dám tới, lão tử cũng sẽ không khách khí!”
Khi đó hắn đang đeo microphone, chắc là bị An Ấp nghe được.
Phỉ Ngâm Mặc cười lạnh một tiếng, ném qua câu này.
“Tiểu mỹ nam mặc đồ sủng vật kia, nam nhân của ngươi đang ở phía sau ngươi!”
An Ấp bị bắt tại trận tức thì không cười nổi . . . . . Bởi vì phía sau y là khuôn mặt rất muốn tha mình lên giường hung hăng chà đạp của Cách Lạp Tư, “Xem ra, ngươi còn chưa rõ, rốt cuộc ai mới là chân chính nam nhân của ngươi . . . . .”
“Đem rượu cho ta.” Mặc Gia gọi loại rượu quý nhất cỗ vũ cho Phỉ Ngâm Mặc. Cái này, kim ngạch tiêu thụ của Phỉ Ngâm Mặc thực sự sắp vượt qua Quý Lạc.
“Uy uy, người kia là ai a!” Quý Lạc như mọi khi thường lui tới, quăng cho một người ánh mắt như lưỡi đao.
Thế nhưng lần này, Phỉ Ngâm Mặc căn bản không có chú ý cậu, còn cùng đối phương vui vẻ trò chuyện. Sắc mặt bình thường hay bực mình giờ có chút nhu hòa. Quý Lạc quả thực tức chết rồi, cậu ngày hôm nay đã dành riêng vì sinh nhật mà chuẩn bị lễ vật thật đặc biệt!
“Muốn ta giúp gì không?” Mặc Gia nhãn thần xuyên thấu đậm chất quan tâm.
“Không cần.” Phỉ Ngâm Mặc trực tiếp cự tuyệt.
“Là vì chuyện nhỏ lần đó . . . . . chuyện đó không liên quan gì tới ta, ngươi biết . . . . .” Mặc Gia nắm tay Phỉ Ngâm Mặc lo lắng muốn giải thích.
“Ta biết.” Phỉ Ngâm Mặc lạnh lùng cười, “Cho nên ta mới nhận rượu của ngươi.”
“Ta dù sao cũng là hắc đạo, nếu như sự tình có liên quan tới xã hội đen, thủ hạ của ta ở đây làm việc cũng tương đối tốt. Mặc Gia lần thứ hai khuyên bảo.
“Vài năm không gặp, ngươi sao vậy trở nên càng lúc càng dài dòng.” Phỉ Ngâm Mặc nhíu mày.
Thật vất vả tiễn Mặc Gia xong, Phỉ Ngâm Mặc vừa quay đầu lại chỉ thấy tiểu mèo hoang không nghe lời kia đang tán tỉnh một phú thương, móng vuốt đều đặt giữa hai chân người khác, đùa giỡn khiến đối phương dục hỏa đốt người.
Mẹ nó.
“Đêm nay là sinh nhật tuổi mười tám của ta, ngươi muốn đưa ta lễ vật gì nào?” Mắt mèo phóng điện mở to liếc nhìn đầy giảo hoạt.
“Sinh nhật tuổi mười tám?” Phú thương bị điện giật đến chóng mặt hồ hồ, bất quá vẫn là có chút vô cùng kinh ngạc, “Nhưng ngươi tháng trước không phải mới tìm ta đòi quà sinh nhật tuổi mười chín sao? Ta nhớ kỹ hình như . . . . . hình như đã tặng ngươi một viên kim cương.”
“A ha ha, cái kia à . . . . .”
“Ta lén nói cho ngươi biết, kỳ thực bọn ta đều là vị thành niên, là boss là chúng ta yêu cầu chúng ta báo sai tuổi thật. Ngươi cũng biết đấy, hiện tại thuê lao động trẻ em là phạm pháp. Sở dĩ . . . . . thời gian trước đây vui đùa cùng ngươi, nhân gia còn chưa có thành niên a~”
Nam nhân có vẻ ngầm hiểu được lộ ra dáng tươi cười.
“Hảo, hảo, vậy ngươi hôm nay muốn thứ gì ha?” Phú thương cầm tay Quý Lạc, cười đến mê đắm, “Nguyên lai trước kia còn chưa trưởng thành, trách không được da thịt lại non nớt mềm mại như vậy”
“Ta muốn . . . . .”
“Ngươi muốn gì, ta cấp!” Một thanh âm băng lãnh tiến đến gần, Phỉ Ngâm Mặc cũng không xem nổi nữa. Một phát nắm lấy tay Quý Lạc, “Theo ta về!”
“Lão tử không muốn!” Quý Lạc xoa thắt lưng, sắc hổ phách trong mắt có vẻ quật cường.
“Theo ta về!” Thanh âm trầm thêm vài phần.
“Không, không muốn.” Quý Lạc giả bộ tức giận ưỡn ngực, “Ngươi không thích lão tử, tự có người khác thích.”
“Lần cuối.” Phỉ Ngâm Mặc lạnh lùng cười, “Ta và hắn, ngươi rốt cuộc chọn ai.”
“. . . . .ngươi.” Đối phương ngoan ngoãn trả lời.
“Thông minh.” Phỉ Ngâm Mặc vò đầu thiếu niên, khẽ nhếch khóe môi, “Trở về, ta phải hảo dạy dỗ ngươi, cho ngươi nhận thức được hôm nay đã mắc sai lầm thế nào.”
“Thực sự sao? Dạy dỗ thế nào a? !” Ngữ khí thì ai oán nhưng mắt mèo lại tràn đầy hưng phấn.
Phỉ Ngâm Mặc vốn định trước cùng đối phương ăn cơm bên ánh nến, đặt một chiếc bánh gato hảo hảo chúc mừng rồi mới về nhà.
“Thật không có tình cảm.”
“Hắc hắc.” Quý Lạc lộ ra đầy răng nanh, sung sướng lột bỏ y phục Phỉ Ngâm Mặc,”Chỉ cần ngươi cùng lão tử ở chung một chỗ chính là tình cảm a!”
“Ngươi thích ta đến thế sao?” Phỉ Ngâm Mặc khẽ cười.
“Rõ ràng ngươi cũng thích lão tử!” Quý Lạc không chịu yên khuôn mặt hồng lên kêu gào, “Lão tử tốt như vậy, suốt ngày để ngươi tùy ý chơi đùa! Có đập vỡ đèn g cũng không tìm được!”
“Ngươi là đồ tiểu tao hóa!” Phỉ Ngâm Mặc mỉm cười, cũng nhanh cởi ra y phục đối phương.
Từng kiện y phục đơn bạc bị cởi rơi xuống đất.
Rất nhanh liền có thể thấy được những đường cong rõ ràng trên thân thể thiếu niên, da thịt non mềm phát ra loại ánh sáng nhạt màu, giống như đóa hoa bạch sắc bung nở giữa đêm khuya.
Khuôn ngực có hai điểm nhỏ nhợt nhạt, xương quai xanh tinh xảo mê người, thắt lưng uyển chuyển, cẳng chân nhỏ dài thẳng tắp, đầu ngón chân xinh đẹp trơn bóng chống trên đất khẽ choãi ra, rất là khả ái.
Quý Lạc đường hoàng cười, hướng Phỉ Ngâm Mặc cọ xát.
Trong nháy mắt khí chất trên người hoàn toàn thay đổi, từ ngây ngô thiếu niên biến thành con mèo nhỏ mị hoặc lười biếng.
“Không tệ.” Phỉ Ngâm Mặc nở nụ cười, ôm lấy vòng eo tinh tế, hung hăng lấp kín miệng đối phương. Lúc nãy Quý Lạc uống không ít rượu, môi lưỡi nóng rực vói vào khoang miệng mềm mại của cậu, lập tức cảm nhận được hương rượu nồng đậm.
Quý Lạc mắt mèo chợt lóe, mang theo chút giảo hoạt.
Trong miệng bị đối phương cắn một ngụm, Phỉ Ngâm Mặc hít một hơi, hướng Quý Lạc trừng: “Chán sống.”
Thiếu niên làm càn còn cười, một chân quấn quanh hông nam nhân ma sát ám muội, ngón tay dài nhỏ luồn vào trong tóc Phỉ Ngâm Mặc, không ngừng đùa nghịch, “Người vừa mới ở cùng ngươi là ai?”
Quý Lạc tay khẽ dùng sức, đem đầu Phỉ Ngâm Mặc đối mặt với mình nghiến răng nói, “Lão tử con mắt đều như lưỡi đao đánh tới! Ngươi vậy mà cũng không thèm để ý lão tử.”
“Buông tay.” Phỉ Ngâm Mặc bắt lấy cằm đối phương.
“Không! Trừ phi ngươi nói cho ta biết hắn là ai!”
“Hừ, thật sao?” Phỉ Ngâm Mặc đột nhiên nheo mắt, khóe môi cong lên cười cười, đem Quý Lạc áp đến sô pha, dùng hạ thể chậm rãi, chậm rãi, từng chút từng chút ma sát, còn vươn đầu lưỡi liếm lên xương quai xanh của đối phương.
“Ngô . . . . .” Quý Lạc trong cổ họng phát sinh những tiếng rên rỉ nhỏ vụn, nhưng cố nén dục vọng, “Đừng, đừng tưởng làm vậy là ta có thể bỏ qua . . . . .”
“Thật là có chí khí nha!” Phỉ Ngâm Mặc đè thấp thanh âm, giọng nói trầm thấp giữa không gian yên tĩnh đêm khuya toát ra vẻ từ tính cực kỳ gợi cảm, khiến con người ta thần kinh rung động.
Phỉ Ngâm Mặc vươn tay xoa nắn vật giữa hai chân đối phương, một mặt vẫn vuốt ve thắt lưng, một mặt chọc ghẹo mà hôn lên vành tai mẫn cảm rồi men theo đến ngực liếm cắn hai điểm nhỏ đang đỏ bừng run rẩy trên ngực thiếu niên.
Quý Lạc thở gấp, tiếng rên rỉ kìm nén phát ra càng câu dẫn người ta hơn cả.