()
Vừa bắt đầu kỳ nghỉ, Lục Thanh Vũ liền cuốn gói trở về quê nhà ở Tô Châu. Trước đó lúc còn đảm nhiệm chức vụ đội trưởng của GT, kỳ nghỉ hằng năm anh đều triệu tập cả đội tranh thủ thời gian huấn luyện, với mong muốn là mùa giải kế tiếp không cần phát rầu vì bị đào thải, nhưng lần này không giống vậy, giành cúp quán quân trở về quê nhà, áp lực trên vai anh hiển nhiên nhỏ hơn rất nhiều, mỗi ngày anh cũng có thể ngủ đến lúc tự động tỉnh, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Buổi tối hôm nay đang nằm trên giường chán chường, đột nhiên nhận được tin nhắn từ Thời Nhan: “Sư phụ, anh đang làm gì đó?”
Lục Thanh Vũ: “Chơi trò cương thi trên giường đây ^_^”
Thời Nhan: “Đừng nằm nữa, vào chơi game với em này!”
Lục Thanh Vũ: “Em không phải đã đạt được ước mơ cấp kim cương rồi sao?”
Thời Nhan: “Không, em đã đổi sang mơ ước to lớn hơn — Em muốn đánh tới vương giả!”
Lục Thanh Vũ thiếu chút cười ra tiếng, anh nhớ đến Tiểu Kiều không ngừng tặng kill cho đối thủ, còn có Đại Kiều chuyên môn đào hố bẫy đồng đội…. Thời Nhan thực sự không giống Phù Âm, đừng nói là đánh lên vương giả, kể cả đẳng cấp kim cương trước đây cũng là do Lục Thanh Vũ dẫn lên. Trình độ của bản thân cô, chắc vẫn còn ở cấp vàng. Hơn nữa, hố tướng của Thời Nhan cực kỳ ít, chỉ biết chơi vài tướng pháp sư và phụ trợ, còn chiến sĩ, xạ thủ và thích khách đều không biết gì.
Lục Thanh Vũ không khách khí gửi lại một câu: “Đồ đệ, em tỉnh táo lại đi, vương giả cái gì chứ, nằm mộng còn tốt hơn, ngoan nghe lời.”
Thời Nhan không cam tâm: “Em mcũng muốn thể nghiệm cảm giác phía sau id có in ký hiệu, sư phụ dẫn em đi mà!”
Tại mỗi mùa giải, người chơi có thể đánh đến vương giả mạnh nhất đều nhận được ký hiệu vương giả, và được lưu giữ lại, nhưng mà, những lời mà Thời Nhan nói chỉ là cái cớ, mục tiêu chính của cô…. không phải là chơi đến vương giả, mà là chiếm được sư phụ.
Đây là cái cớ tiếp cận Lục Thanh Vũ tốt nhất, chính là nhờ anh dẫn cô đi chơi game.
Đối với Lục Thanh Vũ mà nói, dẫn một đồ đệ gà mớ đến cấp vương giả là việc vô cùng đơn giản, nếu anh đã là sư phụ của Thời Nhan, cũng nên tận lực hoàn thành trách nhiệm của một sư phụ. Từ lúc trận đấu bắt đầu tới nay, anh đã rất lâu chưa từng hướng dẫn Thời Nhan rồi, đồ đệ xem như đã rơi vào tình trạng “nuôi thả”, nhưng ngược lại Thời Nhan, mỗi trận đấu cô đều tự mình chạy đến cổ vũ, còn thường xuyên gửi tin cổ vũ khích lệ anh, nghĩ đến đây, trong lòng Lục Thanh Vũ không khỏi cảm thấy áy náy, thế là bèn đáp ứng yêu cầu, mở một tài khoản nhỏ cùng Thời Nhan đánh đôi.
Điều khiến Lục Thanh Vũ ngoài ý muốn chính là, trong thời gian dài anh không hướng dẫn Thời Nhan, cô bé này thế mà tiến bộ không ít.
Giai đoạn chọn tướng, cô cũng không giống trước kia chọn những con tướng xinh đẹp như Đát Kỷ, Vương Chiêu Quân hay Angela, ngược lại chọn ra con tướng có độ khó cao như Gia Cát Lượng —- đây chính là tướng bản mệnh của Lục Thanh Vũ, người chơi không có chút kỹ thuật này thì chắc chắn không thể phát huy được hết thực lực của Gia Cát Lượng.
Lục Thanh Vũ thấy cô chọn Gia Cát Lượng, nhịn không được mà hỏi: “Nhan Nhan em biết chơi Gia Cát Lượng?”
Bên tai nhanh chóng truyền đến giọng vô cùng phóng khoáng: “Em xem rất nhiều video trận đấu của sư phụ, bản thân cũng thử luyện xem, Gia Cát Lượng của em tuy rằng không thể so với anh, nhưng cũng có thể chọn ra để dùng!”
Lục Thanh Vũ mỉm cười đáp: “Được, vậy để anh xem thực lực của em thế nào.”
Các đồng đội khác lần lượt chọn Bạch Khởi, đường dưới Kai, phụ trợ Chung Vô Diệm, Lục Thanh Vũ chọn bổ vị Marco đi rừng.
Đoàn chiến khu vực bạo quân đầu tiên, Gia Cát Lượng của Thời Nhan di chuyển vô cùng linh hoạt, kỹ năng ½ phối hợp đánh ra chiêu bị động trúng pháp sư đối phương, Marco của Lục Thanh Vũ theo sau lấy được first blood.
Mở trận vô cùng thuận lợi, Marco rất nhanh đã tạo ra được bộ trang bị trọng tâm “mạt thế”. Thời Nhan thấy sư phụ chạy đến đường giữa, lập tức nhanh trí dùng một loạt chiêu bạo phát đánh vào phụ trợ đang núp trong cỏ, Lục Thanh Vũ theo sau thu hoạch, hai người liên thủ giết chết phụ trợ cùng đường giữa của đối phương, Gia Cát Lượng lấy được double kill.
Lục Thanh Vũ khen ngợi: “Phản ứng rất nhanh nha!”
Thời Nhan kiêu ngạo đáp: “Phải thế chứ! Anh trai em là đi rừng mạnh nhất liên minh, bạn thân em là đường trên mạnh nhất liên minh, sư phụ em là đường giữa mạnh nhất liên minh, em cũng không phải là đứa ngốc, lại thêm nghe được nhiều điều từ mọi người, trình độ tự nhiên cũng càng lúc càng lên!”
Nghe cô huyên thuyên bất tuyệt như vậy, Lục Thanh Vũ không khỏi cong khóe môi: “Không sai, trẻ nhỏ dễ dạy.”
Hai người vừa trò chuyện, vừa đấu rank, cực kỳ nhẹ nhàng mà thắng được trận đấu.
Có đại thần tuyển thủ như Lục Thanh Vũ dẫn dắt, mấy trận rank của Thời Nhan đấu vô cùng thuận lợi, một đường từ kim cương lên đến tinh diệu , mãi đến gần giờ đêm hai người mới đi ngủ.
Bắt đầu từ hôm đó, mỗi tối Thời Nhan đều sẽ đúng giờ nhắn weixin gọi sư phụ dẫn cô, Lục Thanh Vũ cũng khá phối hợp, mỗi ngày đều dẫn đồ đệ đi đấu rank, kỳ nghỉ cứ như thế trôi qua vô cùng nhẹ nhàng thư thái.
Tối nay, hai người như cũ cùng nhau đấu rank, gặp một đồng đội có ID “XXT”, ở vị trí đầu giành mất Gia Cát Lượng, Thời Nhan chỉ có thể chọn phụ trợ Trương Phi, Lục Thanh Vũ như cũ chọn xạ thủ đi rừng.
Người chơi trận vinh diệu chỉ cần dựa vào bản thân lên được cấp này đều không yếu, vị XXT này hiển nhiên là một đại thần, Gia Cát Lượng chơi khá lợi hại, một màn đoàn chiến tạo mới tuyệt chiêu trực tiếp lấy được quarta kills, đương nhiên Lục Thanh Vũ cũng không rớt lại phía sau, dùng Công Tôn Ly đi rừng ở đoàn chiến cuối trận một hơi lấy được penta kills.
Trong vòng mười phút đánh tới cao địa, hoàn toàn là một trận đánh áp chế.
Sau khi trận đấu kết thúc, Lục Thanh Vũ nhận được lời mời kết bạn của đối phương, đơn giản dứt khoát nói một câu: “Tối nay tiến vương giả, đi cùng không?”
Lục Thanh Vũ thông qua lời mời kết bạn, nói với Thời Nhan: “Hai chúng ta đi đôi tỉ lệ quá cao, luôn gặp phải đồng đội treo, nếu là ba người cùng chơi sẽ càng dễ thắng. Trình độ của người chơi pháp sư vừa rồi rất mạnh, chắc là một cao thủ, cậu ấy muốn cùng chúng ta chơi, thêm cậu ấy vào được không?”
Thời Nhan không chút do dự: “Không muốn!”
Lục Thanh Vũ nghi hoặc: “Vì sao?”
Thời Nhan nghĩ trong lòng, hai người cùng nhau chơi cùng trò chuyện, thêm cái bóng đèn vào đương nhiên không tiện rồi.
Nhưng mặt ngoài cô vẫn tỏ vẻ chính trực: “Sư phụ anh dù sao cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, lỡ như bị người ta nhận ra, khó tránh khỏi phiền phức nha?”
Lục Thanh Vũ cảm thấy có đạo lý, bèn từ chối lời mời cùng đấu rank của đối phương.
Kết quả trận tiếp theo, hai người lại gặp phải đồng đội mạnh, là một cô nàng chơi xạ thủ, đối phương mở mic, trong quá trình chơi không ngừng ở trong mic đồng đội nói: “Đối phương sao lại bắt tôi rồi!” “Đi rừng nhanh tới chi viện xem!”
Nghe được giọng nói quen thuộc, lại thấy ID “Đám mây bên trời” của đối phương, Lục Thanh Vũ không khỏi cười nói: “Tới đây tới đây, tôi tới cứu cô.”
Đối phương hiển nhiên ngẩn ra, một lúc sau mới thăm dò hỏi: “Cậu là A Vũ?”
Lục Thanh Vũ đáp: “Không sai.”
Giọng nói của đối phương lập tức trở nên kích động: “Thật trùng hợp! Cậu ở đây mở nick phụ làm gì vậy?”
Lục Thanh Vũ đáp: “Dẫn đồ đệ.”
Đối phương rất kinh ngạc đáp: “Cậu còn có đồ đệ sao? Là ai vậy?”
Lục Thanh Vũ đáp: “Người chơi phụ trợ đấy, ID Túy Hồng Nhan.”
Đối phương nói: “Hồng Nhan, chào cậu.”
Thời Nhan mở miệng: “Chào cậu.”
Lục Thanh Vũ giới thiệu: “Vị này là chị Vân, trước đây từng là MC trận đấu.”
Thời Nhan bình thản “Ồ” một tiếng.
Ngữ khí của chị Vân rất thoải mái: “Đó là chuyện của hai năm về trước rồi, lúc làm MC còn bị ném đá quá trời, trái tim thủy tinh của tôi chịu không nổi.”
Lục Thanh Vũ cười đáp: “Bọn họ ngày nào cũng mắng cô là bình hoa, tôi cũng bị mắng là bình hoa, chúng ta cũng xem như đồng bệnh tương liên nhỉ.”
Chị Vân than thở đáp: “Đừng nhắc nữa, tôi lúc đó trực tiếp mở weibo tranh cãi với đám dân mạng, máu nóng xông đầu liền từ chức rời đi, vẫn là cậu, luôn kiên trì đến giờ, nghe nói cậu cùng Thời Việt lập chiến đội AIM, mùa giải này giành được quán quân?”
Lục Thanh Vũ gật đầu đáp: “Ừ, vận khí khá tốt, lấu được giải quán quân.”
Chị Vân nói: “Đừng có khiêm tốn, cậu mà là vận khí tốt sao? Tôi xem rất nhiều trận đấu của các cậu, thực lực rất mạnh! Minh thần cũng trở lại rồi, chiến đội của mấy cậu thực sự là chiến đội trong mơ! Nếu tôi dự đoán không sai, mùa giải kế tiếp các cậu sẽ vẫn lấy được quán quân.”
“Qúa khen quá khen, thực ra tôi cũng cảm thấy như vậy.” Lục Thanh Vũ mỉm cười, ngược lại hỏi: “Đã lâu không gặp, hiện tại cô đang làm gì?”
Chị Vân đáp: “Tôi đang làm trưởng phòng kế hoạch cho một công ty game, hôm nay lên mạng muốn đánh lên vương giả.”
Lục Thanh Vũ đáp: “Đúng lúc tối nay tôi cũng dẫn đồ đệ lên vương giả, cùng đi đi.”
Chị Vân lập tức đồng ý: “Được, vậy tôi thuận tiện ôm đùi cậu vậy!”
Nghe ngữ khí của Lục Thanh Vũ hiển nhiên vô cùng quen thuộc đối phương, hai người lời qua tiếng lại khiến Thời Nhan không thể xen vào, cái loại cảm giác bị “cách ly” khiến cô cảm thấy có chút khó chịu.
Trận đấu rank tiếp theo, Lục Thanh Vũ cùng chị Vân lại tiếp tục, tán gẫu rất nhiều về “chuyện của năm đó”.
Thời Nhan luôn không ngừng nói lúc này lại trầm mặc, trong lòng nghẹn thành một cục.
Lúc trước có dân mạng XXT muốn cùng họ chơi, Thời Nhan không đồng ý, lấy lý do là lo lắng thân phận tuyển thủ của Lục Thanh Vũ bị lộ ra dẫn đến phiền phức, nhưng chị Vân này, cô không cách nào tìm được lý do từ chối, dù sao người ta cũng là bạn cũ của Lục Thanh Vũ, cũng biết thân phận cùng bối cảnh của anh, mục tiêu cũng định sẵn là đánh lên vương giả, cùng cô ấy tổ đội, nghe qua thì cũng bình thường.
Nhưng trong lòng Thời Nhan vẫn cảm thấy bứt rứt.
Từ lúc cái vị MC trận đấu này xuất hiện, sự chú ý của Lục Thanh Vũ đều chuyển hết lên người chị ấy, không còn giống trước đây trêu đùa hoặc là chỉ đạo hướng dẫn Thời Nhan cách chơi game, ngược lại làm lơ Thời Nhan, chỉ quan tâm đến việc trò chuyện với bạn cũ.
Chị Vân từng là MC trận đấu, khả năng chơi game tốt, ba người cùng chơi đương nhiên vô cùng thuận lợi, sau khi liên tiếp thắng trận, cuối cùng mười giờ tối đó lên cấp thành công, một hơi xông đến vương giả mạnh nhất.
Vốn dĩ đó là thời khắc vô cùng cao hứng, nhưng Thời Nhan căn bản không vui nổi.
Chị Vân cười nói: “Cảm ơn hai vị, tôi out trước đây, bye bye!”
Lục Thanh Vũ cùng cô nói một câu “ngủ ngon”, lúc này mới phát hiện Thời Nhan đã rất lâu chưa lên tiếng, lúc này anh mới nghi hoặc hỏi: “Sao thế Nhan Nhan? Lên được vương giả không vui sao?”
Thời Nhan đáp: “Không có gì, em có chút buồn ngủ, muốn ngủ sớm, sư phụ ngủ ngon.” Cô nói xong lập tức out game.
Nhìn thấy ảnh đại diện của đồng đội biến thành màu xám, Lục Thanh Vũ thực sự là mờ mịt khó hiểu. Vốn anh cho rằng sau khi đạt được vương giả, Thời Nhan sẽ rất kích động ríu rít nửa ngày không ngừng, kết quả lại trực tiếp out game?
Lục Thanh Vũ bất đắc dĩ nhún vai, chỉ có thể tắt game đi ngủ.
Sau khi Thời Nhan out game thì không có ý muốn đi ngủ, trong đầu cô lúc này cực kỳ loạn — chị Vân không gọi Lục Thanh Vũ là “Vũ thần”, mà là “A Vũ”, cách gọi thân mật này khiến cô không thoải mái, lại thêm Lục Thanh Vũ lúc nói chuyện với chị Vân vô cùng ôn nhu, Thời Nhan luôn cảm thấy giữa hai người họ có gì đó với nhau.
Cảm giác nguy cơ xuất hiện khiến Thời Nhan đứng ngồi không yên, cô lên mạng tra cứu thông tin của “chị Vân”, quả nhiên người này trước đây là MC trận đấu, vô cùng nổi tiếng, liên tiếp làm MC trong cả hai mùa giải, từ hình ảnh có thể thấy chị ấy vô cùng xinh đẹp, dáng người tốt, nhan sắc này có thể đầu quân vào giới giải trí, cũng bởi vì như vậy, lời đồn của cô trên mạng cũng không ít, antifan vô cùng nhiều, mỗi lần cô đứng làm MC đều có người nói xấu cô, chế giễu cô chơi game kém, dựa vào vẻ ngoài để được ngồi vị trí MC. Sau này, cô chủ động từ chức rời khỏi liên minh, tin tức liên quan đến cô mới ngày càng ít đi.
Trong cả đống thông tin về chị Vân, Thời Nhan phát hiện một bài viết của hai năm trước, tiêu đề là “Vũ thần và chị Vân có phải là một đôi không?”, tim Thời Nhan nhảy lên, nhanh chóng nhấp vào xem, trong đó quả nhiên có không ít dân mạng đang bàn tán về quan hệ của Lục Thanh Vũ và chị Vân, nói nick phụ của chị Vân là “Đám mây bên trời” còn của Vũ thần là “Phong quá vô ngân“ thường xuyên cùng nhau tổ đội, hơn nữa sinh nhật Vũ thần, chị Vân còn chủ động tặng quà……
Dân mạng bàn tán rất kịch liệt, chỉ là đa phần đều là lời đồn, không hề có căn cứ.
Tuy là như vậy, nhưng trong lòng Thời Nhan vẫn rất để ý, cô thích Lục Thanh Vũ, nhưng hiểu biết của cô về anh thực sự quá ít, cô căn bản không biết Lục Thanh Vũ thích cô gái thế nào, nếu như thực sự như dân mạng nói, Lục Thanh Vũ thích vị MC đó, vậy cô còn chưa ra tay có phải đã thua một nửa rồi không?
Không được, cô khó lắm mới nhìn trúng một người, sao có thể dễ dàng nhận thua như vậy.
Nghĩ tới đây, Thời Nhan lập tức tự cổ vũ bản thân, gửi tin cho Phù Âm: “Tiểu Âm, giúp tớ một việc được không?”
Phù Âm rất nhanh hồi đáp: “Liên quan đến Lục Thanh Vũ?”
Thời Nhan gửi icon ngón tay cái: “Cậu thật thông minh!”
Phù Âm cười khẽ: “Tớ thực sự không nghĩ ra được việc gì cậu muốn nhờ tớ giúp, cậu với Lục Thanh Vũ tiến triển ra sao rồi?”
Thời Nhan có chút bi thương, gõ chữ vô cùng nhanh: “Vẫn như vậy, anh ấy chỉ xem tớ như đồ đệ, tớ cũng không tiện nói gì, hơn nữa hiện tại tớ nghi ngờ có tình địch xuất hiện. cậu có thể hỏi thăm tin tức từ phía anh tớ không, hỏi anh ấy Lục Thanh Vũ với chị Vân có quan hệ gì, trên mạng có rất nhiều lời đồn nói họ là một cặp.”
Bản thân cô không có gan đi hỏi Thời Việt, hơn nữa, với tính khí của anh, cô vừa hỏi đến chuyện của Lục Thanh Vũ, Thời Việt chắc chắn sẽ đáp “Bớt nhiều chuyện đi, lo chuyện của bản thân em trước đi”.
Nhưng Phù Âm sẽ không giống, cậu ấy hiện tại là bạn trai của anh. Sau khi hai người đăng ảnh chụp chung trên mạng, Thời Việt cùng Phù Âm ở cạnh nhau đã không còn là bí mật, anh trai lạnh lùng nhà mình đối với Phù Âm bách y bách thuận như vậy, sủng vô cùng, Phù Âm chỉ cần hỏi, Thời Việt chắc chắn sẽ thành thật trả lời.
Phù Âm cũng biết ưu thế của bản thân, lập tức đáp ứng: “Yên tâm, cứ tin ở tớ.”
Thời Nhan lập tức gửi icon ôm ôm, đáp: “Cảm ơn chị dâu!”
Gò má Phù Âm đỏ lên, đáp: “Cậu đừng gọi thế, tớ thực sự không quen.”
Thời Nhan cười đùa: “Hehe, anh tớ ở trên weibo nói rằng cậu là nữ thần anh ấy trân trọng nhất, khoảng cách để cậu trở thành chị dâu chính thức của tớ không còn xa nữa!”
Phù Âm đang đánh chữ, đột nhiên một cánh tay xuất hiện từ phía sau, khẽ ôm cô vào trong lòng.
Phù Âm mỉm cười, bắt lấy tay anh: “Anh làm gì đó?”
Thời Việt nâng mày: “Nói chuyện với ai vậy? Nói đến nhập thần như vậy.”
Anh vừa mới tắm xong, cả người đều tản ra khí nóng, Phù Âm bị anh ôm trong lòng, cả người cũng bắt đầu nóng lên, vội khụ một tiếng điều chỉnh nhịp tim đang gia tốc, giả vờ bình tĩnh đáp: “Em đang nói chuyện với Nhan Nhan, cậu ấy bảo gần đây luôn đấu rank, trình độ tăng lên không ít.”
Thời Việt nghi hoặc: “Con bé này, sao đột nhiên có hứng thú với game vậy?”
“Anh ruột với bạn thân đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu ấy chắc cũng bị ảnh hưởng.” Phù Âm ngừng chút, giả vờ không để tâm hỏi, “À đúng rồi, anh biết chị Vân chứ?”
“Sao đột nhiên lại hỏi cô ấy?” Thời Việt thu vòng ôm lại, đặt cằm lên vai Phù Âm, nhỏ giọng đáp, “Năm đó anh xuất đạo, cô ấy đã là MC rất có danh tiếng rồi, nhưng mà, anh với cô ấy không quá quen thuộc.”
“Em thấy trên mạng có người nói, cô ấy với Lục Thanh Vũ là một đôi?” Phù Âm tò mò hỏi, “Anh với Lục Thanh Vũ là bạn tốt, vậy có biết chút gì không?”
“Không có chuyện đó đâu.” Thời Việt rất quả quyết đáp, “Lục Thanh Vũ thích dạng con gái thùy mị ôn nhu, tính cách của chị Vân lại hào sảng, không phải là loại cậu ấy thích. Lục Thanh Vũ năm đó là đội trưởng GY, chiến tích không tốt, bị dân mạng mắng rất ác, chị Vân năm đó là MC thường xuyên giúp cậu ấy nói chuyện, một lần hai lần, hai người cũng thành bạn, hơn nữa, chị Vân có chút gì đó rất giống em.”
“Vậy sao?” Phù Âm nghi hoặc quay đầu hỏi, “Giống chỗ nào?”
“Cô ấy rất có thiên phú chơi game, trình độ cũng rất mạnh, chỉ là, cô ấy làm MC, không có đi làm tuyển thủ. Sau đó bởi vì bị dân mạng mắng quá hung tợn, chịu không được áp lực nên đành rời khỏi liên minh, đúng là rất đáng tiếc.”
Nghe Thời Việt nói như vậy, trong lòng Phù Âm lại có chút hảo cảm đối với chị Vân, đang muốn tiếp tục thăm dò thêm, Thời Việt đột nhiên chuyển chủ đề: “Không nói về cô ấy nữa, tụi minh làm chút chuyện khác đi.”
Phù Âm nghi hoặc: “Làm cái gì?”
Thời Việt khẽ nhắc mày, lật người Phù Âm lại áp lên giường, giọng nói cũng trở nên vừa trầm vừa khàn: “Em nói xem?”bg-ssp-{height:px}
Phù Âm: “…………………..”
Cô rất nhanh liền không nói ra lời, bởi vì miệng đã bị anh chặn mất.
Nam thần ngoài mặt cao lãnh nhưng cái chuyện này lại hừng hực như lửa, Phù Âm bị anh dày vò đến nửa đêm, lúc này mới được thả ra, mới vội vàng gửi tin nhắn cho Thời Nhan: “Không cần lo lắng, Vũ thần cùng chị Vân chỉ là bạn bè đơn thuần.”
Thời Nhan xem như thở phào một hơi, kích động đáp: “Đã biết, cảm ơn cậu, tớ sẽ tranh thủ, đợi tin tốt từ tớ!”
()
Ngày kế tiếp, lúc Thời Nhan lên mạng, Lục Thanh Vũ cũng đang đợi cô, thấy cô vừa lên, anh bèn cười đùa: “Tối qua em sao vậy? Không dễ gì mới lên được vương giả, thế mà lại trực tiếp out?”
Thời Nhan bèn tìm cái cớ: “Ba mẹ về kiểm tra, không dám ngủ muộn!”
Lục Thanh Vũ xem như hiểu: “Khó trách. Tối nay tiếp tục chơi game sao?”
“Không chơi nữa, lên đến vương giả rồi, mục tiêu của em xem như thực hiện xong.” Thời Nhan ngừng lại, hỏi, “Sư phụ, anh về nhà rồi à?”
“Ừ, ở Hàng Châu.” Lục Thanh Vũ nói.
“Hàng Châu em vẫn chưa đi qua đấy! Em vẫn luôn muốn đi Hàng Châu, tham quan Tây Hồ với Tháp Lôi Phong trong lời đồn.” Thời Nhan dùng ngữ khí muốn đi mà nói, “Bên đó phong cảnh rất tốt đúng không? Thực sự muốn đi ngắm.”
“Em có thể tới, anh mấy ngày này đều đang rảnh, có thể làm hướng dẫn viên cho em.” Lục Thanh Vũ mỉm cười.
“Thật sao? Đúng lúc ba mẹ cứ ở nhà nhìn chằm chằm em, khiến em cảm thấy chẳng thoải mái chút nào, em cũng muốn ra ngoài thư thả một chút!” Thực ra Thời Nhan chỉ là tìm cái cơ, cô sớm đã biết nhà Lục Thanh Vũ ở Hàng Châu, “Em hiện tại liền đặt vé tàu với khách sạn.”
“Nếu không để ý thì em cứ tới ở nhà anh, anh ở Hàng Châu cũng chỉ có một mình, phóng khách còn trống.” Lục Thanh Vũ lúc đó cũng không nghĩ nhiều, anh chỉ xem Thời Nhan như đồ đệ, hơn nữa Thời Nhan còn là em gái của bạn tốt Thời Việt, anh vốn dùng cách nghĩ “chăm sóc đồ đệ” để đưa ra đề nghị với Thời Nhan.
Thời Nhan đương nhiên là vui vẻ ở tại nhà của Lục Thanh Vũ, lập tức đáp ứng ngay.
Từ Thượng Hải đi Hàng Châu vô cùng tiện, sáng sớm ngày kế, Thời Nhan liền mua vé xuất phát đi Hàng Châu, Lục Thanh Vũ tự mình đến trạm xe đón cô, giúp Thời Nhan xách hành lý đưa về nhà mình, cơm trưa mời cô ăn một bữa món Hàng Châu, bữa chiều lại dẫn cô đi tham quan Tây Hồ cùng vài địa điểm nổi danh khác.
Với anh mà nói, đồ đệ đến Hàng Châu chơi, anh là sư phụ nên mời khách, làm hướng dẫn viên, những điều này là đương nhiên.
Còn việc ở cùng, dù sao anh cũng không nghĩ nhiều, cho Nhan Nhan ở phòng khách cũng không có gì không tiện.
Cho đến đêm hôm đó, Lục Thanh Vũ mới thay đổi cái suy nghĩ “đơn thuần” này.
Thời Nhan bởi vì đi chơi quá mệt, mười một giờ đêm đã lên giường đi ngủ, Lục Thanh Vũ trong kỳ nghỉ thường xuyên thức đêm, thế là bèn cùng Diệp Phong thức mở live đánh tới một giờ sáng. Lúc anh mở cửa định đi tắm, đột nhiên, cửa nhà vệ sinh mở ra, Thời Nhan từ trong đi ra.
Nếu là buổi sáng, cho dù đụng mặt ở trước cửa nhà vệ sinh cũng sẽ không cảm thấy ngại ngùng, cười một cái rồi chào hỏi là xong. Nhưng hiện tại là nửa đêm, Thời Nhan lại mặc trên người váy ngủ hai dây vô cùng xinh đẹp, đôi chân thon dài như ẩn như hiện, lại thêm mái tóc rối loạn do nằm ngủ, dáng vẻ vừa non nớt vừa gợi cảm, khiến tim Lục Thanh Vũ nháy mắt đập nhanh lên, hít thở cũng trở nên dồn dập.
Thời Nhan lại hoàn toàn không phát giác ra chỗ nào không đúng, thản nhiên hỏi: “Sư phụ anh còn chưa ngủ sao?”
Lục Thanh Vũ lúc này mới hồi thần, lập tức dời mắt khỏi người cô, đáp: “Anh cùng Diệp Phong đánh vài trận rank, đang tính đi ngủ đây.”
Thời Nhan gật đầu: “Ồ, sư phụ ngủ ngon.”
Cô nói xong bèn mơ mơ hồ hồ đi về phía trước, bởi vì ánh đèn mờ ảo, không nhìn rõ dưới đất, chân Thời Nhan bị một chiếc ghế nhỏ chắn ngang, Thời Nhan “A” lên một tiếng sắp bị ngã xuống, Lục Thanh Vũ lập tức nhanh tay nhanh mắt đỡ cô, kết quả bởi vì quán tính, ngược lại bị Thời Nhan kéo ngã soài ra sàn.
Một tiếng bang vang lên, hiển nhiên là phần gáy của Thời Nhan bị đập xuống sàn, nghe có vẻ rất đau.
Lục Thanh Vũ bị dọa nhảy dựng, lập tức quan tâm hỏi: “Nhan Nhan em không sao chứ? Đụng trúng đâu rồi?”
Sau gáy bị đụng cái mạnh, Thời Nhan nháy mắt bị đau đến nổ đom đóm, nhưng cũng bị dọa cho tỉnh ngủ. Cô giơ tay lên xoa đầu, luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng, lúc này mới phát hiện Lục Thanh Vũ đang áp trên người cô, tư thế của hai người cực kỳ ám muội.
Đổi thành người khác, nói không chừng cô sẽ trực tiếp cho một đấm, nhưng hiện tại, người này lại là người cô thích…..
Tim Thời Nhan nháy mắt mất khống chế, trừng trừng nhìn anh, không biết nói cái gì mới tốt.
Dưới ánh đèn yếu ớt, đôi mắt cô gái trở nên to tròn, cứ nhìn chằm chằm bản thân như vậy, Lục Thanh Vũ cũng phát giác tư thế của hai người ám muội cỡ nào, lập tức muốn đứng dậy, nhưng ngay sau đó, Thời Nhan đột nhiên giơ tay ra ôm anh.
Cánh tay của cô mềm mại cứ như thế choàng ngang ngực anh, thắt lưng Lục Thanh Vũ cứng đờ, không dám tin nhìn Thời Nhan,
Gò má của Thời Nhan đỏ đến dọa người, ánh mắt lại cực kỳ sáng lạng, cô nhìn Lục Thanh Vũ, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, thực ra em…..”
Lục Thanh Vũ vội chặn ngang lời cô: “Em khoan hãy nói, đứng dậy kiểm tra phần đầu xem bị đụng vào đâu rồi.”
Thời Nhan cố chấp đáp: “Không được, em muốn nói ngay, nếu không nói ra, em sắp bị nghẹn chết rồi.”
Lục Thanh Vũ muốn đứng dậy, nhưng Thời Nhan ôm chặt không buông, từng câu từng chữ nói: “Sư phụ, em thực ra căn bản không xem anh là sư phụ, em thích anh, từ lần đầu nghe giọng nói của anh, lần đầu xem trận đấu của anh, em đã thích anh mất rồi.”
Lục Thanh Vũ: “………………”
Anh lúc này mới ý thức ra, bản thân đã chọc phải người không nên chọc rồi.
Người con gái trong ngực tỏ tình vô cùng nghiêm túc, đấu chôn trong lòng ngực anh, mái tóc ngắn có chút hỗn loạn, trong đêm tối an tĩnh, giọng của cô trở nên mềm mại hơn, khiến tim anh cũng dần đần bị bao bọc, quấn lấy, sau đó là thắt chặt lại.
Lục Thanh Vũ tựa như không cách nào hít thở được.
Trên người Thời Nhan vẫn còn tỏa ra mùi hương của sữa tắm, nửa đêm thức giấc mặc vô cùng ít, cứ như vậy ôm chặt lấy anh, đây cũng là lần đầu tiên Lục Thanh Vũ thân mật với một người con gái đến như vậy, không cần biết ra sao, anh cũng là một tên đàn ông tinh lực dồi dào, cứ tiếp tục thế này, nói không chừng sẽ phát sinh chuyện không cách nào quay đầu.
Lục Thanh Vũ hít sâu một hơi khiến bản thân bình tĩnh lại, dùng một cánh tay ôm lấy Thời Nhan, nhỏ giọng nói: “Nhan Nhan, đừng suy nghĩ lung tung, để anh xem đầu em có bị thương không?”
Vừa rồi tiếng va đập nghe rất dọa người, Lục Thanh Vũ thực sự sợ Thời Nhan bị đập đến chấn động não.
Ôm cô về phòng ngủ, mở đèn, Lục Thanh Vũ cẩn thận xem phần gáy của cô, không có chảy máu, chỉ là u lên một cục, Lục Thanh Vũ bèn nói: “Anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra.”
Thời Nhan lắc đầu: “Không cần, em hiện tại đã không đau nữa rồi.”
Lục Thanh Vũ nhíu mày: “Nghe lời, lỡ như bị tụ máu bên trong thì nguy hiểm lắm, em mặc thêm áo vào, anh ở ngoài đợi em.”
Thời Nhan không cãi lại anh nên chỉ đành thay đồ, nửa đêm nửa hôm đi theo anh đến phòng cấp cứu của bệnh viện.
Bác sĩ cho cô chụp CT, kiểm tra ra chỉ là bị sưng bên ngoài, bên trong không xuất huyết, nghỉ ngơi hai ngày là lành, Lục Thanh Vũ lúc này mới xem như yên tâm mà đưa cô về nhà.
Đường phố về đêm cũng ít xe cộ, Lục Thanh Vũ lái xe, Thời Nhan ngồi ở vị trí phó lái trầm mặc không nói gì.
Bình thường luôn là Lục Thanh Vũ cười híp mắt với bộ dạng không chính trực, thường xuyên trêu đùa cô, nói cô là đứa ngốc, nhưng lúc này, sườn mặt của người đàn ông này lại vô cùng nghiêm túc, Thời Nhan thông qua kính chiếu hậu thấy được dáng vẻ chăm chú của anh trong lòng đột nhiên có chút khó chịu, cô nắm chặt bàn tay, nhỏ giọng nói: “Em cũng là lần đầu tỏ tình với bạn nam, anh lại không có cho em đáp án rõ ràng, vậy nghĩa là từ chối, có đúng không?”
Lục Thanh Vũ hơi khựng lại, đậu xe bên lề đường, mềm giọng đáp: “Nhan Nhan, tình cảm em đối với anh có thể không phải như em nghĩ đâu, anh thường dẫn em chơi game, lại dạy em rất nhiều thứ, em có thể có hảo cảm cùng cảm giác ỷ lại đối với anh, nhưng đó không phải là thích. Thực ra anh không hề tốt như em nghĩ.”
Thời Nhan quay đầu nhìn anh: “Em thích anh hay không, không phải do anh nói, phải là do em nói mới tính! Em tuy không thông minh, nhưng cũng không phải đứa ngốc, thích một người hay không em rất rõ ràng. Em rất thích anh, Lục Thanh Vũ, anh nghe cho rõ đây, em vốn chẳng muốn làm đồ đệ của anh, em chỉ muốn làm bạn gái anh thôi!”
Lục Thanh Vũ: “…………………”
Lời tỏ tình phóng khoáng như vậy khiến đầu óc Lục Thanh Vũ nhất thời bị đơ ra.
Anh vẫn luôn cho rằng bản thân luôn tìm mẫu hình bạn gái ôn nhu thục nữ, chim non nép sát bên người, anh sẽ bảo vệ cô, sủng ái cô, tính cách của Thời Nhan với mẫu hình lý tưởng của anh hoàn toàn ở hai thái cực, sảng khoái, lưu loát, còn có chút khí chất nam tính, nói tỏ tình liền tỏ tình, không hề cho anh chút cơ hội bình tĩnh suy nghĩ.
Tỉ mỉ quan sát, thực ra bé con Thời Nhan này cũng rất xinh đẹp, có gen di truyền của nhà họ Thời, ngũ quan vô cùng tinh xảo. chỉ là Thời Nhan có xinh đẹp thì tính cách cũng không phải là loại hình mà anh thích, hơn nữa cô là em gái ruột của Thời Việt, Lục Thanh Vũ biết đạo lý “thỏ không ăn cỏ gần hang”, nếu như anh đụng vào em gái của Thời Việt, thể nào Thời Việt cũng sẽ băm anh ra ngàn mảnh.
Thời Nhan thấy anh không nói chuyện, đoán ra được sự do dự của anh, bèn thẳng thắn nói anh: “Em cũng nghe nói về mẫu con gái anh thích rồi, em từ nhỏ đã có tính cách như vầy, không thể vì anh mà thay đổi. Nhưng mà, tâm ý của em đối với anh là nghiêm túc. Còn về anh trai em, anh không cần quá lo lắng, thích ai là chuyện của em, anh em cũng quản không được. Anh có thể cho em một cơ hội không, đừng trực tiếp từ chối em?”
Đối diện với con ngươi nghiêm túc của cô, Lục Thanh Vũ nhất thời không nói ra được lời từ chối.
Đang lúc do dự nên nói thêm gì đó, nhưng ngay sau đó, Thời Nhan đột nhiên to gan hôn anh một cái.
Khoảng khắc đôi môi mềm mại dán lên môi mình, Lục Thanh Vũ chỉ cảm thấy một tiếng “oành” nổ lên trong đầu mình, nháy mắt phía trước trở nên trống rỗng, đợi anh hồi thần lại, Thời Nhan đã sớm rời ra, gò má đỏ hồng, ngữ khí lại rất thản nhiên: “Sớm đã muốn hôn anh, em trộm thích anh cũng sắp một năm rồi, không cần biết cuối cùng có thể ở bên cạnh anh hay không, nụ hôn đầu của em, chỉ có thể giữ lại cho mối tình đầu.”
Lục Thanh Vũ hít thở dồn dập, giọng nói cũng trở nên khàn: “Nhan Nhan, em…..”
Thời Nhan dùng tay giữ miệng anh lại, nói: “Đừng nói cái gì mà chỉ xem em như đồ đệ, anh chỉ xem em như em gái của bạn tốt, em cũng là con gái, từ lúc bắt đầu em đã xem anh là đối tượng theo đuổi, tìm kiếm thêm ưu điểm của em, nói không chừng anh có thể sẽ thích em đấy!”
Lục Thanh Vũ dở khóc dở cười: “Em học mấy cái này ở đâu vậy?”
Thời Nhan đỏ mặt đáp: “Em lên mạng tra không ít cách công lược nam thần, đều nói nam theo đuổi nữ trèo đèo lội suối, nữ theo đuổi nam chỉ như chọc một tấm giấy sao, em muốn thử xem, theo đuổi anh có phải rất khó không?”
Lục Thanh Vũ thấy dáng vẻ nghiêm túc giảng đạo của cô, trong lòng bất đắc dĩ than một tiếng.
Trước cái mệnh đề nữ theo đuổi nam chỉ như chọc một tấm giấy đó thì phải cần điều kiện, nam phải vốn có chút hảo cảm đối với nữ, nếu như nam ghét nữ, nữ có nỗ lực theo đuổi thì cũng chỉ dẫn đến phản cảm. Thế nhưng, Lục Thanh Vũ rất rõ, bản thân không hề ghét Thời Nhan, anh vẫn luôn rất thương yêu đồ đệ ngốc này, căn bản là tất cả các yêu cầu của Thời Nhan anh đều sẽ thực hiện, Thời Nhan nhắn tin dù có bận cỡ nào anh cũng sẽ nhín chút thời gian để trả lời cô.
Trước đây vẫn luôn cho rằng việc anh quan tâm đồ đệ tân binh này là bởi vì cô chính là em gái của bạn tốt Thời Việt, là bạn thân của đồng đội Phù Âm. Nhưng hiện tại, anh không thể không thay đổi quan điểm, đặc biệt là khoảng khắc vừa nãy Thời Nhan chủ động hôn anh, trái tim đập nhanh cùng việc hít thở dồn dập, đều đang nói với anh rằng, anh đối với Thời Nhan không phải hoàn toàn không có cảm giác.
Có thể là….. anh toi rồi.
Đầu Lục Thanh Vũ đau đến mức thái dương căng chặt, một bên khởi động xe, một bên thấp giọng nói: “Được rồi, trước trở về nghỉ ngơi đã.”
Thời Nhan cũng không có nói thêm, khó có khi lặng im cùng anh trở về nhà.
Đêm hôm đó Lục Thanh Vũ hiếm khi mất ngủ, xoay lật trở đủ kiểu, cho đến ba giờ sáng mới mơ mơ hồ hồ mà thiếp đi, kết quả trong mơ, có một đoạn phim lặp đi lặp lại, gương mặt nữ chính lúc đầu không rõ ràng, nhưng cuối cùng lại biến thành Thời Nhan.
Trong mơ Thời Nhan rất chủ động, chủ động cởi đồ anh, chủ động hôn anh, còn áp anh xuống đất các kiểu.
Lục Thanh Vũ trực tiếp bị giấc mộng kỳ quái dọa tỉnh, gấp gáp chạy vào nhà tắm xối nước lạnh. Sau khi xong xuôi, lúc anh từ phòng tắm đi ra đúng lúc đụng phải Thời Nhan, cô vẫn mặc chiếc đầm hai dây tối qua, chỉ là khoác thêm khăn len giữ ấm.
Hai người đối mắt nhìn nhau, không khí lập tức trở nên ám muội.
Thời Nhan hỏi: “Anh có quầng thâm mắt kìa, có phải tối qua mất ngủ không?”
Lục Thanh Vũ ngại ngùng dời mắt đi nơi khác: “Đều tại em cả đấy, đột nhiên tỏ tình với anh, anh làm sao có tâm tình ngủ nữa?”
Thời Nhan cười đến sáng lạng: “Không đột nhiên đâu, em từ lúc đầu quen biết đã thích anh rồi, lẽ nào anh không có chút cảm giác sao?”
Lục Thanh Vũ ngẩn ra, cẩn thận suy nghĩ, lập tức hiểu ra.
Chiến đội AIM mỗi lần thi đấu, cô đều tự mình đến hội trường cổ vũ, còn làm nhiều banner viết tên anh; mỗi lần thua hay thắng anh đều sẽ nhận được tin nhắn của cô đầu tiên, có lúc là khích lệ, có lúc là chúc mừng, trước nay chưa từng trễ nãi. Nghe Thời Việt nói, Thời Nhan trước đây không hề hứng thú với game, cũng rất ít đến cổ vũ cho chiến đội Thiên Hoàn.
Mà hiện tại cô lại nhiệt tình với game online hư vậy, là bởi vì ở nơi đó có người cô thích.
Cô vẫn luôn lặng lẽ bảo vệ anh, chỉ lấy danh phận sư đồ, anh vẫn luôn không hề phát giác.
Đối diện với con người sạch sẽ sáng tỏ, tâm can Lục Thanh Vũ đột nhiên chấn động.
Được một người con gái nghiêm túc đặt mình trong lòng mà thích, sùng bái là một loại cảm giác rất vi diệu.
Hai người nhìn nhau một lúc, Thời Nhan đột nhiên nhón chân.
Lục Thanh Vũ lập tức cứng đơ bất động, vốn cho rằng cô sẽ chủ động hôn, kết quả chỉ là giúp anh chỉnh lại đầu tóc, cười nói: “Đầu tóc loạn như ổ quạ, rất ảnh hưởng hình tượng của Vũ thần đấy!”
Lục Thanh Vũ dở khóc dở cười: “Anh còn cho rằng….”
Thời Nhan đỏ mặt: “Cho rằng em lại cưỡng hôn anh sao? Em cũng cần mặt mũi đó, tối qua đại khái là vị bị đụng đầu đến choáng váng, lá gan to lên chút. Hiện tại tỉnh táo, em không dám…”
Lục Thanh Vũ mỉm cười, đáp: “Anh dám.”
Thời Nhan còn chưa kịp hồi thần, ngay sau đó, Lục Thanh Vũ đột nhiên giơ tay ôm lấy eo cô, nâng cằm cô lên, ôn nhu hôn xuống.
Anh đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng, không cần biết cô có phải em gái Thời Việt không, việc anh có hảo cảm với cô, mà cô cũng nghiêm túc thích anh, anh cũng không cần thiết suy xét quá nhiều, anh nguyện ý thử hẹn hò cùng Thời Nhan, bảo vệ cô bé ngốc nghếch thẳng thắn này thật tốt.
Vào khoảnh khác anh hôn môi cô, Lục Thanh Vũ biết rằng quyết định của mình không hề sai.
Mộng cảnh tối qua cũng đang nói với anh rằng, anh đúng là có tình cảm vượt mức sư đồ với Thời Nhan, Lục Thanh Vũ vốn là một người rất tùy tính, đã thích thì cứ ở bên nhau, chuyện khác sau lại nói.
Thời Nhan hoàn toàn không nghĩ đến việc sư phụ mới sáng ra đã chủ động như vậy. Cả người cô cứng đơ, cứng ngắc đứng tại chỗ không biết làm gì.
Lục Thanh Vũ nhìn phản ứng non nớt của cô, nhịn không được muốn trêu cô, nhỏ giọng hỏi: “Tối qua không phải rất nhiệt tình sao?”
Thời Nhan đỏ mặt đáp: “Đã nói là do đầu bị đụng đến hỏng rồi mà….”
Lục Thanh Vũ cười khẽ: “Loại chuyện hôn nhau này, vẫn nên để sư phụ dạy em đi.”
Nói xong, anh lại lần nữa nâng cằm Thời Nhan, cho Thời Nhan một nụ hôn sâu vừa ôn nhu vừa dài.
Sau khi nụ hôn kết thúc, hai mắt Thời Nhan phát sáng, nhìn anh nghiêm túc hỏi: “Ý anh là tiếp nhận em có đúng không?”
Lục Thanh Vũ hôn lên trán cô: “Em nói xem?”
Thời Nhan phấn khích ôm chặt lấy anh: “Qúa tốt rồi, quả nhiên là nữ theo đuổi nam chỉ như chọc tấm giấy! Công lược sư phụ thế mà lại dễ như vậy!”
Lục Thanh Vũ mỉm cười ôm lấy cô, trong lòng nghĩ: Nếu không phải anh đối với em vốn đã có hảo cảm, em còn có thể công lược anh sao? Chuyện đó còn khó hơn việc tự mình đấu lên cấp vương giả vinh diệu đấy.