Thời Việt rất ghét mang theo tiểu bạch, nhưng kỳ quái là, anh cư nhiên tích dẫn Phù Âm.
Bởi vì cô bé này luôn nghiêm túc như vậy, cùng một thái độ nghiên cứu sách lược, đi nghiên cứu mỗi loại tướng sĩ.
Đối với con trai mà nói, cách để khẳng định họ chính là hiểu được thứ mà họ yêu thích. Phù Âm không những hiểu được việc vì sao Thời Việt lại chơi game, còn rất nghiêm túc đi nghiên cứu cách chơi, điều này làm Thời Việt cảm thấy đặc biệt ấm áp.
Đáng tiếc, Phù Âm dù đã rất chăm chỉ, nhưng cô đối với Hoa Mộc Lan vẫn nắm bắt không được.
Hoa Mộc Lan thật sự rất khó, dù có Thời Việt chỉ bảo cô, não của Phù Âm vẫn loạn thành một nhúm.
Phương thức đánh với người máy đương nhiên sẽ không chết, sau khi chơi được vài trận, Phù Âm đối với hai vũ khí và kỹ năng của Hoa Mộc Lan cũng có chút nắm bắt, nhưng công kích liên chiêu, cơ hội tham chiến, khi nào cần đổi vũ khí, những điều không thể bồi dưỡng được khi đánh với người máy, còn cần phải dựa vào phần lớn kinh nghiệm thực chiến.
Đánh xong trận người máy, Thời Việt bèn nói: [Đi phối hợp, đối thủ toàn là người máy, không luyện được ý thức.]
Phù Âm làm mặt khổ: [Đi phối hợp sợ bị ăn mắng.]
Thời Việt đáp: [Không sao, dù sao em khẳng định hố, anh không hố là được. Mắng em thì em xem như không nhìn thấy.]
Phù Âm: [.............]
Anh cũng biết em sẽ hố, sẽ bị đồng đội mắng!
Nhưng mà, người chưa từng bị mắng, sao có thể trở thành cao thủ? Tất cả cao thủ đều là ăn mắng mà trưởng thành.
Phù Âm không khỏi cười nhẹ, đáp: [Vậy được, nếu như em hố, anh giúp em thu dọn hậu trường, như vậy em cũng không đến nỗi áy náy.]
Thời Việt dứt khoát đáp: [Không thành vấn đề.]
Sau đó, lần đánh phối hợp so với Phù Âm dự liệu còn đáng sợ hơn ----
Cô cư nhiên quên mất, cô đã là cấp kim cương, mà Thời Việt lại rất nhanh thăng lên vương giả!
Trận ghép đội tuy không trừ điểm, nhưng hệ thống vẫn dựa vào trình độ của người chơi, người chơi cấp kim cương, tinh diệu trong trận ghép đội với đối thủ tương xứng, cũng là đẳng cấp không chênh lệch so với mình. Bởi vì Thời Việt ở cấp quá cao, bởi vậy người chơi trận này, trình độ cũng là đặc biệt cao.
Phù Âm vừa vào trận đã cảm nhận được điểm này, Hoa Mộc Lan của cô đi đường trên thủ tháp, nhind thấy đối phương xạ thủ biến mất, cô cho rằng xạ thủ đi lấy buff đỏ, cuối cùng cô cấp tốc chạy ra, nghĩ muốn đánh chết mấy tiểu quái ở nhánh sông ---- đánh tiểu quái sẽ nhận được kinh nghiệm và tiền, muỗi dù nhỏ nhưng vẫn có thịt nha!
Sau đó, cô vừa chạy ra, xui xẻo đi vào phạm vi công kích của Địch Nhân Kiệt và A Kha.
Đánh dã ở trong lùm cỏ mai phục đã lâu, xạ thủ lúc nãy cố ý lui về, dụ cô đi ra!
---- First blood!
Hoa Mộc Lan thành công tặng đầu người đầu tiên.
Phù Âm thiếu chút là thổ huyết, sau khi hồi sinh liền cẩn thận lén lút như rùa sau tháp, một bên thanh binh một bên nghiêm túc xem xét kỹ năng, trạng thái song kiếm, thời gian để ba kỹ năng phục hồi là bao lâu, lại đổi sang trạng thái trọng kiếm, kỹ năng phục hồi bao lâu, xem xét khoảng cách, phạm vi, còn cả phản ứng bị động.
Cô nghiêm túc nghiên cứu kỹ năng, do vậy, không để ý tới đánh dã đối phương lại lần nữa lại gần, cô liền căng thẳng, trọng kiếm vẫn chưa thu vào, trực tiếp ấn kỹ năng tháo chạy, giống như ngựa hoang thoát cương không thể khống chế, một hơi trực tiếp chạy đến dưới tháp đối phương.
Nhìn một đường lăn lộn này, Hoa Mộc Lan lăn thẳng đến tháp nhà mình bị tháp đánh cho tàn máu, A Kha ngớ ra một lúc, lập tức quay đầu bạo kích lấy đầu đối phương.
Trung đơn Gia Cát Lượng không kịp đến chi viện: [Aiyo mẹ ơi, Hoa Mộc Lan ngươi thật là ảnh đế của Trung Quốc nha, chạy tới tháp tặng đầu trực tiếp như vậy.]
Vừa lúc phụ trợ Thái Văn Cơ ở khu đánh dã phía trên thấy đường dòng chữ, bèn đánh chữ: [Hoa Mộc Lan là đang luyện tập đi? Người mới sao? Thao tác sao lại kém như vậy.
Phù Âm: [...............]
Bị đồng đội nói cho có chút ngại ngùng, cô cũng không biết giải thích làm sao, chính vào lúc này, Lý Bạch của Thời Việt đột nhiên đánh chữ đáp: [Cô ấy đang luyện tập, trận này đối phương gϊếŧ cô ấy mấy lần, ta lại gϊếŧ đối diện mấy lần. Các ngươi chỉ quản tốt chỗ mình, không cần để ý đến đường trên.]
Người chơi Gia Cát Lượng có chút buồn cười: [Người anh em là đang dẫn em gái sao?]
Thời Việt: [Ân.]
Gia Cát Lượng: [Được, vậy em gái đường trên ngươi tự sinh tự diệt đi, ta về lại đường giữa.]
Thái Văn Cơ cũng nói: [Cẩn thận chút, ít chết một chút nha! Không thì Lý Bạch dẫn ngươi sẽ rất áp lực đấy.]
Thời Việt quả nhiên nói là làm.
Đánh dã đối phương tựa hồ ăn được ngọt, phát hiện Hoa Mộc Lan là cái tay mơ, liền rất chiếu cố đường trên, ngồi xổm chụp lấy đầu Hoa Mộc Lan.
Nhưng mà, mỗi lần Hoa Mộc Lan chết một lần, không đến nửa phút, Lý Bạch luôn gϊếŧ lại một người bên họ, chính là kiểu ăn miếng trả miếng.
Liên tục lần đổi .
Thái Văn Cơ nhịn không được: [, đối phương gϊếŧ em gái mấy lần, ngươi lại gϊếŧ đối phương mấy lần, có cần sủng thành như vậy không?]
Ý kiến của đồng đội làm mặt Phù Âm nóng hẳn lên, Thời Việt đại khái là vì cho cô có cơ hội luyện tập, trận này cũng không hề trực tiếp đàn áp mà nằm thắng, ngược lại cố ý thả chậm nhịp đấu, bảo trì chênh lệch số đầu giữa hai bên.
Phù Âm liên tục chết lần, cuối cùng gian nan làm ra được vài kiện trang bị, Thời Việt bèn nói: [Đi sang chỗ anh, thử một chút trang bị vừa hoàn thành của Hoa Mộc Lan đánh như thế nào."
Lúc này, anh đang ở bên trái phía trên đối diện buff đỏ vừa mới tạo ra, Phù Âm từ lùm cỏ đường giữa lén lút chạy sang, cùng anh ngồi xổm trong cỏ.
Thời Việt nói: "A Kha và xạ thủ phía đối diện gϊếŧ em lần, có muốn báo thù không?"
Phù Âm rất quyết đoán: "Đương nhiên muốn!"
Thời Việt nói: "Đợi một lát nữa bọn họ khẳng định sẽ qua lấy buff đỏ, em hiện tại là trạng thái song kím, kỹ năng tiêu trừ giảm tốc, kỹ năng cấp tốc nhiều lần công kích đánh ra trầm mặc, phổ công thêm đại chiêu trực tiếp gϊếŧ người."
Phù Âm nghiêm túc ghi nhớ, quả nhiên buff đỏ lúc này được làm mới, đối phương xạ thủ Địch Nhân Kiệt chạy đến thu thập, mắt thấy hắn một bên đánh một bên hướng đến lùm cỏ, Phù Âm xác định tốt vị trí của hắn, ra kỹ năng giảm tốc, Địch Nhân Kiệt phản ứng mau lẹ, lập tức lùi về sau, nhưng Phù Âm phản ứng còn nhanh hơn, kỹ năng liên tục hai lần lại thêm công kích gần, trực tiếp đánh ra trầm mặc!
Trầm mặc, đây là một chiêu tương đối bá đạo, mục tiêu bị trầm mặc, không thể làm ra bất kỳ kỹ năng nào.
Lợi dụng khoảng thời gian hắn bị trầm mặc, Phù Âm quyết đoán mở đại chiêu đánh tới, trực tiếp đánh Địch Nhân Kiệt đang tàn máu gϊếŧ chết!
---- Hoa Mộc Lan kích sát Địch Nhân Kiệt.
Thời Việt lập tức khen ngợi: "Lĩnh hội không tồi."
Ngộ tính của Phù Âm thật sự rất cao, phản ứng cũng rất nhanh.
Theo sau Thời Việt lại nói: "Em vừa mới dùng qua kỹ năng , kỹ năng một khi đã dùng thì sẽ tự động đổi vũ khí, hiện tại là trạng thái trọng kiếm, đánh đoàn biết đánh như thế nào chưa?"
Phù Âm đáp: "Trạng thái trọng kiếm sẽ tương đối chậm chạp, khả năng di chuyển rất chậm, kỹ năng cần phải có thời gian dài đọc điều, em trước đó chưa kịp đọc xong đã bị treo rồi."
Khi nãy khi A Kha đánh lén cô, chính vì muốn dùng kỹ năng tháo chạy, kết quả thời gian đọc điều quá dài, đọc xong chưa kịp xác định vị trí đã bị A Kha gϊếŧ mất.
Thời Việt nói: "Trước tìm mục tiêu, cùng lúc đọc điều, dùng chớp nhoáng sau đó đi vòng."
Phù Âm hai mắt mạnh mẽ sáng lên: "Còn có thể chơi như vậy?"
Thời Việt gật đầu: "Trạng thái trọng kiếm kỹ năng , là công kích từ xa phạm vi nhóm đẩy lùi địch nhân. Em nếu như đứng giữa đường lớn, chậm rãi đọc điều, thời gian dài như vạy, đối phương khẳng định sẽ trốn đi. Nhưng nếu em núp trong lùm cỏ đọc điều, xác định chuẩn vị trí của đối phương, khi đọc điều xong sẽ lập tức như tia chớp nhảy tới, đây chính là nháy mắt bạo phát, sẽ đánh đối phương trở tay không kịp."bg-ssp-{height:px}
Phù Âm xem xét kỹ lưỡng một chút, lập tức hiểu được khác biệt bên trong, phấn khích nói: "không sai! Nếu chớp nhoáng vòng sau, có thể nháy mắt khống chế cả nhóm, đối diện muốn trốn cũng không được."
"Ân, Hoa Mộc Lan đánh đoàn, nhất đình cần căn cứ chuẩn xác thời cơ và vị trí.... Xem, Chân Cơ đến rồi."
Anh vừa nhắc, Phù Âm quét mắt lên bản đồ, quả nhiên Chân Cơ ở đường giữa biến mất, tiến vào khu dã phía trên.
Hiển nhiên, cô vừa mới trốn trong lùm cỏ gϊếŧ Địch Nhân Kiệt, một màn này bị Chân Cơ nhìn thấy, Chân Cơ là muốn gϊếŧ cô. Chỉ với một mình Chân Cơ, cùng Hoa Mộc Lan đơn chiến rất khó chiếm được tiện nghi, vì vậy, ở trên bản đồ nhỏ không thấy được đánh dã A Kha, vậy chắc là đang ẩn thân tại phụ cận.
Đối diện muốn đánh bao vây Hoa Mộc Lan?
Phù Âm nháy mắt có chút căng thẳng.
Thời Việt nói: "Lần này anh không giúp em, em tự xem mà làm đi."
Lý Bạch lại lẩn sang lùm cỏ khác, vị trí luôn không có phát sáng, đối phương cũng không biết Lý Bạch cũng đang ở trong dã khu.
Nhưng Hoa Mộc Lan khẳng định còn ở.
Chân Cơ đi bên trái, A Kha đi bên phải, hai người đồng thời tiến tới phía này, Phù Âm trốn trong lùm cỏ, mắt không chuyển nhìn vị trí của Chân Cơ, cô bắt đầu phóng ra kỹ năng , vì hình thái trọng kiếm kỹ năng là "thương phá trảm" thời gian đọc điều tương đối lâu, đợi địch nhân lại gần mới đọc điều thì không kịp.
Quả nhiên, cô vừa đọc điều xong, ngay lúc đó, Chân Cơ vừa lúc tiến đến phụ cận, Phù Âm lập tức ấn vào tia chớp, nháy mắt vòng ra phía sau Chân Cơ.
---- Thương phá trảm!
Trọng kiếm khí phách đánh ra một phạm vi hình chữ nhật, tạo ra công kích bạo phát tổn hại, đồng thời đẩy lùi địch nhân!
Chân Cơ đột nhiên trọng kiếm phía sau bay tới đánh cho mơ hồ, cô xoay người muốn đánh đại chiêu, kết quả Hoa Mộc Lan theo sau phóng ra kỹ năng của hình thái trọng kiếm.
---- Tấn liệt chi hoa!
Chỉ thấy trọng kiếm trong tay Hoa Mộc Lan liên tục chém đao, đao đao thấy máu, bởi vì kỹ năng sẽ áp sát đánh lùi địch nhân, Chân Cơ bị Hoa Mộc Lan liên tục đánh lui, một hơi đánh tới góc tường, Hoa Mộc Lan lại trực tiếp ra đại chiêu của trạng thái trọng kiếm, đao phong nở rộ!
---- Hoa Mộc Lan kích sát Chân Cơ!
Một loạt chiêu trực tiếp gϊếŧ chết.
Phù Âm cảm thấy đầu ngón tay có chút nóng, nhưng cô biết, trận chiến trong dã khu vẫn chưa kết thúc.
Bởi A Kha rất nhanh tiến tới!
Trên người đột nhiên xuất hiện một dấu đỏ, chính là dấu hiệu đến từ thích khách A Kha.
Quả nhiên, không đến giây, A Kha từ trạng thái ẩn thân xuất hiện, một cỗ bạo phát không hề khách khí đánh lên trên người Hoa Mộc Lan.
Hoa Mộc Lan lúc này đã đổi sang trạng thái song kiếm, biến thân thành thích khách nhẹ nhàng linh hoạt, kỹ năng quyết đoán phóng ra, tạo thành phạm vi giảm tốc, sau đó kỹ năng , lập tức tháo chạy.
A Kha muốn đuổi theo Hoa Mộc Lan, nhưng kỹ năng của Hoa Mộc Lan có thể dùng liên tục lần, đã cấp tốc mang cô tạo ra khoảng cách với hắn, hiện tại hắn còn đang bị giảm tốc, đuổi thêm một lúc, chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ cuộc.
Nhìn thấy Hoa Mộc Lan tàn máu chạy về căn cứ, đồng đội có chút chấn động.
Gia Cát Lượng nghi hoặc: [Hoa Mộc Lan đổi người thao tác sao?]
Thái Văn Cơ cũng nghi hoặc: [Liên tục gϊếŧ Địch Nhân KIệt và Chân Cơ hai người, còn có thể thiếu máu chạy lấy mạng, này thực sự là Hoa Mộc Lan khai trận lăn tháp tặng đầu người sao?]
Đồng đội chất vấn làm Phù Âm nhịn không được buồn cười, đánh chữ giải thích: [Khai trận ta thật hố, thật ngại ngùng. Vừa nãy được cao thủ chỉ đạo, học được một chút liên chiêu.]
Mọi người nhìn lại bản đồ nhỏ liền hiểu ra, bởi vì Lý Bạch vẫn trống tại dã khu vừa nãy, này là ---- chỉ đạo tại chỗ sao?
Gia Cát Lượng: [Bái phục bái phục, dẫn em gái cũng có thể dẫn thành như vậy, người anh em ngươi thật là người lần đầu ta nhìn thấy.]
Thái Văn Cơ: [Thân mật đứng bên cạnh chỉ đạo, ta thế nào lại có cảm giác bị bón cẩu lương vậy?]
Thời Việt không có để ý lời trêu ghẹo của đồng đội, trực tiếp nói: "Ngộ tính của cô ấy rất cao, ta chỉ điểm có hai câu thôi, thao tác vẫn là tự mình cô ấy thực hiện."
Mọi người: "................"
Ngươi có biết, nói như vậy, rất dễ làm người ta hiểu lầm ngươi đang rải cẩu lương không?!
Cẩu độc thân nháy mắt bị vạn điểm bạo kích tổn thương.
Thời Việt một chút cũng không phát giác điều này, tiếp tục nhẫn nại chỉ đạo Phù Âm một vài kiến thức, tới lúc cuối cùng đánh đoàn chúa tể, Phù Âm dựa theo lời anh, núp trong lùm cổ, trọng kiếm kỹ năng trước ra lực, sau đó chuẩn xác vòng tới phía sau vị trí của đối phương, chuẩn xác bắt lấy thời cơ kích bay!
Lần kích bay này tuy rằng không đủ hoàn mỹ, nhưng cũng rất ra lực trực tiếp làm đối phương hai người đứng cuối trực tiếp quay về nhà.
Thái Văn Cơ ý thức không tệ, theo sau bắn ra kỹ năng sóng âm, sóng âm đàn qua đàn lại, đánh choáng một đám người.
Gia Cát Lượng quyết đoán thâm nhập, đại chiêu lấy được tam sát.
Lý Bạch thuận tay cướp đi chúa tể, mọi người bao vây một đường đi tới cao địa, thắng đến rất nhẹ nhàng.
Sau khi hoàn thành trận đấu, trên màn hình của Phù Âm xuất hiện dòng chữ: "Like, chơi rất tuyệt!"
Cư nhiên là Thời Việt like cho cô.
Có thể nhận được sự tán thưởng của Việt thần, cô có thể kiêu ngạo một chút không?
Trong lòng Phù Âm rất cao hứng, tại trong đội nói: "Em phát hiện, Hoa Mộc Lan nếu như chơi tốt, thật sự rất mạnh."
Thời Việt gật đầu: "Ân, có bạo phát, có khống chế, chạy lấy mạng, truy kích phi thường linh hoạt, đây cũng là lý do trong liên đấu chuyên nghiệp Hoa Mộc Lan thường được xuất hiện."
Phù Âm hồi tưởng trận đấu lúc nãy, nghiêm túc nói: "Sau khi được anh chỉ đạo, em thật sự đối với vị tướng sĩ này càng có thêm hiểu biết, trọng kiếm và song kiếm linh hoạt hoán đổi, kỹ năng CD lại ngắn, căn cứ vào trận thế khác nhau, Hoa Mộc Lan chắc chắn có thể chơi được rất nhiều đường, chỉ là hiện tại em chưa nắm bắt thuần thục mà thôi."
Thời Việt nhẫn nại đáp: "Không cần gấp, chậm rãi luyện. Chơi không tốt Hoa Mộc Lan sẽ trở thành siêu cấp binh. Chơi tốt Hoa Mộc Lan, sẽ biến thành nữ chiến thần."
Anh ngừng một chút, lại bổ sung một câu: "Anh nghĩ, em chắc là vế sau."
Phù Âm: "..........."
Nữ chiến thần sao?
Lời nói của anh, đối với cô mà nói, chính là sự khích lệ tốt nhất.
Phù Âm thật sự cũng có dã tâm như thế --- cô muốn trở thành nữ chiến thần.
Tuy rằng mục tiêu còn cách cô rất xa, nhưng mục tiêu phải đủ lớn, mới càng thêm có động lực!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
MỌI NGƯỜI NHỚ GHÉ truyenwiki.com/WORDPRESS CỦA MÌNH ĐỂ ĐỌC TRUYỆN NHA!