Đã Một Thời Tình Thâm

chương 41: đánh cược

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Học quân sự cả một buổi trưa Thời Nhan lưng áo ướt đẫm, tầm năm giờ kết thúc giờ học cô lập tức quay về ký túc xá tắm rửa, tính toán thay quần áo đi gặp sư phụ. Kết quả kéo cả tủ đồ ra nhìn, bên trong toàn là các kiểu quần jeans, áo thun vận động, đến một bộ váy cũng không có, thực sự không giống tủ quần áo con gái tí nào.

Mặc bộ đồ đợt trước mặc ở buổi diễn hay là tìm Phù Âm mặc, hôm nay tìm cậu ấy mượn đồ cũng không tốt đi.

Thời Nhan có chút quẫn bách, suy xét một chút vẫn là quyết định mặt dày gửi weixin cho Phù Âm: "Tiểu Âm, lần đầu gặp sư phụ, cậu nói tớ có cần mặc váy trang điểm cho ra dáng con gái chút không?"

Cái con nhóc này bình thường đều phóng khoáng sôi nổi, lẽ nào hiện tại muốn trang điểm.

Phù Âm buồn cười đáp: "Sắp gặp người trong lòng, căng thẳng rồi?"

Thời Nhan gửi lại một cái biểu tình đỏ mặt.

Nữ sinh khi mới bắt đầu thích thầm một người luôn chú trọng hình tượng của bản thân trước mặt người đó, hi vọng bản thân có thể lưu lại cho đối phương một ấn tượng tốt. Phù Âm rất hiểu cái cảm giác này, bởi vì cô mỗi lần gặp Thời Việt đều sẽ đứng trước gương xem xét nhiều lần, xem xét bản thân không có vấn đề mới ra cửa. Cái loại tâm tình "thích một người, muốn đem mặt tốt nhất biểu hiện trước mặt đối phương", đơn thuần lại ngốc chết.

Xem ra cái con nhóc này hiển nhiên bị giọng nói, ngoài hình của Lục Thanh Vũ cuốn hút rồi, liền ngay cả tính cách của đối phương ra sao cũng không biết, liền đem một cái đầu nóng tiến lên.

Phù Âm nhẹ than một hơi, trả lời: "Nhan Nhan, cậu không phải là thực sự thích anh ấy chứ, muốn cùng anh ấy thử qua lại sao?"

Thời Nhan rất thẳng thắn đáp: "Anh ấy thực sự là hình mẫu lý tưởng của tớ, thanh âm ấm áp, lớn lên đẹp trai. Có một người bạn trai như vậy, tớ nằm mơ cũng cười tỉnh."

Phù Âm đề nghị: "Nếu đã nghiêm túc muốn cùng đối phương kết giao, vậy tớ cảm thấy cậu cũng không cần thay đổi phong cách của bản thân. Bình thường cậu không thích mặc váy, lần đầu giả làm thục nữ, lần kế tiếp cũng không thể luôn mặc váy đi? Hai người khi ở bên nhau, mấu chốt không phải là đối phương thích chính mình sao. Nếu như anh ấy chỉ thích cậu vì vẻ ngoài đó, vậy các cậu dù có tới được với nhau, cũng không thể lâu dài được, cậu thấy sao?"

Thời Nhan đọc đoạn tin nhắn cô gửi tới, ngớ ra một lúc, lúc này mới hồi thần lại, tán đồng đáp: "Cậu nói có đạo lý! Tớ vốn dĩ là cái loại phong cách thoải mái, giày cao gót, váy đầm thực sự không thích hợp với tớ. Tớ thích liền tốt, không thích liền lờ đi. Tớ mới không vì một tên con trai mà thay đổi bản thân!"

Cô cho dù muốn tìm bạn trai, cũng là muốn tìm một người thực sự thưởng thức tính cách chân thật của cô.

Nếu Lục Thanh Vũ thích loại hình yểu điệu thục nữ, vậy cô cũng giả không được, chỉ có thể nói rõ hai người không có duyên phận, cũng không cần thiết cưỡng cầu.

Thời Nhan rất nhanh đả thông tư tưởng, từ trong tủ lấy ra bộ quần áo bình thường mình thích mặc, sau đó đi tới phòng ký túc Phù Âm tìm cô.

Phù Âm nhìn Thời Nhan đứng trước mặt một thân đồ vận động, mười phần hoạt bát, nhẹ nhàng xoa mái tóc ngắn tới tai của cô, nói: "Thế này rất đáng yêu."

Thời Nhan nghiêm túc nói: "Cậu cũng rất xinh đẹp."

Phù Âm cười nhẹ nói: "Hai chúng ta đang cùng thổi phồng đối phương sao?"

Thời Nhan haha cười lên: "Vậy mới là bạn tốt chứ!" cô cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện thời gian sắp đến sáu giờ, nhanh chóng thúc giục, "Cậu sửa soạn xong chưa? Anh tớ chắc sắp đến rồi, anh ấy là người đặc biệt đúng giờ, nói giờ, thì nhất định trước giờ sẽ tới nơi."

Quả nhiên, điện thoại của Phù Âm vang lên, là Thời Việt gọi điện tới.

Giọng nói trầm thấp của anh từ đầu kia điện thoại truyền tới, bình thản giống như không có cảm xúc: "Anh đã tới dưới ký túc xá, em với Nhan Nhan cùng nhau xuống lầu đi."

Phù Âm đáp: "Được, tụi em xuống ngay."

Thời Nhan từ trong điện thoại nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của anh trai nhà mình, không khỏi có chút nghi hoặc: "Sao anh tớ không gọi cho tớ, lại gọi cho cậu? Anh ấy từ khi nào lại cùng cậu thân thiết như vậy?"

Phù Âm trong lòng nghĩ, tụi tớ còn cùng nhau ăn trưa nữa, xác thực càng ngày càng thân.

Nhưng trên mặt cô lại giả vờ bình tĩnh đáp: "Vài ngày trước anh ấy dẫn tớ đánh ghép trận luyện tướng, có gọi điện thoại với nhau, anh ấy đại khái là thuận tay đi."

Thời Nhan cũng không nghĩ nhiều, gật đầu: "Ồ, vậy chúng ta nhanh xuống lầu đi."

Chiếc xe việt dã màu đen quen thuộc đỗ dưới ký túc, Thời Việt và Lục Thanh Vũ đứng bên cạnh xe trò chuyện.

Sắc mặt Thời Việt có chút lạnh nhạt, ngũ quan anh tuấn giống như nam chính trong các bộ phim truyền hình, chỉ là, ánh mắt luôn lạnh nhạt đó khi nhìn thấy Phù Âm liền hiện ra vẻ ôn hòa, hướng cô cười nhẹ, hai người trong lòng không nói mà cùng giả vờ bữa trưa chưa từng gặp qua.

Lục Thanh Vũ dựa bên cửa xe, phong độ vô cùng, hắn có một cặp mắt đào hoa, trong mắt đầy ý cười, Thời Nhan trước đó ở xem buổi phỏng vấn chỉ cảm thấy anh lớn lên đẹp trai, hôm nay tận mắt nhìn thấy, phát hiện người thật so với trên hình còn đẹp hơn vài phần, đặc biệt là nụ cười mỉm của hắn, lực sát thương quá lớn, làm tim Thời Nhan từng trận nhảy loạn.

Thời Việt nhìn hai người đi tới, bèn chủ động giới thiệu: "Vị tóc ngắn là em tớ, vị tóc dài là bạn thân của con bé, trong game gọi là Âm Phù."

Lục Thanh Vũ cười nhẹ chào hỏi: "Chào hai người đẹp, anh là Lục Thanh Vũ."

Thân phận của anh hai người tự nhiên biết, Phù Âm lễ phép hướng anh gật đầu: "Chào Vũ thần."

Lục Thanh Vũ hướng Thời Nhan: "Đồ đệ, không lại thỉnh an sư phụ sao?"

Thời Nhan bị nụ cười của hắn làm cho đứng hình, có chút đỏ mặt đi tới trước mặt hắn, nói: "Sư phụ!"

Thời Nhan chủ động giúp Phù Âm mở cửa xe, muốn cô ngồi ghế phó lái, kết quả Phù Âm lại nói: "Em cùng Nhan Nhan ngồi phía sau."

Hai cô bé ngồi phía sau sẽ tương đối tiện, Thời Việt cũng không nói gì, gật đầu: "Lên xe, trước đi ăn cơm."

Cuối cùng, Lục Thanh Vũ ngồi ghế phó lái, Thời Nhan và Phù Âm cùng ngồi phía sau.

Xe chạy hơn nửa tiếng cuối cùng tới địa điểm ăn cơm, là nhà hàng do Lục Thanh Vũ đặt, dựa theo khẩu vị thanh đạm của đồ ăn Quảng làm chủ, không gian nhà hàng thiết kế tinh xảo, các khung gỗ chạm khắc càng làm cho nhà hàng thêm nét cổ xưa.

Lục Thanh Vũ đặt một phòng bao nhỏ, có thể ngồi được tám người, bọn họ bốn người vây quanh một bàn tròn, không gian rộng rãi.

Hai người con trai đều rất phong độ, chủ động kéo ghế cho hai cô gái ngồi xuống, Thời Việt lúc này mới đưa thực đơn cho Phù Âm, nói: "Gọi món đi."

Phù Âm lại chủ động đưa thực đơn cho Lục Thanh Vũ, nói: "Hôm nay là Vũ thần làm chủ, vẫn là để Vũ thần gọi đi."

Cô rất hiểu chuyện, Thời Việt cũng ý thức được bản thân mới vừa suy xét cô trước, có chút không thỏa đáng, bèn quay đầu nhìn Lục Thanh Vũ nói: "Vậy cậu gọi đi, nhà hàng này cậu tương đối quen thuộc."

Lục Thanh Vũ hỏi mọi người có kiên gì không, sau đó lưu loát gọi món.

Gọi xong món, hắn mới kỹ lưỡng đánh giá hai cô bé, vốn nghĩ đồ đệ ngốc nghếch trong game là một nha đầu ngốc thân hình nhỏ nhắn, không ngờ Thời Nhan lại cao như vậy, dùng mắt đo chắc cũng m, vẻ ngoài đặc biệt soái khí, tóc ngắn lưu loát làm ngũ quan càng thêm nhanh nhẹn, quần jeans ôm lấy đôi chân vừa thẳng vừa dài, kết hợp với đôi giày lười thể thao và áo thun đơn giản, nhìn đặc biệt có sức sống, nhiệt tình tràn trề.

Mà Phù Âm trong game rất ít khi đùa giỡn, mỗi lần nói chuyện đều là nghiêm túc thảo luận về kỹ xảo trong game, người thật quả nhiên khá yên tĩnh và ổn trọng, ngoài hình so với trong tưởng tượng xinh hơn nhiều, là loại xinh đẹp hào phóng. Trang phục của cô tuy rằng đơn giản, nhưng lại đặc biệt thiên sinh lệ chất, ngũ quan khuôn mặt mộc tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt sáng trong suốt.

Hai cô gái lớn lên đặc biệt xinh đẹp, điều này làm Lục Thanh Vũ có chút ngoài ý muốn.

Càng ngoài ý muốn hơn là, khi Phù Âm vừa ngồi xuống, hắn nghe được một mùi hương quen thuộc--- mũi chó của hắn đặc biệt thính, năng lực phân biệt mùi hương cực kỳ mạnh, cái mùi hương này, không phải là hương nước hoa mà hôm đó hắn gặp Thời Việt trong thang máy dính đầy cả thân sao? Lúc đó hắn còn trêu là, đồ không cần giặt, lưu lại làm kỉ niệm.

Nghĩ tới đây, Lục Thanh Vũ tiến gần bên tai Thời Việt, thấp giọng hỏi: "Cô gái lần trước, là cô ấy sao?"

Thời Việt nhẹ nhấc mày: "Cái gì lần trước?"

Lục Thanh Vũ nhắc lại: "Mùi nước hoa."

Thời Việt: "............."

Cậu còn làm tuyển thủ game làm gì, sao không đi làm đội trưởng đội chó tuần tra?

Thời Việt lạnh lùng nhìn đối phương, Lục Thanh Vũ lập tức biết ý mà im miệng, nhưng ý cười nơi đáy mắt vẫn hiện rõ: "Bị tớ phát hiện chân tướng rồi."

Thời Việt lười để ý đối phương.

Trong quá trình đợi thức ăn, Thời Nhan chủ động đánh vỡ trầm mặc, hướng Lục Thanh Vũ hỏi: "Sư phụ, các anh lần này ở lại Thượng Hải mấy ngày?"

Lục Thanh Vũ đáp: "Hai ngày, chiều ngày mai thi xong trận đấu liền quay về."

Lần đầu gặp mặt, cô cũng không biết nên nói cái gì, tùy tiện tìm chủ đề, chỉ là muốn nghe Lục Thanh Vũ nói nhiều một chút mà thôi.

Nghe hắn ở bên cạnh nói chuyện, so với thông qua weixin càng thêm chân thực, cũng càng thêm dễ nghe. Hơn nữa nhìn ở khoảng cách gần, mới phát hiện đôi mắt đào hoa của hắn đặc biệt đẹp, con ngươi luôn mang theo ý cười, lúc cười lên càng thêm mê hoặc người, lại thêm thanh tuyến ôn nhu vừa trầm thấp vừa gợi cảm của hắn, con gái đa phần đều sẽ bị vây hãm đi....

Thời Nhan đang tâm viên ý mã, liền thấy Lục Thanh Vũ đột nhiên lấy ra một cái hộp đưa tới trước mặt cô, nói: "Nhan Nhan, đây là quà gặp mặt của sư phụ."

Cư nhiên có quà? Thời Nhan tâm tình vui vẻ, lập tức nhận lấy: "Em có thể mở ra không?"

Lục Thanh Vũ gật đầu: "Mở đi."

Thời Nhan nhanh tay lưu loát mở hộp, sau đó phát hiện bên trong hộp là một con búp bê màu lam có lông xù.

Thời Nhan cầm con búp bê ra, hỏi: "Đây là cái gì?"

Lục Thanh Vũ cảm thán: "Em không phải chơi pháp sư trung đơn sao, thứ này còn không nhận ra?"

Thời Nhan mắt sáng lên: "A, em biết rồi, đây là mô hình buff xanh trong game! Là lam baba em yêu nhất!"

Thời Nhan thường xuyên chơi trung đơn, thích nhất đánh lam, trên người có buff xanh, thời gian tạo lại kỹ năng cũng ngắn hơn, hơn nữa có thể thu hồi được lam. Không ngờ dã quái buff xanh trong game được tạo thành một con búp bê lông xù, cầm trong tay đặc biệt mềm, còn rất đáng yêu.

Thời Nhan cực thích món quà này, vui vẻ thu lại, nói: "Cảm ơn sư phụ!"

Lục Thanh Vũ cười nhẹ: "Không cần cảm ơn, em thích là tốt."

Hắn tặng Thời Nhan quà gặp mặt, một là vì Thời Nhan trước đó trong game tặng hắn một đống da, hắn một người làm sư phải đáp lễ lại, hai là, Thời Việt là anh em tốt của hắn, Thời Nhan lại là em gái của Thời Việt, đã tình cờ nhận cô làm đồ đệ, lần đầu gặp mặt, cũng không thể tay không mà đến.

Cái món đồ chơi này dễ dàng mang theo, giá cả không đắt, làm quà nhỏ tặng đồ đệ rất phù hợp, Lục Thanh Vũ liền đi đến tiệm đó mua một cái.

Sau khi thu được quà tặng, không khí ngại ngùng lần đầu gặp cũng biến mất, Thời Nhan cũng không giống lúc đầu căng thẳng, rất tự nhiên cùng Lục Thanh Vũ nói chuyện.

Lúc thức ăn được dọn lên, Thời Nhan một bên nhiệt tình mời sư phụ ăn thức ăn, một bên hỏi: "Sư phụ, anh cảm thấy với trình độ của em, có khả năng lên được kim cương không?"

Lục Thanh Vũ không khách khí nói: "Tạm thời chưa thể, không có anh ở, em một mình đơn bài trận bạch kim đã rất khó."

Thời Nhan ngại ngùng nhìn một người một cái, hỏi: "Em thật sự hố như vậy sau?"

Lục Thanh Vũ cười trêu: "Em còn không phải tự mình nói, trình độ của bản thân nằm ở tầng hầm B sao?"

Mặt Thời Nhan đỏ lên: "Lần trước đánh trận chiến đội, Đại Kiều của em đặc biệt hố, hại mọi người đoàn diệt, em luôn rất áy náy, trở về luôn luyện Đại Kiều, nhưng vẫn cảm thấy rất khó, game này so với em nghĩ còn phức tạp hơn, mỗi lần đánh đoàn em đều đặc biệt mơ hồ, không biết bản thân nên làm gì."

Thời Việt chau mày: "Em lo học hành đi, đừng suốt ngày chơi game. Trong nhà có một người là tuyển thủ game là đủ rồi, em còn muốn trở thành cái gì cao thủ nữa?"

Thời Nhan nhỏ giọng phản bác: "Nhưng luôn để mọi người dẫn, em cũng rất ngại ngùng a..."

Lục Thanh Vũ cười nhẹ nói: "Không sao cả, anh vẫn có thể dẫn em nằm thắng. Ai bảo em nhận một đại thần sư phụ lợi hại đây?"

Đại thần sư phụ lợi hại?

Thời Nhan ngớ ra, không nghĩ tới hắn cư nhiên thẳng mặt tự nói bản thân lợi hại, này..... này là cái gì? Tự luyến sao?

Thời Việt nghe lời này, quay đầu nhìn hắn: "Giữ chút mặt mũi."bg-ssp-{height:px}

Lục Thanh Vũ nhún vai: "Tớ nói sai sao? Cậu không cảm thấy tớ rất lợi hại sao?"

Thời Việt: "Ăn cơm đi."

Cùng nói chuyện với kẻ cuồng tự luyến thực sự làm đầu to ra.

Thời Nhan vẫn chưa hết hoang mang.

Không phải nói là phong độ anh tuấn, quân tử phong phạm sao? Hắn sao có thể tự luyến như vậy? Hình như cùng với tưởng tượng khác biệt rất lớn?

Phù Âm nhìn biểu tình hoang mang của Thời Nhan, trong lòng có chút buồn cười: Qủa nhiên, Nhan Nhan chỉ là thích khuôn mặt và giọng nói của Lục Thanh Vũ, bị vẻ ngoài của Vũ thần mê hoặc, sau khi biết được tính cách thật, sợ rằng cô không còn bái phục anh ấy--- mà là muốn đánh anh ấy.

Bốn người vừa ăn vừa trò chuyện, chủ đề đa phần liên quan đến game.

Thời Việt không thích nói chuyện, liền cúi đầu ăn cơm, trong dĩa chỉ còn lại miếng sườn cuối cùng, anh gắp lên thuận tay bỏ vào trong chén Phù Âm.

Anh đột nhiên gắp cho mình một miếng sườn, Phù Âm nhất thời đơ ra, kết quả nghe anh nói: "Ăn nhiều một chút, em quá ốm."

Mặt Phù Âm nhẹ đỏ lên, đáp: "Em lúc nhỏ rất mập, hiện tại, cũng không tính là ốm đi?"

Thời Việt đáp: "Cân nặng còn không tới cân, còn nói là không ốm?"

Cân nặng bản thân bao nhiêu, anh làm sao mà biết?

Phù Âm rất nhanh phản ứng được---- là tuần trước, cô không cẩn thận bị trật chân, anh đã bế cô đi phòng y tế, cân năng cô bao nhiêu, anh đại khái là đoán ra.

Người cao m, nặng kg, thực ra không tính là ốm, là sức lực Thời Việt lớn, vậy nên lúc bế cô mới cảm thấy nhẹ.

Vị sườn ngọt, Phù Âm bỏ vào trong miệng, trong lòng cũng có cảm giác ngọt ngào không tên.

Bởi vì, cô có thể cảm nhận được Thời Việt hiện tại đang quan tâm cô.

Tuy rằng cái loại quan tâm này có thể chưa tính là thích, nhưng so với trước khi xem cô như người ngoài tốt hơn rất nhiều, ít nhất hiện tại, Thời Việt đã đặt cô trong tâm.

Sau khi ăn cơm, Lục Thanh Vũ chủ động đi thanh toán, Thời Việt bèn đưa hai cô về trường.

Phù Âm xuống xe, chuẩn bị lên lầu, Thời Việt đột nhiên gọi cô lại: "Đúng rồi, anh có đồ muốn đưa cho em."

Anh từ trong xe lấy một hộp CD đưa cho Phù Âm, nói: "Cầm lấy, là quà của em."

Phù Âm nâng tay nhận lấy, hỏi: "Đây là?"

Thời Việt nói: "Là đĩa ghi hình tất cả các trận đấu KPL những năm gần đây."

Phù Âm: "................"

Việt ca, em buổi trưa tặng anh một cái đĩa, vậy lên buổi tối anh đáp lễ bằng một cái đĩa khác sao?

Ở đâu ra chuyện tặng quà cho con gái lại tặng đĩa ghi hình!

Cái tên này, thực sự là điên đến mức khiến người ta không nói nên lời.

Phù Âm nhịn cười thu lấy đĩa, nói: "Cảm ơn, em sẽ nghiêm túc nghiên cứu."

Thời Việt thấy cô cười nhẹ, lúc này mới yên tâm, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên ôn nhu: "Em thích là được. Vậy anh đi trước, tuần sau gặp."

Lục Thanh Vũ cũng hướng hai người vẫy tay: "Byebye hai vị, có cơ hội lại cùng nhau ăn cơm."

Xe rất nhanh rời đi.

Thời Nhan đứng nguyên tại chỗ ngơ ngác, nhẹ chọc cánh tay Phù Âm: "Anh tớ đưa cậu đĩa CD làm gì?"

Phù Âm đáp: "Chắc là muốn tớ xem nhiều bản ghi trận đấu, nâng cao ý thức đi."

Thời Nhan bất đắc dĩ đỡ trán: "Thực sự đủ rồi a! Trong đầu anh ấy nghĩ cái gì? Không lẽ thực sự muốn đem cậu dưỡng thành cao thủ?"

Phù Âm nhìn theo phương hướng chiếc xe biến mất, nhẹ cong môi, đáp: "Anh ấy lúc trước còn muốn tớ làm đồ đệ, tớ không có đồng ý, chắc là trong lòng vẫn xem tớ là đồ đệ đi, muốn tớ nhanh chóng tiến bộ, mùa giải kế tiếp lên được vương giả tối cường, vậy nên tặng tớ tài liệu tham khảo."

Thời Nhan đau đầu xoa huyệt thái dương: "Mọi người ai cũng là vương giả tối cường, đại thần chuyên nghiệp, mà tớ vẫn là một cái tay mơ, tớ liền không có mặt mũi cùng mọi người đấu."

Phù Âm nhẹ vỗ vai cô: "Nhan Nhan, rất nhiều người không có thiên phú chơi game, trình độ đều kẹt tại một đẳng cấp nào đó lên không được. Nhưng tớ cảm thấy, chỉ cần cậu dụng tâm học hỏi, đến một lúc nào đó sẽ biến thành trọng lực của đoàn chiến, cũng không cần sau khi đánh xong mỗi trận đều cảm thấy áy náy. Vậy nên, cùng tớ học một vài ý thức đi, chính là không thể trở thành đại thần, ít nhất cũng không hố, cậu nói xem?"

Thời Nhan từ nhỏ đã cảm thấy Phù Âm rất có chủ kiến, lời nói đặc biệt có đạo lý.

Cô cũng rất thích nghe lời người bạn này, lập tức gật đầu: "Được, vậy cậu dẫn tớ đi!"

Hai người vui vẻ đưa ra quyết định, sau khi về tới ký tức, liền mở đĩa của Thời Việt lên cùng nhau xem.

Trong đĩa toàn bộ đều là bản ghi hình của trận liên đấu KPL chuyên nghiệp của những năm gần đây, Phù Âm tùy tiện mở một trận đấu, vừa xem vừa giúp Thời Nhan phân tích giảng giải.

Thời Nhan quỷ dị phát hiện, chị em nhà mình rõ ràng lọt hố so với mình trễ hơn, nhưng hiện tại hiểu so với bản thân còn nhiều hơn.

Phù Âm từ lúc lọt hố vương giả vinh diệu, đối với game này luôn dụng tâm, chăm chỉ nghiên cứu, vậy nên tiến bộ nhanh chóng. Mà Thời Nhan chỉ là ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới, trên game chỉ tùy tiện đánh, điều kiện tiên quyết của việc mua tướng là lớp da có đẹp hay không, học với sư phụ cũng không quá nghiêm túc, vậy nên đến hiện tại vẫn là tay mơ.

Quả nhiên, đây chính là sự khác biệt của tuyển thủ thiên phú nỗ lực và tuyển thủ lười biếng nuôi thả sao?

Nghĩ tới đây, Thời Nhan không khỏi có chút nóng đầu.

Tuy cô không có dã tâm đánh tới vương giả, nhưng Phù Âm nói rất đúng, chẳng sợ không thành cao thủ, ít nhất cũng nghiêm túc một chút, không thể luôn kéo đuôi đồng đội đi? Tính cách Vũ thần rất tốt, từ trước tời giờ không nói gì cô, nhưng nếu cô luôn như vậy, thời gian dài hắn cũng sẽ phiền. Dù sao, không có ai lại thích có một đồng đội heo đi?

Thời Nhan hít sâu một hơi, ánh mắt chuyên tâm nhìn màn hình máy tính, bắt đầu nghe Phù Âm giảng giải một chút ý thức đánh đoàn.

Hai cô gái đối mặt với máy tính xem trận đấu, biểu tình người này còn nghiêm túc hơn người kia.

Thời Việt lái xe cùng Lục Thanh Vũ trở về khách sạn.

Trên đường, Lục Thanh Vũ cuối cùng nhịn không được hỏi: "Cậu làm sao biết được cân nặng của Phù Âm? Cậu nói cô ấy không đến cân, lỡ là cân thì sao?"

Thời Việt nhíu mày nói: "Cậu không những mũi thính, mà tai cũng rất thính sao?"

Nụ cười của Lục Thanh Vũ càng thêm đậm: "Đương nhiên, tớ thấy cậu đối với cô ấy không giống, đổi thành người khác, cậu chưa chắc kiên nhẫn dẫn đi đánh thứ hạng. Còn tặng đĩa tài liệu cho cô ấy, đó hình như không phải cậu tốn rất nhiều công sức tập hợp lại sao?"

Thời Việt giải thích: "Cô ấy muốn tự mình đánh lên vương giả, tớ thuận tiện giúp một chút mà thôi."

Lục Thanh Vũ cười híp mắt vỗ vai anh: "Tớ cảm thấy Phù Âm thực không tệ, cậu nếu là thích, thì tốt nhất nên tìm cơ hội bắt lấy."

Thời Việt hai tay đặt trên vô lăng, bình thản nói: "Thích cái gì? Cậu nói bậy gì đấy."

Lục Thanh Vũ quay đầu nhìn anh: "Lẽ nào cậu không thích cô ấy?"

Thời Việt nghĩ một chút, đáp: "Cô ấy là bạn thân của Nhan Nhan, chúng tớ lúc nhỏ là hàng xóm. Đối với tớ mà nói, cô ấy với em gái tớ không có gì khác biệt, vậy nên tớ mới chiếu cố cô ấy nhiều một chút."

Lục Thanh Vũ: ".................."

Em gái?

Lục Thanh Vũ xoa cằm, cười đáp: "Nhưng tớ cảm thấy, cậu đối với em gái ruột Nhan Nhan, còn không quan tâm bằng đối với Phù Âm."

Thời Việt nói: "Vậy thì cậu sai rồi, tớ mỗi thắng đều gửi cho Thời Nhan ít tiền tiêu vặt."

Lục Thanh Vũ nhìn dáng vẻ bình tĩnh của anh, nghi hoặc hỏi: "Vậy sao? Nói như vậy, cậu xác định cậu không thích Phù Âm?"

Thời Việt không chút do dự: "Đương nhiên."

Lục Thanh Vũ đáp: "Vậy chúng ta đánh cược đi, nếu có một ngày cậu thích cô ấy, cậu liền phát sóng trực tiếp ăn một chén ớt, như thế nào?"

Thời Việt: "... vô vị."

Lục Thanh Vũ cười đáp: "Cậu nếu không chột dạ, thì cùng tớ cược. Nếu như tớ thua, tớ sẽ phát sóng trực tiếp ăn ớt, cậu cũng có thể xem trò cười!"

Thời Việt nghĩ một chút, Lục Thanh Vũ ghét nhất ăn cay, nhìn hắn phát sóng trực tiếp ăn ớt hình như cũng rất thú vị?

Cuối cùng Thời Việt bèn gật đầu đáp ứng: "Được. Tớ đợi xem cậu ăn ớt."

Lục Thanh Vũ gật đầu, trong lòng có chút buồn cười.

Dựa theo cái nhìn của hắn, Thời Việt đối với Phù Âm thực sự rất đặc biệt, lúc lên xe chủ động mở cửa cho cô, đến bàn ăn chủ

động kéo ghế, chén đũa cũng đưa cho cô trước, thực đơn cũng đưa cho cô gọi. Chân của cô tựa hồ bị thương, đi đường tương đối chậm, Thời Việt cả quá trình nhìn chằm chằm cô, làm tốt chuẩn bị tùy thời đỡ cô.

----- đơn giản mà nói chính là sủng lên tận trời.

Trước đây, không cần biết có bao nhiêu em gái biểu thị đối với anh có hảo cảm, anh đều là làm lơ, mặt lạnh không cùng người ta nói chuyện.

Nhưng đổi thành Phù Âm, anh lại chủ động săn sóc như vậy, còn nửa đêm dẫn cô đánh cái gì mà ghép đội trận kim cương.....

Còn bảo không thích?

Đoán chừng cái tên ngốc này vẫn chưa ý thức được bản thân thích Phù Âm đi."

Vậy nên, trận cá cược này, Lục Thanh Vũ cảm thấy bản thân khả năng thắng cao hơn phần.

Hắn có chút mong đợi, Việt thần luôn cao lãnh, giữa không gian ngàn vạn fan xem trực tiếp, hình ảnh ăn ớt..... vậy nhất định rất đẹp.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mọi người cảm thấy Việt thần sẽ ăn ớt chứ? =)))))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio