Khi Kỳ Hoán Thần đi ra từ toilet, tóc mai ẩm ướt, bước chân vững vàng hơn nhiều, tinh thần càng phấn chấn, lớn tiếng hét to chơi oẳn tù tì phạt rượu cùng đám người này.
Nhìn Kỳ Hoán Thần bộ dạng điên khùng như vậy, Tư Tuấn không khỏi nhớ tới đêm mưa cậu vừa tới Kỳ gia kia. Cậu trốn bên ngoài ban công, Kỳ Hoán Thần đứng ở bên trong ban công, an tĩnh nhìn màn mưa mà ngẩn người, nếu trước đó không nhìn thấy hình dạng hắn tàn nhẫn ngược đãi em trai ruột, Tư Tuấn gần như nghĩ lầm đây là một quý công tử vô hại mà u buồn.
Kỳ Hoán Thần nói, nếu không phải Kỳ Sơn Hải cuối cùng phát đạt, có thể ngay cả những kẻ du côn này hắn cũng không bằng… Kỳ thực không phải, nếu hắn không phải con trai Kỳ Sơn Hải, chỉ là một đứa trẻ trong gia đình bình thường, vậy sẽ chỉ là một học sinh có chút kiêu ngạo nhưng cũng học hành chăm chỉ nghiêm túc nhỉ?
Bất quá chút trăng hoa này, hẳn sẽ là bản tính không thay đổi, là một người đàn ông từ nhỏ đã định trước sẽ khiến người yêu hắn rơi nước mắt.
Khả năng chơi oẳn tù tì của Kỳ Hoán Thần thực sự không tốt, ngay sau đó liền bị rót không ít rượu, mơ mơ màng màng cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch, một tiểu tử bên cạnh hắn hét to một tiếng: “Ai ── Thần ca ── ”
“Ân?”
Tiểu tử kia muốn nói lại thôi, liên tục xua tay: “Không, không có gì.”
“Làm sao?” Kỳ Hoán Thần cầm lấy bình rượu đang muốn rót, nhìn kỹ, phát hiện kia không phải chén rượu của mình, nhất thời có chút buồn nôn.
Hắn không phải người có bệnh sạch sẽ, đổi thành là chén rượu của Tư Tuấn, hắn căn bản không thèm để ý. Thế nhưng những người này là loại người gì trong lòng hắn rất rõ ràng, ai biết có bệnh lung tung gì hay không a!
Tâm lý cùng sinh lý đều cảm giác khó chịu, Kỳ Hoán Thần mất hứng thú chơi đùa, mọi người thấy người bỏ tiền mời khách mất hứng, cũng không dám làm càn. Trước đây mỗi lần đều phải chơi đùa suốt đêm, lần này vừa qua nửa đêm tiệc rượu đã tàn.
Tư Tuấn không uống rượu, một bên lái xe một bên lưu ý Kỳ Hoán Thần nằm dài trên ghế phó lái.
Kỳ Hoán Thần là loại người say nhanh tỉnh cũng nhanh, mặc kệ uống bao nhiêu, say thành dạng gì, vào WC rửa mặt, gió thổi qua thì toàn bộ hơi rượu đều tan đi. Thế nhưng hôm nay hắn đã có điểm không bình thường, yếu đuối tựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng đầu, gương mặt đỏ lên, môi khẽ nhếch, liên tục thở dốc từng ngụm.
Trở lại Kỳ gia, Kỳ Hoán Thần rửa mặt, để Tư Tuấn đỡ hắn vòng vo vài vòng trong sân, chậm rãi khôi phục chút tinh thần, lại uống một cốc sữa bò mới trở về phòng ngủ.
Ngày mai hắn phải tham gia một hoạt động ở trường, nếu say rượu khẳng định tình trạng sẽ rất tơi tả. Vốn định tản mùi rượu lại ngủ tiếp, vậy mà nằm ở trên giường lật qua lật lại vẫn ngủ không được, thân thể nóng lên, nơi bụng dưới chậm rãi nổi lên phản ứng.
Trong đầu Kỳ Hoán Thần hiện lên thời điểm hắn cầm sai chén rượu kia, tên ngồi bên cạnh đó muốn nói lại thôi, nhất thời ý thức được chính mình đã uống rượu có trộn thuốc.
Đám đần độn này!
Kỳ Hoán Thần ngồi dậy, giật mở áo ngủ, nhìn thứ giữa hai chân càng phát cao tinh thần, mắng hai câu thô tục, xuống giường đi tới phòng bên cạnh, đẩy cửa phòng ra: “Em họ, thức dậy, đưa anh đi tìm phụ … ”
Lời kế tiếp, khi nhìn đến Tư Tuấn mới từ phòng tắm đi ra, chỉ quấn quanh một cái khăn tắm trắng ở bên hông, thân thể xích lõa còn vài giọt nước không ngừng chảy xuống, tất cả đều kẹt lại trong cổ họng.
H
Kỳ Hoán Thần đột nhiên xông vào khiến Tư Tuấn lại càng hoảng sợ: “Anh họ, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không, không có việc gì, anh đến xem cậu…” Kỳ Hoán Thần đóng cửa phòng, đi tới, bước chân dừng cách Tư Tuấn không được mười cm, hô hấp cực nóng phun lên bờ vai cường tráng của Tư Tuấn.
Tư Tuấn vô thức lùi lại, lại bị Kỳ Hoán Thần nắm cánh tay, ngay sau đó, ngón tay lạnh lạnh liền để ở ngực cậu, chậm rãi trượt xuống dưới, đảo quanh xung quanh rốn.
“Chỗ này… sao lại tụ máu …”
“Chỉ là va chạm một chút.”
“Nơi khác còn có bị thương không?”
“Không có!”
“Xoay một vòng anh nhìn xem.”
“Anh họ…” Ánh mắt Kỳ Hoán Thần có chút không bình thường, Tư Tuấn bắt đầu hối hận, sau khi tắm để sát rượu thuốc mà không mặc áo ngủ.
Kỳ Hoán Thần ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn mắt Tư Tuấn, dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Xoay!”
Tư Tuấn hơi hé môi, nhẫn xuống kích động muốn chạy khỏi căn phòng khiến cậu cảm thấy hít thở không thông này, xoay một vòng tại chỗ.
Thân thể Tư Tuấn tuy rằng rắn chắc, nhưng bởi vì còn trẻ mà không thô cứng, bụng dưới bằng phẳng còn có sáu khối cơ bụng không rõ ràng, tựa hồ rất cường tráng, nhưng khi nghiêng người, có thể phát hiện thắt lưng kỳ thực rất nhỏ, phối hợp với cặp mông vểnh hình thành một độ cong mê người. Chuyển ra sau lưng, càng có thể thấy rõ ràng, giữa tấm lưng rộng, có một đường lõm không sâu không cạn, từ xương hồ điệp một đường hạ xuống dưới, thâm nhập vào giữa hai gò mông dưới khăn tắm.
( ta cũng chưa rõ là xương gì)
Kỳ Hoán Thần nâng tay lên, khoát lên vai Tư Tuấn, xúc cảm trên da thịt màu mật ong nhẵn nhụi khiến hắn nhịn không được ma sát qua lại, rồi mới dùng lực, ấn Tư Tuấn ngồi xuống giường, mở nắp chai rượu thuốc.
“Anh bôi thuốc giúp cậu.”
“Không cần ── ”
“Đừng lộn xộn!”
Tư Tuấn vừa muốn đứng dậy, Kỳ Hoán Thần liền đè ép lên, bàn tay nặng nề đặt trên vùng bụng bị thương của cậu.
“Ngô…” Tư Tuấn lập tức mất đi khí lực phản kháng, thân thể cong lại, tay chân hơi run, mồ hôi lạnh cũng chảy xuống từ thái dương.
Kỳ Hoán Thần đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay, sau khi chà xát làm nóng, bàn tay dán lên bụng dưới Tư Tuấn, dọc theo đường vân cơ thể, xoa nắn qua lại, lực đạo lúc mạnh lúc nhẹ, không chỉ không làm tan máu bầm, trái lại tăng thêm đau đớn.
Tư Tuấn nắm cổ tay Kỳ Hoán Thần, một bên thở dốc nói: “Anh họ, tôi không sao, anh… anh quay về nghỉ ngơi đi!”
“Ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, còn nói không có việc gì?”
Kỳ Hoán Thần cười, di động bàn tay xuống phía dưới, đầu ngón tay mới dò xét vào khăn tắm, cổ tay đã bị xiết một trận đau đớn.
“Anh họ… được rồi … Rượu thuốc… Đã xoa quá nhiều!”
“Không đủ … Còn không đủ nhiều…”
Kỳ Hoán Thần hơi nghiêng thân thể về phía trước, sức mạnh nửa người trên đều tập trung trên bàn tay, xuống ấn một cái, Tư Tuấn lập tức phát ra tiếng kêu thống khổ, bàn tay kiềm chế hắn vô lực buông ra.
Ngưng mắt nhìn người đang run rẩy dưới thân mình, trong đầu Kỳ Hoán Thần hiện lên hình dạng tiểu nam kỹ bị hầu tử đặt ở dưới thân kia.
Hoang mang rối loạn, khuất nhục, bất lực… Nếu như những biểu tình này xuất hiện trên gương mặt anh tuấn cương nghị của Tư Tuấn, thật là phong cảnh rất đẹp a!
Bàn tay trượt xuống dưới, hoàn toàn chui vào trong khăn tắm, đầu ngón tay điểm nhẹ thứ đang ngủ đông trong bụi cỏ mềm mại của Tư Tuấn, quả nhiên thu được phản hồi rất tốt.
Tư Tuấn hai gò má ửng đỏ, con mắt trừng lớn, bắp thịt ở vai cùng cánh tay đều kéo căng, cuối cùng kiềm chế không được vung nắm tay ra, nhưng bị Kỳ Hoán Thần nặng nề ấn xuống chỗ bị thương, lại mất lực đạo cùng chính xác, vô lực buông xuống một bên.
Lặp lại vài lần, Tư Tuấn hầu như lực kiệt, chỉ có thể lệch đầu, thở dốc từng ngụm lớn, thân thể còn không ngừng co giật.
Kỳ Hoán Thần lại hoàn toàn trở lên hưng phấn, không chỉ là bởi vì tác dụng của thuốc.
Hắn từng có rất nhiều phụ nữ, dịu ngoan trinh liệt thanh thuần xinh đẹp, thế nhưng không ai có thể cho hắn kích thích cường liệt như lúc này. Thân thể cường tráng như vậy, cánh tay hữu lực, rõ ràng có thể một quyền đã đánh ngất hắn, hiện tại lại chỉ có thể suy yếu nằm dưới thân hắn, run rẩy đợi số phận tàn khốc bài bố.
Khăn tắm bị đẩy ra, thân thể Tư Tuấn còn trẻ mà hoàn mỹ, lộ ra không sót gì trước mặt Kỳ Hoán Thần. Từ bờ vai rộng lớn, thắt lưng thon gầy mạnh mẽ đến hai chân thon dài, không một chỗ không hiển lộ rõ ràng lực nam tính cùng xinh đẹp.
Người này vóc người như điêu khắc cùng hơi thở thanh xuân mạnh mẽ, hoàn toàn không thể so sánh với thân thể ôn nhu của phụ nữ, nhưng lại khiến Kỳ Hoán Thần, cho tới nay chưa từng nảy sinh suy nghĩ gì khác với người đồng tính, cả người khô nóng, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Đầu tiên hấp dẫn hắn nhất, chính là đầu ngực phấn nâu tương phản cực đại cùng màu da của Tư Tuấn, nho nhỏ, như nụ hoa dính mưa ẩm ướt ngượng ngùng.
Kỳ Hoán Thần tự nhiên không cách nào cự tuyệt mời gọi không tiếng động này, cúi người, nhẹ nhàng ngậm vào vật nhỏ nổi lên bên trái, đầu lưỡi như gió mềm mưa mỏng an ủi nụ hoa tịch mịch.
Nhưng mà động tác như vậy lại khiến người dưới thân tựa như cá chép sắp chết, kịch liệt giãy dụa.
“Không được ── buông! Kỳ Hoán Thần, buông!”
Cho dù Tư Tuấn đã bị đau đớn giày vò đến hô hấp cũng khó khăn, nhưng dùng hết khí lực cuối cùng giãy dụa vẫn khiến Kỳ Hoán Thần rất khó khống chế. Hắn chỉ có thể toàn thân đều đặt trên người Tư Tuấn, dựa vào trọng lượng cơ thể miễn cưỡng duy trì ưu thế vị trí, một ngụm ngậm lại vành tai Tư Tuấn, một bên liếm mút một bên nỉ non: “Em họ, anh không cẩn thận, uống phải rượu pha thuốc, rất khó chịu a… giúp giúp anh đi…”
“Anh họ… anh bình tĩnh một chút, tôi đưa anh đi tìm phụ nữ…” Khẩu khí của Tư Tuấn hòa hoãn một chút, thế nhưng giãy dụa cũng không buông lỏng chút nào, mắt thấy sẽ đẩy Kỳ Hoán Thần xuống.
“Không còn kịp rồi, anh đã không khống chế được chính mình!”
Kỳ Hoán Thần mất đi kiên nhẫn, một quyền nặng nề nện xuống vết thương của Tư Tuấn, khiến cậu hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.
Vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn kia, hấp duyện hai khối đầu nhũ ướt át khiến hắn thèm muốn đến sung huyết sưng phù, hoàn toàn nở rộ, Kỳ Hoán Thần mới ngẩng đầu, ném cho Tư Tuấn một ánh mắt “trò hay sẽ bắt đầu”, xoay người cậu lại.
Đường cong sau cổ đến cuối xương sống của Tư Tuấn vô cùng xinh đẹp, cơ thịt bên vai cùng thắt lưng tràn ngập sức mạnh, tựa như một chú ngựa bướng bỉnh mạnh mẽ, mà Kỳ Hoán Thần sẽ là người đầu tiên thuần hóa.
Kỳ Hoán Thần cúi người phủ lên, một bên hôn lưng một bên tách hai chân cậu ra, ngón tay tìm kiếm tại khe mông, đầu ngón tay nhẹ đâm cái miệng nhỏ đóng chặt kia.
“Anh họ… Anh họ … Kỳ Hoán Thần… Buông…”
Tư Tuấn nỗ lực muốn khép hai chân lại, Kỳ Hoán Thần đơn giản xen chân trái vào giữa hai chân cậu, hai tay nắm sườn thắt lưng, dùng lực đè xuống, khiến cho hai chân cậu tách ra càng rộng, vị trí bí ẩn triệt để bại lộ trước mắt Kỳ Hoán Thần.
Trước đây, Kỳ Hoán Thần chưa từng có bất luận huyễn tưởng gì với nam tính, giờ khắc này, lại một chút tâm lý bài xích cũng không có. Ngón tay tham nhập huyệt khẩu, cố sức bắt đầu trừu sáp, cảm giác căng chặt kia khiến kẻ kinh nghiệm phong phú như hắn cũng gấp rút không thể chờ đợi được, cũng làm trái tác phong trên giường trước sau ôn nhu săn sóc của hắn, không đợi mở rộng hoàn toàn, liền rút ngón tay ra, vén áo tắm lên, đem thứ sưng đỏ sung huyết hung hăng đẩy vào, không lưu tình chút nào, cắm xuống đến cùng.
“A ──” bị xen vào trong chớp mắt, Tư Tuấn ngửa đầu ra sau, trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ, sau đó nặng nề ngã sấp trên giường, không còn tiếng động nào vang lên.
Kỳ Hoán Thần cho rằng cậu ngất đi, cúi sát lại nhìn xuống, Tư Tuấn vùi đầu vào trong đệm chăn, cho dù không nhìn thấy biểu tình, cũng có thể từ bả vai không ngừng run rẩy tưởng tượng ra khuất nhục cùng không cam lòng lúc này của cậu.
Tưởng tượng như vậy khiến mỗi một lỗ chân lông trên người Kỳ Hoán Thần đều giãn ra, phân thân đã xen vào lại trướng lớn thêm vài phần, không để cho người dưới thân chút thời gian thích ứng nào, liền bắt đầu trừu sáp mưa rền gió dữ.
Kỳ Hoán Thần chưa bao giờ biết, chính mình còn có một mặt tràn ngập dục vọng ham muốn ngược đãi như vậy. Thân thể cường tráng dưới thân hoàn toàn kích phát phần bạo ngược thú tính trong xương cốt hắn. Giống như tuyển thủ đã quen cưỡi ngựa thi đấu, đột nhiên gặp được chú ngựa hoang cuồng ngạo vô lễ ngông nghênh trên thảo nguyên, cái gì nho nhã cái gì thân sĩ đều ném đến chín tầng trời, một lòng muốn chinh phục Vương trong loài ngựa này!
Cực hạn sảng khoái khiến hắn dù nhiều năm tung hoành tại hoan tràng cũng mất đi kết cấu, mỗi một lần đều toàn bộ rời khỏi lại hung hăng sáp đến nơi sâu nhất, hoàn toàn biến thành loại hắn khinh bỉ nhất, trên giường chỉ lo chính mình sảng khoái, mà không nhìn cảm thụ của đối phương.
Mà loại căng chặt tinh tế chưa từng thể nghiệm qua này cũng khiến hắn cao trào sớm hơn dĩ vãng, cuối cùng sau một lần đâm vào thật sâu, phun ra dịch thể cực nóng vào trong cơ thể Tư Tuấn.
“A… thật thoải mái…” Kỳ Hoán Thần thở dài một tiếng, nặng nề ngã trên người Tư Tuấn, gương mặt dán vào tấm lưng trơn truột của Tư Tuấn, chầm chậm ma sát qua lại, hưởng thụ dư vị cao trào.
Chỉ chốc lát sau, thể lực hơi chút khôi phục, Kỳ Hoán Thần động cánh tay, chống đỡ thân thể đứng dậy, phân thân vẫn cắm trong cơ thể Tư Tuấn trượt ra, còn mang theo không ít bạch dịch đặc dính.
Xoay thân thể người dưới thân lại, Kỳ Hoán Thần cúi người muốn hôn môi Tư Tuấn đang đóng chặt mắt, lại bị một phát đẩy ra.
Tư Tuấn mở mắt, cũng không nhìn hắn, lệch đầu khàn giọng, lạnh lùng mở miệng: “Anh đứng lên.”
Cậu mang bộ dáng thiếu nữ thất trinh này, chọc đến mức Kỳ Hoán Thần cười lớn, cúi đầu, sắc tình liếm liếm gương mặt Tư Tuấn, mặn mặn, không biết là mồ hôi hay là nước mắt.
“Em họ, còn chưa kết thúc đâu…”
Hai chân căn bản là không khép lại được lần thứ hai bị mở ra, bàn tay dọc theo thắt lưng đi xuống phía dưới, mạnh mẽ xoa nắn cặp mông co dãn mười phần, rồi mới nâng một chân Tư Tuấn lên, đặt ở trước người.
“A ── ”
Tư Tuấn vốn không phải một người mềm dẻo, tư thế như vậy khiến bắp thịt chân cậu bị kéo căng, bụng dưới bị đè ép, chỗ bị thương một trận co rút đau đớn, đau đến cậu hô hấp cũng ngừng lại.
Nhưng ngay sau đó, nơi vừa bị thương kia, cũng lần thứ hai bị xâm nhập.
Trước vẫn như đà điểu dúi đầu vào trong chăn, tuy rằng rõ ràng biết chính mình đang bị một người đàn ông xâm phạm, nhưng đau đớn kia che phủ qua cảm giác khuất nhục. Thế nhưng lúc này đây, bị tiến nhập chính diện, khuôn mặt kẻ làm càn tại trong thân thể cậu ngay phía trên cậu, dung nhan tuấn tú hơi vặn vẹo, trong ánh mắt là dục vọng tràn đầy.
Cậu càng thêm cảm thụ rõ ràng, chính mình đang mở rộng bắp đùi bị xỏ xuyên qua, nguyên nhân khiến cậu thống khổ, cũng là suối nguồn khiến người thi bạo này vui vẻ.
Cậu phẫn nộ khó có thể chịu được thế nhưng lại vô lực giãy dụa, chỉ có thể nhắm mắt lại, đầu lệch một bên, chịu đựng đau đớn đao cùn cắt thịt.
Nhưng mà bụng dưới cùng mông thịt va chạm phát ra tiếng ba ba, mặc cậu phong bế thị giác cũng không cách nào trốn tránh tiến vào tai cậu, nhắc nhở cậu đang dùng tư thế cơ thể nhục nhã thế nào, bị người đàn ông này dùng tính khí một lần lại một lần xen vào nơi không nên thừa nhận những chuyện này.
Cậu muốn khóc muốn khàn rống, thế nhưng làm những cử động này ngoại trừ khiến kẻ thi bạo càng thêm kích thích ra, không có bất luận tác dụng gì, sẽ không ai đến cứu cậu. Trừ phi có thể trở lại thời gian mẹ còn sống, trở lại thời điểm kia có người bảo hộ có người thương yêu, có thể tùy hứng làm nũng, thời niên thiếu hạnh phúc nhất.
Ký ức tốt đẹp có thể che đậy trang hoàng hiện thực tàn khốc, khi trong đầu cậu xuất hiện hình ảnh chính mình dựa sát vào trong lòng mẹ, thân thể theo tiết tấu Kỳ Hoán Thần va chạm lần sau mạnh hơn lần trước mà lắc lư như lục bình, phảng phất như cũng về tới thời trẻ con đong đưa trên nôi.
Ngủ thôi… Ngủ thôi, sẽ không phải cảm thấy nhục nhã sẽ không phải đau đớn, sáng mai tỉnh lại, sẽ phát hiện đây tất cả đều chỉ là một hồi ác mộng…