- Được, vậy hôm nay tôi sẽ làm cho anh ăn cả hai món đó luôn.
Lâm Đình rút từ trong quần ra một khẩu súng glock của Áo, đó là loại súng tốt nhất thế giới.
Thấy Lâm Đình rút súng ra, tên đại ca kia cũng giơ tay lên ra hiệu cho đàn em của mình rút súng.
- Một mình cô, có thể đấu lại được khẩu súng sao?
Chết tiệt! Lâm Đình chửi thầm, cô không nghĩ tới cái đám tép diu này lại mang lắm súng như thế tới chỉ để bắt cô.
Bạch Tử Hiên thấy cô có vẻ lo lắng, anh liền mở miệng dò hỏi.
- Em có cần tôi giúp không?
- Hừ! Anh thì giúp tôi được cái gì? Không làm vướng chân tôi là may mắn lắm rồi.
Bạch Tử Hiên khá hài lòng với câu trả lơi của cô, anh cũng không muốn để lộ thân phận của mình ra cho cô biết, chỉ khi cô gặp nguy hiểm anh mới ra tay.
Nói với anh xong, Lâm Đình hướng đám người kia hừ lạnh.
- Các người tưởng bắt bà đây dễ lắm hả?
Khoé miệng cô cong lên, bắn liên hồi ba phát súng lên trời. Sau đó, rất nhanh cô liền bắn ra một viên đạn mù vào đám du côn kia.
Lâm Đình không bỏ lỡ một giây phút nào, cô bắt lấy tay Bạch Tử Hiên chạy đi như bay.
Tên đại ca kia tức đến xì khói.
- Còn không mau đuổi theo!
- Dạ! Dạ!
[...]
Chạy được một đoạn, đến chỗ có hai ngã rẽ, Lâm Đình liền dừng lại.
- Đây là khu ngoại ô, rất khó để có thể trốn được bọn họ, anh có biết con đường nào gần nhất để trở về thành phố không?
- Đi theo tôi.
Nói rồi, Bạch Tử Hiên nắm lấy tay Lâm Đình chạy.
- Hai người họ kìa!
Vừa nghe thấy tiếng của đám người kia, Lâm Đình đã quay đầu lại, rất nhanh liền nổ súng. Hạ được một nhóm nhỏ này xong, cô cũng không quên thúc giục Bạch Tử Hiên.
- Mau lên!
Bạch Tử Hiên đưa Lâm Đình vào một con hẻm nhỏ dẫn đến một toà nhà lớn nằm giữa trung tâm thành phố.
Một lau hai người đã có mặt ở đó. Lâm Đình nhíu mày nhìn lên biển hiệu của toà nhà, lạnh lùng nói.
- Anh đưa tôi tới khách sạn làm gì?
- Đương nhiên là để trốn, chúng ta vào nhanh thôi.
Nói rồi, Bạch Tử Hiên kéo Lâm Đình vào trong.
- Chúng tôi muốn đặt một phòng.
- Phiền quý khách đưa chứng minh thư ạ.
- Dạ, của quý khách đây.
Quầy lễ tân đưa cho Bạch Tử Hiên địa chỉ và mật mã của phòng, rồi nhìn hai người cười ám muội.
- Quý khách có muốn sử dụng dịch vụ BCS khuyến mại của khách sạn không ạ?
Bạch Tử Hiên nghe vậy, cười không khép được miệng, khách sạn này thật hợp ý anh. Anh quay sang nhìn Lâm Đình.
- Vợ ơi, em có muốn dùng nó không?
- Anh bị thần kinh à? Lên phòng thôi.
Lâm Đình cau mày nói.
Thấy Lâm Đình đi, Bạch Tử Hiên cũng vội vàng đi theo.
Đứng trong thang máy Lâm Đình mới phát hiện ra có cái gì đó không đúng.
- Sao anh lại chỉ đặt một phòng?
Bạch Tử Hiên đang tưởng tượng đến cảnh anh và cô ôm nhau ngủ trên giường, chợt câu nói của cô vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của anh. Bạch Tử Hiên làm bộ bất đắc dĩ:
- Bọn họ nói chỉ còn một phòng thôi.
Sợ Lâm Đình hỏi tiếp về vấn đề này, anh bèn hỏi.
- Sao em lại dắt tôi chạy vậy?
- Tiện tay, tôi tưởng rằng mình đang dắt chó đi dạo.