Sáng hôm sau.
Lâm Đình đưa tay dụi dụi đôi mắt nhập nhèm của mình, định xuống giường đi rửa mặt cho tỉnh ngủ thì lại không thể đi được. Cô nhíu mày nhìn người đàn ông bên cạnh, lại nhìn xuống tay mình, một màu trắng bạc sáng rực đập vào mắt. Lâm Đình có chút giật mình, lại một lần nữa nhìn Bạch Tử Hiên. Cô lấy một nhúm đuôi tóc ở đầu mình, quơ quơ trước mũi Bạch Tử Hiên.
Bạch Tử Hiên đang ngủ, đột nhiên thấy trước mũi ngứa ngứa, anh đưa tay gãi gãi thì bị đánh, cú đánh tuy không mạnh lắm nhưng cũng đủ khiến anh tỉnh giấc. Anh híp mắt nhìn cô, ngái ngủ nói:
- Có chuyện gì vậy vợ?
Lâm Đình nâng tay phải của mình, trừng mắt nhìn Bạch Tử Hiên.
- Thế này là thế nào?
- Ồ vợ bị tên cảnh sát nào bắt đấy?
Bạch Tử Hiên nhìn chiếc còng số đang móc vào tay phải của cô và tay trái của anh, ngây ngô hỏi.
- Đừng có mà giả ngu, mau mở ra nhanh, nếu không thì đừng trách tôi độc ác.
Lâm Đình trừng mắt nhìn Bạch Tử Hiên, trừng đến nỗi mà hai con ngươi của cô suýt nữa thì rớt ra khỏi tròng mắt, lạnh lùng ra lệnh. Thật không ngờ hắn ta lại là cảnh sát.
Bạch Tử Hiên nghe vậy cũng nhanh chóng bỏ ngay cái bộ mặt giả ngu, nghiêm túc nhìn cô nói:
- Hình như em không để tâm đến lời nói của tôi?
- Lời gì? Tôi không biết, cũng không quan tâm, anh mau tháo cái này ra.
Bạch Tử Hiên mặc kệ lời nói đầy tức giận của cô, nở một nụ cười gian xảo.
- Em nghĩ tôi sẽ thả em đi sao? Tôi còn chưa giắt em vào cạp quần là may rồi đấy.
- Hừ, tên trai bao có trinh đáng ghét!
Lâm Đình giận giữ quát.
- Đó là máu của em!
Bạch Tử Hiên gầm lên.
Lâm Đình cũng chẳng thèm để ý đến lời nói của Bạch Tử Hiên, cao giọng nói.
- Anh muốn đánh nhau đấy phải không? Được, thích thì bà đây chiều. Nào, đến đây.
Nói rồi cô chuẩn bị tư thế phòng bị, chuấn bị chiến đấu.
Bạch Tử Hiên thấy cô không thèm để ý đến lời nói của anh, trong lòng tức giận không thôi.
- Nếu em đã thích đánh nhau như vậy thì được, tôi chiều, đừng hòng tôi nhường em.
- Bà đây không cần.
Dứt lời, hai người xông vào đấm đá nhau. Nói vậy thôi chứ thực ra, vì tay hai người đã bị còng lại, nên chủ yếu là ôm nhau lăn giường.
Ở bên ngoài, Lâm Thiếu Thần ghé sát tai vào cửa phòng. Thính giác cậu khá tốt nên nghe cả thấy cả tiếng kẽo kẹt của cái giường.
Lâm Thiếu Thần che miệng lại, kinh ngạc không thốt lên lời. Sức khoẻ của ba mẹ cũng thật trâu bò, làm hỏng cả giường của người ta.
Do dự một hồi, cậu liền gõ cửa. Cậu vẫn nên vào trong xem thử thì hơn.
Nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, hai người ngay tức khắc liền dừng lại. Trừng nhau một cái rồi đứng dậy ra mở cửa.
Nhìn thấy Lâm Thiếu Thần, Lâm Đình kinh ngạc hỏi.
- Thần, sao con lại ở đây?
Bạch Tử Hiên đứng bên cạnh nghe Lâm Đình gọi Lâm Thiếu Thần như vậy bèn bĩu môi: có nhất thiết phải gọi thân mật thế không? Thần cái bờ lần tần nhần ý. Hừ!!!