Làm tình với Bạch Tử Hiên xong, Lâm Đình phủi mông đứng dậy ra khỏi cửa, nhưng vẫn không quên để lại một câu cho hắn và cũng chính là cái tai hoạ không thể tránh khỏi sau này của cô: Đồ yếu sinh lý!
Lâm Thiếu Thần nhìn thấy bóng dáng mạnh khỏe tràn đầy tinh lực của mẹ mình, trong lòng cậu tràn đầy nghi hoặc.
Cậu khẽ đẩy cánh cửa ra rộng hơn để lấy tầm nhìn, bên trong là một mớ lộn xộn, nhưng chủ yếu toàn là quần áo của ba cậu. Ánh mắt di chuyển đến chiếc giường... Mẹ cũng dũng mãnh quá đi, thật không thể tin nổi!
Thế là sau khi nhìn xong cảnh đó, Lâm Thiếu Thần cứ thế lăn đùng ra ngất.
Lâm Đình ở bên cạnh chú ý mọi biểu cảm, hành động của Lâm Thiếu Thần, khẽ thở dài bế cậu vào phòng đối diện, trong lòng không khỏi cảm khái: Dù sao cũng vẫn là con nít, tâm lý chưa đủ vững vàng.
Bạch Tử Hiên dù mệt mỏi ngất đi, nhưng ý thức của hắn vẫn rất tỉnh táo, hắn nghe rất rõ cái câu nói mỉa mai, tràn đầy sự khinh thường của cô, trong lòng liền đau như bị dao cứa.
Nghỉ ngơi một lát, hắn liền gọi điện cho tên đàn em của mình đến.
“Tôi cho cậu phút!”
Quả nhiên năm phút sau, một người đàn ông cao lớn khoảng - tuổi, gương mặt sáng sủa ưa nhìn chạy hồng hộc vào phòng.
“Lão đại có gì phân phó?”
“Quần?”
Người đàn ông đơ vài giây, lúc sau mới nhận ra lão đại nhà mình đang hỏi cái gì, vội vàng cung kính trả lời.
“Dạ, vẫn chưa thiết kế xong ạ.”
“ ngày sau phải có.”
“Dạ!”
“Tôi cần loại thuốc bổ thận tráng dương tốt nhất thế giới.”
Bạch Tử Hiên thản nhiên nói, giống như hắn đang muốn mua hộ người khác vậy.
“Còn nữa, điều tra kỹ càng về cô ấy cho tôi. Ngay cả con muỗi đực chạm vào cô ấy cũng phải tra ra rồi đập chết nó.”