“Cha cô giấu cuốn sổ đó bên trong bồn hoa!” Nhiếp Minh nói, “Cô có biết là bồn hoa nào không?”
“Còn có thể là bồn hoa nào nữa chứ? Đương nhiên là bồn hoa trên ban công nhà cha tôi rồi! Bình thường ông luôn trồng những loài cây ông thích ở đó. Tôi thật không ngờ ông ấy sẽ giấu cuốn sổ ở đấy!” Tống Tĩnh Từ gõ thật mạnh vào đầu mình.
“Vậy bây giờ...”
“Còn chờ cái gì nữa? Lập tức tới nhà cha tôi tìm cuốn sổ kia thôi - tất cả ẩn số sắp được tháo gỡ rồi!” Tống Tĩnh Từ nói.
“Nhưng lúc này đã là bảy giờ tối rồi.” Nhiếp Minh nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói.
“Vậy thì sao? Chẳng lẽ anh không muốn nhanh chóng biết tất cả những chuyện khó hiểu này hay sao? Tôi chờ không kịp nữa rồi.” Tống Tĩnh Từ sốt ruột nói.
Nhiếp Minh nghĩ một lát, nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta đi thôi!”
Tống Tĩnh Từ đi tới phòng của Tống Vũ, dặn dò qua loa vài câu với cậu bé. Sau đó lập tức xuống lầu cùng Nhiếp Minh, gọi một chiếc taxi rồi chạy tới nhà của cha cô.
Nửa tiếng sau, bọn họ tới trước cửa nhà luật sư Tống. Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối mịt.
Tống Tĩnh Từ lấy chìa khóa ra, bàn tay run rẩy bắt đầu mở cửa. Nhiếp Minh thấy tâm trạng kích động của cô, anh liền vỗ nhẹ lên vai cô, nói: “Bình tĩnh một chút, đừng sốt ruột quá.”
Tống Tĩnh Từ quay người lại, gật gật đầu, cô đẩy cửa phòng ra.
Sau khi tiến vào nhà của luật sư Tống, bọn họ lập tức đi đến ban công, liếc mắt một cái liền thấy một bồn hoa nhỏ chưa tới hai mét vuông. Giữa bồn hoa có trồng mấy cây thảo mộc, bởi vì đã lâu không tưới nước nên đa số đều chết héo rồi.
Nhiếp Minh nhìn bốn phía, anh phát hiện trong một góc của ban công có một cái xẻng nhỏ để đào đất, anh cầm nó lên, đồng thời liếc mắt nhìn Tống Tĩnh Từ một cái.
“Đào đi!” Tống Tĩnh Từ quả quyết nói.
Nhiếp Minh bắt đầu dùng cái xẻng nhỏ để đào đất, bới một đống đất đặt lên chỗ trống trên ban công, chưa đến phút, bồn hoa nhỏ đã bị đào đi gần một nửa số đất trong đó, nhưng bọn họ cũng không phát hiện ra “cuốn sổ” nào.
Tống Tĩnh Từ cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt, cô đứng bên cạnh không ngừng dùng ngón trỏ của tay trái xoa xoa huyệt thái dương.
Đột nhiên, Nhiếp Minh hét to một tiếng: “Tìm được rồi!” Sau đó luồn tay phải vào. Lấy một cái túi nilon màu đen dính đầy bùn đất lên, bên trong rõ ràng bọc lấy một thứ gì giống như những trang giấy.
Nhiếp Minh cùng Tống Tĩnh Từ kích động liếc nhau một cái, bọn họ biết rằng - thứ bọn họ luôn tìm kiếm hiện đang ở bên trong.
Nhiếp Minh cẩn thận nâng niu cái túi nilon trong lòng bàn tay, thổi lớp đất ở trên rơi xuống, phủi phủi vài cái. Sau đó mở túi nilon ra. Bên trong núi nilon màu đen lại là một túi nilon màu trắng, Tống Tĩnh Từ lấy nó ra, cô có thể nhìn xuyên qua chiếc túi nilon màu trắng - bên trong quả thực là mấy chục trang giấy của bản ghi chép.
Tống Tĩnh mang chiếc túi vào trong phòng đọc sách của cha, đặt ở trên bàn, mở đèn bàn lên, cô chuẩn bị mở chiếc túi nilon cuối cùng, lấy cuốn sổ ra.
Nhiếp Minh đứng ở sau lưng cô, tâm trạng của hai người đều cực kì căng thẳng.
Đúng lúc này, một chuyện khiến người ta sởn gai ốc đã xảy ra.
Đối diện bàn làm việc là bức tường, Tống Tĩnh Từ và Nhiếp Minh cũng đều đứng đối diện với bức tường, nhưng ngay tại lúc Tống Tĩnh Từ hết sức chăm chú mở chiếc túi nilon đó thì Nhiếp Minh liền cảm thấy một tia rét lạnh thổi tới từ bên phải người anh, theo bản năng anh quay sang nhìn cửa sổ bên phải một cái.
Cái nhìn này, dường như trong nháy mắt khiến anh hít thở không thông - giữa cửa sổ thủy tinh cách anh chưa tới ba bước, Nhiếp Minh tinh tường thấy một bóng hình màu đen, người đó vẫn không nhúc nhích mà quan sát anh và Tống Tĩnh Từ.
“A!” Nhiếp Minh hét to một tiếng, cảnh tượng bất thình lình này khiến anh sợ tới mức mất hồn mất vía.
Theo tiếng kêu sợ hãi của anh, bóng đen kia lung lay một cái rồi biến mất.
Căn phòng trống trải yên tĩnh, tiếng kêu này của Nhiếp Minh hiển nhiên đã dọa Tống Tĩnh Từ gần chết. Cô há hốc miệng quay đầu, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Nhiếp Minh, hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Thân thể Nhiếp Minh run rẩy, anh chậm rãi giơ tay lên chỉ về phía cửa sổ, nói: “Vừa rồi... Tôi thấy một bóng người màu đen ở trước cửa sổ, hắn... đang nhìn chăm chú vào chúng ta.”
Tống Tĩnh Từ cảm thấy phía sau lưng chợt rét lạnh: “Cái gì! Anh nói là... ở ngoài cửa sổ, trên ban công?”
Nhiếp Minh trợn tròn mắt, gật gật đầu.
“Trời ơi!” Tống Tĩnh Từ theo bản năng áp sát vào thân thể Nhiếp Minh, “Đừng làm tôi sợ! Điều này... Điều này sao có thể, chúng ta vừa mới từ ban công vào nhà - chỗ đó ngoại trừ chúng ta thì đâu còn người nào khác?”
“Tôi... Tôi không biết, nhưng tôi dám khẳng định vừa rồi tôi đã nhìn thấy một bóng đen! Tôi tuyệt đối sẽ không nhìn lầm!”
“Vậy bây giờ... Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Toàn thân Tống Tĩnh Từ phát run.
Nhiếp Minh cầm cái túi nilon trên bàn học lên, lớn tiếng nói: “Rời khỏi nơi này! Nhanh lên!”