Hộp đêm Vạn Thịnh chính là căn cứ buôn lậu được che giấu, tầng hầm ngầm là công việc chủ yếu, lúc này có đủ hạng người tụ tập, tất cả gần trăm người tâm phúc đến từ các bang, không khí trong phòng ngột ngạt, trên sàn nhà dơ bẩn không chịu nổi, rối rít chờ đợi kết quả bên trong phòng làm việc phía trước mặt.
Dường như Trình Thất đối với cảnh tượng này sớm đã thành thói quen, cũng không chán ghét, mặc dù tới nơi này cùng các bang hội nhỏ tranh giành buôn bán nhưng biết nơi này là địa điểm khởi đầu tốt nhất cho tất cả bang hội, về phần có thể kiếm tiền phát triển hay không thì phải xem vận may của bọn họ, đây cũng là nơi tầm thường nhất trong xã hội đen.
Cô đã từng chẳng thèm ngó tới nơi này, không ngờ náo nhiệt như vậy, cá chép hóa rồng, về sau xã hội đen nếu muốn thành Rồng thành Phượng, phải vượt qua cánh cửa này mới có không gian phát triển.
"Đi ra rồi, đi ra rồi, Quản lý Lưu, hôm nay nghe nói có mối buôn bán lớn, giao cho chúng tôi chứ?"
"Cho chúng tôi đi, nhất định làm tốt!"
"Tôi tốt nghiệp đại học khoa chính quy!"
"Bang chúng tôi mỗi người đều tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa!"
Vì cạnh tranh, tất cả đều đem ra hết khả năng nói khoác của mình, một khi thành công, xem như bang phái không cách nào phát triển cũng có thể kết thân được với những Bang Hội lớn ngưỡng mộ đã lâu, phải biết đây chính là công việc do Thanh Bang mà một trong bốn bang phái lớn nhất giao cho.
Quản lý bốn mươi mấy tuổi, mang mắt kính vừa dầy vừa nặng, cầm tài liệu nhìn về phía đám người chen chúc đến, khổ sở vặn lông mày, không biết giao cho ai tốt nhất: "Không sai, chính xác là mối làm ăn lớn, làm thành công, có . tiền huê hồng, nơi này có kg hàng trắng, kg không phải số lượng nhỏ, cho nên phía trên rất coi trọng, dĩ nhiên, nhìn bộ dạng các người cũng không bỏ ra nổi tiền đặt cọc, cho nên các người muốn giao ra thì phải để lại người đủ giá trị này!"
"Chị Thất, xem ra thịt ăn này ăn không ngon a!" Chẳng những nguy hiểm mà còn cạnh tranh quá lớn.
"Nhưng chúng ta thật vất vả mới vào được đấy!" Salsa có chút thất vọng, tại sao mà nhiều người tranh giành như vậy? Mới vừa rồi còn cởi láng hết bị người ta lục soát một lần, bối cảnh cũng bị tra xét gần hai giờ, sẽ phải buông tha sao?
Trình Thất cũng không phải sợ những người này tranh giành với cô mà là câu để lại người có giá trị ., một người bình thường, quả thật có thể buôn bán hơn một trăm ngàn, để lại hai người thủ hạ khỏe mạnh mà thôi, chỉ sợ đến lúc đó xảy ra điều gì không may, trở thành nhân vật quan trọng, quy định không đùa, nói cách khác, nhận hàng phải đưa đến địa điểm chỉ định, nếu không để lại bất cứ người nào, cũng sẽ bị đưa lên bàn mổ, toàn bộ không chừa một mống.
Bên cạnh đều là anh em đi theo cô vào sống ra chết, lưu ai cũng băn khoăn.
Đông Phương Minh biết Trình Thất đang suy nghĩ gì, giơ tay đầu tiên: "Chuyện giao hàng như vậy, Chị Thất một mình cũng có thể giải quyết, để lại tôi đi!"
"Tôi cũng ở lại đi, các người cũng đừng trách tôi thích lười biếng!" Lộ Băng cũng giơ tay.
Không đợi Trình Thất từ chối, ngay cả Chú Phùng cũng giơ tay theo, tranh trước cùng đoàn người phía sau: "Tôi tuổi cũng đã cao, các người còn không cho tôi nghỉ ngơi một chút sao?"
"Không, không, không, Chú Phùng, chú càng già càng dẻo dai,, chuyện như vậy để cho hai anh em chúng tôi làm đi, vừa lúc hai ngày nay trời mưa, khớp xương có chút không chịu nổi!"
"Tôi ở lại!"
"Hay là tôi đi!"
Trình Thất cúi đầu, lặng yên không nói, trong lòng cực kỳ cảm động, anh em có tình có nghĩa như vậy, cô làm sao đem vương quốc bọn họ khổ sở tạo lập được làm suy sụp? Lại muốn bọn họ tới đoạt mối làm ăn với những bang hội nhỏ?
"Cái này có gì mà phải tranh? Như vầy, nếu Chú Phùng muốn nghỉ ngơi một chút thì để Chú Phùng ở lại đi, tuổi chú cũng đã cao, còn anh nữa cũng ở lại, gần đây không phải anh bị tiêu chảy sao?" Salsa hiền lành ngón tay chỉ về phía một người đàn ông, bộ dạng cứ quyết định như vậy đi.
Cô không cảm thấy có cái gì, không có bị điểm danh cũng hút hút lỗ mũi, sao mà khổ sở vậy? Đông Phương Minh vỗ vỗ bả vai Chú Phùng và người đàn ông: "Lưu Nghĩa, Chú Phùng, các người yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không để cho các người có chuyện, nhất định!" Liều mạng cũng sẽ đem hàng đưa đến.
Lưu Nghĩa và Chú Phùng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cười lắc đầu, cho dù chết thì có quan hệ gì? Chỉ cần các anh em khỏe mạnh, đã đủ!
Bên này vẫn còn điên cuồng tranh đoạt, không một người lùi bước, cầu phú quý trong nguy hiểm, sợ chết, ai còn đi đường này?
Quản lý phiền muộn, đẩy đẩy mắt kính, giao cho ai đây?
"Giao cho Trung Nghĩa Đường chúng tôi đi, Quản lý Lưu, bang chúng tôi mặc dù không có thành tựu gì lớn nhưng thật sự mọi người đến từ Đại Học Thanh Hoa, xin tin tưởng chúng tôi. . . . . ."
"Đại Học Thanh Hoa đúng không? Vậy xin hỏi các người biết sư tử bằng đá ở cổng của Đại Học Thanh Hoa là bao nhiêu năm không? Nó được dựng ở trước cửa Đại Học Thanh Hoa có ý nghĩa gì?"
Lúc này, một giọng nữ trong trẻo vang lên ở sau lưng tất cả mọi người, rối rít nghiêng đầu nhìn lại, người tới khí thế không nhỏ, thật giống như cô cao nhất nơi này, người này là ai vậy?
"Cô là ai à?"
Trình Thất cười lạnh: "Tôi là Lục ca phái tới thị sát!"
"Oa! Là Lục ca Thanh bang?"
Trình Thất gật đầu, nhíu mày thật chặt: "Không sai!" Thấy tất cả mọi người bắt đầu hướng cô tự giới thiệu mình, cũng không kiên nhẫn nói: "Các người vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi!" Đại Học Thanh Hoa? Kiếp trước cô cũng chưa chắc đã đi học qua, nói bừa lung tung, thật đúng là làm khó cho nhóm người này rồi, có thể học Đại học Thanh Hoa thì con mẹ nó, ở chỗ này làm gì? Thấy ánh mắt bọn họ né tránh liền thở dài: "Xem như các người tốt nghiệp Thanh Hoa, chúng ta đi làm chuyện này, cần nhiều trình độ học vấn như vậy có ích lợi gì? Đến bót cảnh sát, bọn họ có thể vì một câu tốt nghiệp Thanh Hoa mà tha cho các người sao? Anh hiểu trong quá trình chuyển vận kiêng kỵ nhất cái gì không? Biết con đường nào của thành phố F vĩnh viễn sẽ không có cảnh sát chìm xuất hiện không? Biết cảnh sát mặc thường phục phát hiện người hiềm nghi thì sẽ dùng cách gì báo cho đồng bọn không?"
Liên tục đưa ra vấn đề làm cho mọi người ngây người như phỗng, bọn họ đều mới xuất đạo, làm sao biết những thứ này?
Ngay cả Quản lý Lưu cũng cúi đầu khom lưng đối với Trình Thất, bị dọa sửng sốt một chút, xem ra thật là một người từng trải, biểu hiện là người của Thanh Bang cũng không có gì là kỳ quái, hơn nữa, cô hoàn toàn không có lý do gì tới nơi này gây chuyện.
Qua mười phút, Quản lý Lưu lau mồ hôi, nhìn thấy tất cả đều mặc cảm rời đi, sốt ruột, Thanh Bang cũng quá cẩn thận đi?
"Cái này đúng rồi!" Trình Thất lạnh lùng nhìn về phía những người rời khỏi, phất tay một cái, lúc này mới kéo quản lý qua, vẻ mặt bỗng nhiên chuyển thành chân chó: "Quản lý, thật ra tôi cũng chỉ tới tranh thủ phần trách nhiệm gian khổ nặng nề này, giao cho chúng tôi chứ?" Bày ra nụ cười lấy lòng.
"Ồ!" Quản lý lại lau mồ hôi, không ngừng gật đầu, chờ sau khi tĩnh hồn lại ngửa đầu sợ hãi kêu lên: "Hả?"
"Giao cho chúng tôi chứ?" Trình Thất chắp tay trước ngực van xin.
Sắc mặt của quản lý Lưu đen như đít nồi.
Ma Tử và Lộ Băng cùng nhau lắc đầu, mới vừa rồi còn đang suy nghĩ rốt cuộc Chị Thất muốn làm gì, chị không hổ là đứng đầu một bang, biện pháp thất đức như vậy cũng nghĩ ra được.
"Quản lý Lưu?"
Cuối cùng Quản lý Lưu không kiên nhẫn đưa ra tài liệu: "Địa điểm lấy hàng ở bên trong, quy củ cũng biết chứ?" Gặp qua vô sỉ, chưa từng thấy qua vô sỉ như vậy, ngày hôm nay xem như là mở rộng tầm mắt rồi, tuyệt đối nhân tài!
Trình Thất cười híp mắt nhận lấy tài liệu, giống như bảo bối bỏ vào trong ngực, đoạt mối làm ăn với cô sao, Hừ! Chút bản lãnh này cũng không có, tương lai làm sao tranh đoạt thiên hạ với tên cháu trai kia?