"Anh Khúc, anh muốn phản bội sao?"
"Anh Khúc, nghĩ lại đi, vì một phụ nữ, anh có thể. . . . . ."
Cô gái kia giống như quỷ Dạ Xoa, ăn mặc không ra gì, lời nói không ra gì, hành động cử chỉ không ra gì. . . . . . tất cả như một tên giữ ngựa, tại sao anh Khúc giống như bị mất hồn?
Cả đám cấp bậc đàn anh của Bạch Long đường cũng vô cùng phản đối, còn muốn anh ấy đối nghịch với đại ca, đây không phải là muốn mệnh của cả đám bọn họ sao?
Khúc Dị sờ sờ cằm, làm râu quai hàm thay đổi, Đúng vậy a, đáng giá không?
‘Cô là kẻ xấu xí, nhà họ Khúc cưới cô thật là gặp xui tám đời, cô nhìn lại gương mặt yêu quái của mình đi, còn muốn độc chiếm con tôi? Cô xứng à? Hôm nay tôi quyết định, từ nay về sau Dĩnh nhi là bà chủ của nhà họ Khúc, cô đồng ý cũng được, không đồng ý cũng phải đồng ý! ’
‘Mẹ chồng à, đây là thời đại gì? Nào có ai cưới vợ lẽ?’
‘Tại sao không được? Tôi nói được là được, Phùng Linh à, tôi biết cô bị ủy khuất, không phải ly hôn là được sao? Sau này nhà họ Khúc cũng không xem cô là chủ nữa. . . . . . ’
‘Mẹ, có phải cha không quan tâm chúng ta nữa hay không? Đã ba tháng nay cha không có tới thăm chúng ta, hơn nữa dường như người phụ nữ kia có đứa bé. . . . . . ’
‘Bởi vì dáng dấp của mẹ xấu xí! ’
‘Mẹ tuyệt đối không xấu xí, trong mắt con trai, mẹ là người mẹ xinh đẹp nhất trên đời, chờ con trai trưởng thành, sẽ kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền, lúc đó chúng ta rời đi thôi, mẹ có con là đủ rồi! ’
Đã năm rồi, trước sau vẫn không quên được hoàn cảnh lúc ấy, bởi vì trên mặt có một cái bớt màu đỏ, không được chồng yêu, ở nhà bị khi dễ, ngay cả anh cũng thường xuyên bị nói là do yêu quái sinh ra, từ nhỏ không người nào dám đến gần, không sao cả, có mẹ làm bạn là đủ rồi, thật vất vả mới có năng lực bảo vệ, nhưng mẹ vì nhớ nhung chồng, buồn bực sầu não chết đi, không biết có nên đoạn tuyệt quan hệ với người cha này không, ông ta có còn nhớ đến người phụ nữ ngốc thương nhớ ông ta đến phút cuối cùng không?
Không hiểu tại sao bọn họ ghét bỏ mẹ, cũng bởi vì cái bớt kia? Bởi vì xấu xí? Không phải nói, người đẹp hay xấu cũng không phải mình có thể lựa chọn sao?
Về phần cô gái tên Ma Tử, vốn không muốn đi giao dịch, nhưng vì cái tên ‘Ma Tử’ đưa tới lòng tò mò của anh ta, tra xét tài liệu mới phát hiện đối phương gặp phải chuyện giống như mẹ của mình, cũng bởi vì xấu xí, bị chồng ghét bỏ, ghê tởm hơn nữa thường xuyên bị đánh, mà cô cũng giống như mẹ, bởi vì tự ti, khó có người coi trọng nên không thèm tính toán.
Lúc ấy thật sự rất muốn kéo tới răn dạy cô một phen, loại đàn ông này, muốn anh ta có ích lợi gì? Ăn của cô, ở với cô, dùng tiền được làm từ mồ hôi và máu của cô, còn không thỏa mãn.
Anh ta cũng không thương cô, chỉ muốn cho cô có một cơ hội làm công chúa, có lẽ anh ta xem cô giống như mẹ của mình, mượn chuyện này hoàn thành giấc mơ của mẹ.
Nhưng sau khi gặp mặt, anh ta phát hiện cô gái này cũng không hèn nhát như tưởng tượng, không có ánh mắt ai oán như mẹ, thậm chí tinh thần rạng rỡ, con ngươi linh hoạt, còn nghĩ cách gài bẫy anh ta, trong phút chốc, trong lòng vô cùng kích động, bởi vì anh ta thấy cô đã thoát khỏi đoạn hôn nhân kia, cô chẳng thèm ngó tới ánh mắt ái mộ của anh ta, bản thân tỏ ra tự tin, thật ra điểm này vô cùng đáng yêu.
Có tự tin là tốt, đừng mềm yếu giống như mẹ, không phải tất cả đàn ông đều chú ý đến vẻ bề ngoài, quỷ thần xui khiến, anh ta nguyện ý bị cô gài bẫy để nhìn thấy nụ cười tươi đẹp nhưng trong lòng thất vọng, cô không cười, ngược lại không kịp chờ mà cách xa, thất vọng, rồi lại mong mỏi hi vọng, suy nghĩ một buổi tối, tại sao đối phương không cười? Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép
Chẳng lẽ là ngại triệu quá ít? Hay những thứ tự tin kia đều là giả vờ? Cười lên nhất định rất đẹp chứ?
"Anh Khúc?"
Khúc Dị sửng sốt một chút, đứng lên nói: "Đi!"
"Anh Khúc, tại sao vậy?"
"Về sau cô ấy chính là chị dâu của các người, cậu nói tại sao ư?" Khúc Dị rất không nhịn được trừng mắt về phía bọn thủ hạ, anh ta quyết định, cô gái này, không cưới là không thể, kiêu ngạo cũng tốt, trên thế giới này, anh ta cảm thấy chỉ có anh ta mới có thể đem đến cho cô hạnh phúc thật sự, về phần có yêu hay không, anh ta còn không biết, dù sao ấn tượng đầu tiên hoàn toàn tốt đẹp vượt quá sức tưởng tượng là đủ rồi.
Tình yêu cần phải nuôi dưỡng, hiểu rõ lẫn nhau, về phần cô có yêu anh ta hay không, dĩ nhiên, anh ta hi vọng cô yêu anh ta, lại không hy vọng cô yêu anh ta, ít ra chứng minh trong lòng của cô vẫn có quyền lựa chọn, đừng để người nào đối xử tốt với cô thì yêu người đó, đó chính là đoạn bi kịch tiếp theo.
"Khụ khụ khụ khụ khụ!" Đang uống nước, Nhị Cẩu Tử phun đầy đất, chị dâu? Từ sau khi dì chết đi, lần đầu tiên anh Khúc cảm thấy hứng thú đối với phái nữ, thấy mọi người không biết gì, liền chắt lưỡi nói: "không quên được tình yêu của mẹ, các người hiểu!"
"À?" không quên được tình yêu của mẹ? Nhớ không lầm, Ma Tử này còn nhỏ hơn anh Khúc một tuổi chứ? Làm sao lại trở thành không quên được tình yêu của mẹ?
Phải nói rằng duyên phận thật sự có thể khiến heo mẹ còn hơn Điêu Thuyền, hiện tại anh Khúc không phải đùa giỡn. Ma Tử, kiếp trước cô làm bao nhiêu chuyện tốt? Chẳng những đi bước nữa, anh Khúc còn là xử nam giữ mình trong sạch đấy, nụ hôn đầu cũng còn chưa kịp tiễn đưa? Cứ như vậy làm hỏng.
Đáng thương a!
"Được rồi, tuy nói anh Hành là cấp trên của chúng ta, nhưng anh Khúc mới chân chính là đại ca của chúng ta, nếu anh Khúc muốn cô gái kia..... Tương lai là chị dâu, các người biết nên sao rồi chứ?" Nhị Cẩu Tử chỉ vào hơn hai mươi anh em, vô cùng nghĩa khí nói.
Đương nhiên là mọi người hăng hái bằng lòng rồi, anh Khúc đối đãi với bọn họ ơn nặng như núi, nếu anh ấy cũng lên tiếng cô gái kia tương lai là chị dâu của bọn họ, đối đãi với chị dâu, tự nhiên là không thể thấy chết không cứu, đột nhiên suy nghĩ lại một chút, cô gái kia ngoại trừ có khuôn mặt rỗ, vóc người vẫn rất tốt, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, mập gầy vừa phải, trong tài liệu biểu hiện, vì anh em hy sinh mình, rất nghĩa khí, tuyệt đối không phải là một cái bình rỗng, càng nghĩ càng thấy không sai.
Mặt rỗ cũng sẽ không di truyền đến đòi sau không phải sao?
Cứ như vậy, cả Bạch Long Đường hùng hùng hổ hổ chạy về phía hộp đem Đế Hào, một khi Hội Trưởng nổi giận, sẽ tạo phản tập thể để cứu chị dâu, dĩ nhiên, anh Hành đối đãi với bọn họ không tồi, Long Hổ Hội đã sớm thành nhà của mọi người, có thể không động đến vũ khí là tốt nhất, tin rằng anh Khúc cũng nghĩ như vậy.
Ở bên đây, đám người Lạc Viêm Hành rầm rập xông vào Đế Hào, đối với đám người quản lí hay ai khác đều làm như không thấy.
"Tránh ra!"
Quản lý bị một đám người áo đen đẩy sang một bên, thấy người tới là Lạc Viêm Hành, liền không dám nhiều lời, tại sao vị Phật lớn này đột nhiên đến miếu nhỏ này? Nhìn dáng vẻ như thế, nới này có người đắc tội với anh sao? Những đối phương cũng không nói muốn gặp ông chủ? Cho đến khi đối phương đi vào thang máy mới lau mồ hôi lạnh, không quan tâm ai đắc tội, chỉ cần không phải cả Đế Hào là tốt rồi.
Bên ngoài phòng Tổng thống, sắp đi vào cửa chính thì Lạc Viêm Hành đột nhiên giơ tay, ngăn bọn thủ hạ tiếp tục đi tới, anh nhíu mày, nghe tiếng nhạc bên trong vô cùng vui vẻ, mọi người ca hát gào thét.
Trình Thất cùng các anh em cầm micro đứng ở trong phòng vừa nhảy vừa hát, hoàn toàn không biết nguy hiểm ập đến: "Xã Hội Chủ Nghĩa thật tốt, Xã Hội Chủ Nghĩa thật tốt, nước Cộng Hòa Nhân Dân Xã Hội Chủ Nghĩa, phái phản động bị đánh ngã, Chủ Nghĩa Đế Quốc cụp đuôi chạy trốn. Nhân dân cả nước đại đoàn kết, tiến lên xây dựng Xã Hội Chủ Nghĩa ở đỉnh cao, xây dựng ở đỉnh cao. Đảng Cộng Sản thật tốt, Đảng Cộng Sản thật tốt! Đảng Cộng Sản lãnh đạo nhân dân thật tốt, nói được, làm được....."
Hàn Dục thiếu chút nữa ngã xuống như chó ăn cứt, đây là thời đại gì, còn hát bài hát tụt hậu như vậy? thật là một đám nhà quê chưa từng thấy qua bộ mặt Thành phố.
Có thể Phi Vân Bang không nghĩ như vậy, vẫn hát rất vui vẻ, Ma Tử và Salsa giống như đứa bé, thậm chí đứng trên bàn thủy tinh, giơ chai rượu làm micro, quên hết tất cả cùng gào thét.
Lạc Viêm Hành ghét cô gái đó a, cố nhịn đến cực điểm, cuối cùng không thể nhịn được nữa, phất tay.
Mười mấy người đàn ông xoa xoa lỗ tai, nhanh chóng tiến lên đá một cái văng ra cửa chính.
"Xã Hội Chủ Nghĩa thật tốt, Xã Hội Chủ Nghĩa thật hay, nước cộng hòa nhân dân Xã Hội Chủ Nghĩa.....!"
âm thanh đột nhiên ngừng lại, Trình Thất nghi ngờ trừng mắt nhìn một nhóm người đột nhiên xuất hiện ở cửa, không thể không cầm hộp điều khiển TV tắt nhạc. Vừa muốn chửi mắng, chỉ thấy một người gặp một lần cũng không muốn gặp nữa, hai tay nhét vào túi, nghênh ngang đi vào phòng, con bà nó, sớm không tới muộn không tới, nhằm vào lúc mọi người hưng phấn nhất lại tới, xúi quẩy!
Cười híp mắt chào hỏi: "Ồ! Là ngọn gió nào thổi Lạc nhị gia tới đây? Nhìn xem, mới vừa rồi còn vắng lặng, anh vừa đến cả phòng lập tức trở nên sáng lạn rồi! Nhị gia, mời ngồi!" Cái đuôi lắc lắc vui sướng, thật giống như rất hoan nghênh, tự mình đi qua vỗ vỗ một chỗ sạch sẽ duy nhất ở trên ghế salon không bị bọn thủ hạ đạp lên.