"Hắt xì!" Xuyên qua trong rừng, Bạch Diệp Thành bất thình lình hắt hơi một cái, nhất định là mỹ nhân nào đó lại đang nhớ nhung anh ta, sau khi đi ngoài, từ nơi xa truyền đến giọng nói áy náy của Trần Vĩnh Bình, cuối cùng cũng tới, nhìn anh ta một lúc lâu cũng không muốn chế nhạo anh ta, lấy điện thoại di động ra bấm số cho người lãnh đạo.
‘Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được . . . . . . ’
Bước chân dừng lại, không thể tin được, gọi đi lần nữa, cũng được đáp lại như thế, cuống quít chạy đến trước đình tra xét: "Anh Hành còn chưa trở lại? Điện thoại di động của anh ấy không gọi được!"
"Cái gì?" Hàn Dục buông tay Trần Vĩnh Bình, liền nhanh chóng xông về phía chân núi: "Nhị gia từ nơi nào đi?"
"Từ nơi này đi ra!" Mấy người đàn ông chỉ chỉ bờ biển.
"Còn ngây người làm gì? Đi tìm cho tôi!" Bạch Diệp Thành biết đã xảy ra chuyện, điện thoại di động của đại ca chưa bao giờ tắt máy, tình huống như thế, nhất định là đã xảy ra chuyện, nhưng trước mắt hoàn toàn mơ hồ, sương mù đáng chết, anh ta đã gây họa, đã gây họa, đại ca, anh ngàn vạn lần không được có chuyện, nếu không, tôi chết cũng không hết tội a.
Chừng trăm nam nữ thân thủ bất phàm bắt đầu chạy tới chạy lui xung quanh như thoi đưa, nhưng tầm nhìn bị hạn chế, ngay cả Trần Vĩnh Bình cũng biết không ổn, ra lệnh một tiếng, cho người của mình không dám thư giản, tản ra.
"Anh Hành? Anh Hành, anh đang ở đâu?"
"Nhị gia, Nhị gia!"
Trình Thất nghe tiếng súng nổ, không thể nào? Tới nhanh như vậy? Xem nhẹ tính cảnh giác của những người này rồi, vừa leo lên bè gỗ, trong lòng vừa cám ơn ông trời, sương mù này tới quá đúng lúc rồi, nếu không cô đã sớm thành tổ ong vò vẽ: "Kẻ địch đã phát hiện, nhanh lên một chút!"
Lộ Băng đem người đàn ông buộc chặt lại ném vào bên trong rương sắt dưới bè gỗ, đậy nắp lại, dùng hết sức cố gắng bơi, cũng biết chậm một giây, là thêm một phần nguy cơ, kẻ địch đang kêu to ở cách đó không xa, còn cách một đoạn mới đến con đường nhỏ phía trước, một khi bị phát hiện ra, đạn sẽ tràn đầy trời đất, tất cả nghe theo mệnh trời.
Nhưng rõ ràng mạng cũng chưa đến đường cùng, lúc đoàn người thần tốc, rất nhanh tiến vào bên trong dãy núi, những tiếng súng cũng không thể nghe thấy nữa.
Trong không gian tối tăm, Lạc Viêm Hành híp mắt lại mở mắt, mấy luồng ánh sáng từ phía trên lùa vào, gương mặt đẹp trai vô cùng suy yếu, dùng hết hơi sức toàn thân, ngón tay cũng không cách nào nhúc nhích.
Cũng không kinh hoảng, sau khi nghe được bên ngoài có tiếng mái chèo, ngược lại chế giễu một tiếng, cả đời gió êm sóng lặng, lần đầu tiên gặp hung hiểm như vậy, đang suy nghĩ người gây ra họa không dám đánh chết anh mà chỉ cần người, ai dám cả gan xuống tay với anh? Chỉ sợ là gây thù oán quá nhiều, muốn báo thù.
Giá áo túi cơm, nếu không có can đảm, bắt thì có ích lợi gì?
"Oh My God, đại ca, anh đang ở đâu? Tại sao lại tối như vậy?"
Sau khi Khâu Hạo Vũ trở lại chỗ ngồi, liền bị một màn trước mắt dọa sợ không nhẹ, tại sao bốn phía đông nghẹt? Còn có tiếng mái chèo? Gần như màn hình đều cùng màu sắc, không thể nghi ngờ.
Lạc Viêm Hành cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ: "Cái này còn phải hỏi cậu một chút, làm việc thế nào? Mới vừa rồi đi đâu?"
"Đại ca, tôi. . . . . . Tôi đi nhà cầu a, anh mau nói cho tôi biết, ở nơi nào?" Mới vừa rồi không phải thưởng thức phong cảnh ở trên đảo sao? Bây giờ mới gần mười phút thôi, cái bụng chết tiệt này, sớm không làm khó, muộn không làm khó, cố tình vào lúc này.
"Đụng phải một đám cao thủ, bị bắt đi thôi!" Vừa nghĩ tới phát súng kia trên mu bàn tay, thật rung động, vị trí vô cùng chính xác, có thể dưới tình huống vội vã như vậy, mà không tổn thương gân cốt của anh, vả lại tốc độ quá nhanh, đây không phải là cao thủ thì là cái gì? Có thể nói, bên cạnh anh từ trước đến giờ luôn tự hào tài bắn súng của Hàn Dục, cũng không có bản lĩnh đến mức này.
"Na Na, nhanh chóng thông báo cho bọn Diệp Thành!" Khâu Hạo Vũ nuốt nước miếng, lấy điện thoại di động ra gầm thét một hồi, sau khi cắt đứt, mặt ủ mày chau: "Sớm biết anh như vậy đã nghe lời bọn họ, trang bị định vị ở trên người, lần này tốt rồi, bọn họ ở trên biển mò kim đáy biển, không cách nào xác định vị trí của anh, Trần Kiểm soát đã phái một hải quân tới lùng bắt rồi, anh yên tâm, rất nhanh các bến cảng cũng sẽ bị chặn lại!"
Lạc Viêm Hành thật đúng là không lo lắng, mặc dù không biết những người này bắt anh nhằm mục đích gì, nhưng duy nhất anh có thể xác định, những người này không dám giết anh, cũng không cung kính đối đãi, chưa bao giờ có người dám làm tổn thương thân thể của anh, hơn nữa còn nằm trong rương sắt nhỏ hẹp, chỉ một chút này thôi, mọi thứ cũng tạo thành tội chết.
Trình Thất biết đã thoát khỏi nguy hiểm, hai chân tréo nguẩy, vừa thưởng thức cảnh đẹp, trong đầu vừa nghĩ tới các loại biện pháp giày vò.
"Đại ca, bọn họ cũng không tổn thương tới tánh mạng của anh, chỉ sợ cũng biết anh lợi hại, anh nhất định phải để ý tới thân thể, không cần phải sợ!"
Khâu Hạo Vũ mới vừa nói xong, Lộ Băng liền tức giận nói: "Chị Thất, chị nói đi, sau khi trở về xử trí như thế nào?"
"Cứ ném xuống vạc dầu là được, âm thanh xì xì xì cực kỳ dễ nghe!" Ma Tử tà ác hí mắt, thì phải như vậy mới giải hết hận!
Khâu Hạo Vũ choáng váng, những người này thật không muốn sống nữa? Bọn họ biết đại ca là ai chăng? Xem ra cũng là người cùng đường, không thể nào không biết toàn bộ Hắc bang thiên hạ, đại ca đều nắm trong tay, rung giọng nói: "Anh Hành, bọn họ không phải là không giết anh, mà là muốn mang trở về từ từ giết nha!" Vậy phải làm sao bây giờ? Hiện tại lại không biết vị trí chính xác của đại ca.
Tất cả tự tin của Lạc Viêm Hành cũng trầm xuống, gương mặt đẹp trai biến thành đen, một đám người mượn mật của ông trời.
Trình Thất hài lòng gật đầu, sau đó lại cảm thấy không ổn: "Không được, quá tàn nhẫn, phải ôn hòa một chút!" Cô cũng không muốn từ đây về sau, đối với thịt nướng có thành kiến.
Khâu Hạo Vũ vừa nghe, vỗ vỗ trái tim nhỏ, xem như người phụ nữ này có nhân tính.
"Vậy dứt khoát để cho anh ta lăn bàn đinh là được, ở trên đinh bén nhọn lăn qua lăn lại, chơi đặc biệt vui!" Lộ Băng bẻ ngón tay.
Trên gương mặt của Lạc Viêm Hành, thay đổi không ngừng, vậy mà cô gái lại một câu không được, lông mày đang vặn chặt mới vừa giãn ra, Khâu Hạo Vũ cũng lần nữa vỗ vỗ trái tim, dựa vào một điểm này, sau này anh sẽ dịu dàng cho cô gái này một đao.
Trình Thất vuốt cằm suy nghĩ hồi lâu, thấy thủ hạ cũng không nói chuyện, cái lưỡi liếm liếm cằm, khát máu cười nói: "Đem róc xương lóc thịt, cắt lấy từng mảnh từng mảnh, chờ sau khi còn lại một bộ xương khô, treo ở chánh đường bang hội, thỉnh thoảng ngắm một cái, thoải mái a!"
Toàn thể há hốc mồm cứng lưỡi, cái này cũng gọi ôn hòa sao? Cô cắt miếng cá sống sao?
Khâu Hạo Vũ cũng choáng váng: "Anh Hành, anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tìm được anh trước!" Đây là kẻ thù ở vùng nào? Thậm chí vò đã mẻ lại sứt rồi, các người chờ đó, chút nữa các người chết còn khó coi hơn.