Đại Ca Xã Hội Đen "Cầm Thú Tinh Khiết"

chương 75: chị dâu bị bắt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Salsa mới không sợ cô ta, so võ thuật, Trình Thất cũng chưa chắc là đối thủ của cô, cho nên cũng không như chim nhỏ nép trốn sau lưng người đàn ông, hơn nữa, cô gái này cô tương đối không thích, cho nên trực tiếp học dáng vẻ của một cô gái nào đó, đôi tay chống nạnh nâng cằm nhỏ: "Tiểu Bát nói muốn kết hôn với tôi, nơi này chính là nhà tôi, tại sao tôi không thể ở chỗ này?"

"Kết hôn?" La Hiểu Hiểu nuốt nước miếng, lùi lại một bước, đây là chuyện gì? Không phải nói cưới cô sao? Chẳng lẽ những ngày này đều lợi dụng cô?

Khâu Hạo Vũ thấy bé ngốc hung hãn như thế, cười không nói, không ngờ cô bé này tính khí không nhỏ, anh thật muốn xem cô giải quyết như thế nào.

"Không sai, tôi không thích cô ở trong nhà tôi, cho nên ngay lập tức cút ra ngoài!"

La Hiểu Hiểu không ngờ cô gái này nói chuyện cay nghiệt, còn khinh thường cãi nhau với loại người này, quay sang Khâu Hạo Vũ: "Khâu Hạo Vũ, anh có ý gì? Anh nói đi, rốt cuộc anh có ý gì?"

Khâu Hạo Vũ buông tay: "Là ý như thế !"

"Không cảm thấy hèn hạ sao?"

"Hèn hạ? Cô thật sự cho rằng tôi không biết cô đang nghĩ cái gì? La Hiểu Hiểu, nếu cô không có ham mê lợi ích làm mê muội đầu óc, làm sao lại mắc bẫy? Cô đi đi!" Một người đàn ông nào đó tiếp tục trở về phòng bếp bận rộn.

La Hiểu Hiểu hết sức đè nén tâm trạng, quả đấm nhỏ kêu vang răng rắc, hốc mắt chợt đỏ lên, cùng cô gái tu hú chiếm tổ chim khách nhìn nhau hồi lâu mới cười to nói: "Rất thú vị, các người không hổ là cá mè một lứa, hành động thói quen như nhau, các người rất giỏi, không tệ!" Quay người đi lên lầu thay quần áo, sau đó cầm lấy túi xách, vẻ mặt âm trầm đạp cửa đi.

Long Hổ Hội, Phi Vân Bang, rất tốt!

"Tiểu Bát, có phải chúng ta thật là quá đáng hay không?" Cô gái kia giống như đã khóc, không nên nói chữ ‘cút’ này, mà là mời ?

"Quá đáng? Em cho rằng cô ta thật thích anh sao? Cô ta thích đại ca, ban đầu tìm cô ta cũng chỉ là muốn cho đại ca thấy rõ bộ mặt thật của cô ta, dẹp tan một chút lòng thương hại cuối cùng của anh ấy, chính là cô gái tham lam hư vinh!" Cầm lấy sườn nhanh chóng chặt đứt, thuần thục bỏ vào trong nồi, liếc mắt nói: "Đây chính là món ăn ngon thuộc sở trường của mẹ anh ! Em có lộc ăn rồi !"

Salsa chắp tay trước ngực, tiến lên từ phía sau lưng ôm eo người đàn ông, dùng cằm yêu thương cọ sống lưng: "Vậy em là dạng cô gái thế nào?" Nhất định rất thông minh, rất ngoan ngoãn.

Môi mỏng nâng lên một đường cong xinh đẹp, ai nói không làm nũng cho người đàn ông vui lòng ? Lần đầu tiên nấu cơm vì cô gái, lần đầu tiên cảm nhận được nấu cơm cũng là một niềm vui thú, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cặp mắt to bình luận: "Là cô gái thuần khiết nhất mà anh gặp qua, làm cho người ta cảm thấy không bằng, được rồi, nghe lời, đi ra bên ngoài chơi, nếu không đêm xuân thật tốt cũng muốn lãng phí ở phòng bếp!" Thật vất vả nở hoa kết trái, cũng không thể không thu hoạch chứ?

"Cái gì đêm xuân?" Salsa hoàn toàn không hiểu.

Khâu Hạo Vũ siết chặt cán dao, cũng là Salsa dễ dàng tha thứ cho anh, đổi lại cô gái là Trình Thất, còn không biết sẽ bị hành hạ thành cái dạng gì, giống như đứa trẻ làm việc gì sai, mím môi áy náy nói: "Cái đó. . . . . . chúng ta còn sẽ có đứa bé, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta phải cố gắng tìm nó về !" Nếu như đứa bé kia vẫn còn thì tốt biết bao? Hiện tại cũng sắp sinh rồi chứ? làm cha nhanh hơn so với người khác, lại bị đôi tay này tự phá hủy.

Đáng tiếc không có thuốc hối hận để mua.

"Chị Ma Tử nói chuyện này không trách anh, dù sao khi đó anh không thích em, tình yêu cần phải từ từ xây dựng, chị ấy nói nếu như yêu nhau thì sao giết chết đứa bé, như vậy người đàn ông kia tuyệt đối không muốn, Tiểu Bát, anh đừng. . . . . . . . . . ." Cúi đầu đâm ngón tay, nếu như Tiểu Bát lại không muốn đứa bé thì làm thế nào: "Tổn thương đứa bé nữa!"

"Nghĩ gì thế? Cầu xin còn không được, về sau phải nghe nhiều lời của chị Ma Tử, biết không?" Ma Tử không tệ, có thể nói chuyện.

Salsa ngoan ngoãn thối lui đến cửa, nhưng không muốn rời đi, cô thích nhìn dáng vẻ Tiểu Bát nấu cơm: "Chị Ma Tử dễ nói chuyện hơn chị, thật ra lần trước chính chị ấy để cho em tới tìm anh, Chị Ma Tử rất ưa thích anh, cho nên về sau anh không thể ghét bọn họ nữa !"

Thì ra là vậy, Ma Tử. . . . . . Vẫn cảm thấy cô gái kia vô cùng xấu xí, đột nhiên cảm thấy cũng không phải khó nhìn như vậy chứ.

Hôm sau, Salsa mang theo tràn đầy hạnh phúc trở lại Bách Hoa Uyển, thấy tất cả mọi người ở trong sân đang bàn tán cái gì, xách theo giỏ trái cây tiến lên phía trước nói: "Tôi đã trở về, đây là Tiểu Bát cố ý chuẩn bị cho mọi người!"

"Chị Thất, không thể dọn, lúc kết hôn liền từ nơi này lên xe hoa. . . . . . Salsa trở lại à?" Ma Tử nhận lấy cái giỏ: "Không phải đâu? Dựa vào đồ chơi này liền muốn đuổi chúng ta?" Cherry?

Trình Thất nhận lấy mấy viên, vừa ăn vừa nháy mắt với đám người Đông Phương Minh, cười nhìn vẻ mặt cô gái ngượng ngùng: "Xem ra khởi sắc không tệ lắm!"

Salsa biết các anh chị nhất định sẽ cười cô, không sao, thật vui vẻ: "Tối hôm qua Tiểu Bát nấu cơm cho tôi ăn, là món ăn tôi ăn ngon nhất, buổi sáng cũng làm cho tôi !"

"À? Khâu Hạo Vũ còn có thể xuống bếp?" Tiểu Lan không hề thù hằn nữa, nói thế nào cũng coi là em rể rồi, dĩ nhiên phải đối đãi như người nhà: "Có phải Salsa rất vui vẻ hay không ?"

"Ừm!"

"Chậc, chậc, chậc, không sợ thẹn thùng!" Trình Thất liếc một cái: "Không tệ không tệ, mùi vị tạm được, cũng ăn đi!" Aiz, hao tổn tâm huyết nuôi lớn, cứ như vậy chạy theo người ngoài, cũng may Khâu Hạo Vũ thức thời, không có độc chiếm người, biết để cho cô trở lại, mức độ chán ghét giảm mạnh, tiếp tục thảo luận đề tài mới vừa rồi: "Xe hoa đi từ nơi nào không phải giống nhau sao?"

"Dĩ nhiên không giống nhau, Lạc Viêm Hành ở tại Trình gia trang, chúng ta cũng ở nơi đó, không tới mười phút đã đi xong rồi, nơi này đến Trình gia trang vừa vặn phải đi qua hơn nửa thành phố, một vòng xuống, giống như tuyên bố với mọi người, Viêm Hành đã có chủ, cắt đứt tưởng niệm của những cô gái khác, có câu nói không sợ bị ăn trộm chỉ sợ bị trộm nhớ!" Ma Tử thấy Trình Thất còn muốn phản bác, trực tiếp đổi đề tài: "Chuyện này cứ quyết định như vậy, bây giờ tập trung thảo luận chuyện phải chú ý đến lúc kết hôn!"

Đều là trẻ không cha không mẹ, tất cả đều phải tự mình làm.

Mấy ông già và bà già bị xem nhẹ không hài lòng: "Cái này không có phần chúng tôi sao? Giao cho chúng tôi, không thành vấn đề, vì hôn lễ rất gấp, Bang chủ cô cùng chú rể chọn ngày chụp ảnh cưới trước đi !"

Phòng họp Long Hổ Hội, vẫn tươi cười hớn hở, hoa kiều chỉ vào bốn đồng bạn giới thiệu: "Lạc Nhị gia, trước kia giao dịch hàng với ngài đều là xuất từ bốn vị này, cũng đừng xem thường bọn họ, ở nước Mĩ có bốn trụ sở bí mật chế tạo vũ khí, nắm chặt thông tin chế tạo vũ khí tân tiến nhất!"

Lạc Viêm Hành nhìn Hàn Dục một chút, lại nhìn Bạch Diệp Thành một chút, đều không hiểu ra sao.

Hàn Dục đặt câu hỏi trước tiên: "Hoa kiều tiên sinh đây là. . . . . . ?" Có ý gì? Trước kia không phải trực tiếp giao dịch sao? Về phần nguồn gốc vũ khí của đối phương, có lẽ bọn họ không hỏi tới.

"Cái này không phải là nghe nói Lạc Nhị gia sắp đám cưới sao? Cũng không có quà tặng gì đặc biệt đưa tiễn, Lạc Nhị gia, bốn vị này ngài hài lòng chứ ?" Hoa kiều chỉ chỉ mấy người bạn thân mến.

Thì ra là như vậy, Lạc Viêm Hành cũng đang vui vẻ, tinh thần sảng khoái, nghe tin tức như thế, càng như hổ thêm cánh, quan sát bốn người đàn ông trung niên mặc tây trang, khó xử nói: "Hoa kiều khách sáo, thật ra không cần thiết. . . . . ."

Hàn Dục kích động đến lòng bàn tay đều đầy mồ hôi, mặc dù Long Hổ Hội vẫn ở giai đoạn lên như diều gặp gió, nhưng vẫn không có năng lực tự mình chế tạo ra lượng vũ khí thật lớn, cho nên mới vẫn mua của người khác, hôm nay thu nhận bốn người này, thì không cần móc tiền túi thu mua khắp nơi nữa, hôm nay là bốn trụ sở, Long Hổ Hội tài trợ, đợi một thời gian nữa, có thể có bốn mươi trụ sở, trụ sở.

Nhưng điều này có nghĩa là về sau không cách nào hợp tác với hoa kiều nữa sao? Mình đập chén cơm của mình? Chẳng lẽ có mưu đồ khác?

"Chuyện này, thực không dám giấu giếm, gần đây bên phía tôi đang nghiên cứu một món khác !" Đẩy ra hình ảnh, đó là một mẫu tên lửa kiểu mới: "So với súng ống đạn dược, đây mới là vũ khí cuối cùng, Lạc Nhị gia, sau này có hứng thú thì liên lạc!"

Cái này, xem như trong lòng mọi người biết rõ, con người thường muốn lên chỗ cao mới thỏa mãn, xem ra sau này không có quá nhiều tinh lực để suy nghĩ đến những vũ khí có mô hình nhỏ, vừa vặn thuận nước đẩy thuyền, nhưng hoa kiều có khả năng giới thiệu bốn người này cho Long Hổ Hội mà không phải những tổ chức khác, món nợ ân tình như thế không phải chuyện đùa, một hòn đá hạ hai con chim, tức là đồng bạn cũng tìm được chốn nương thân tốt đẹp, còn tìm người mua lớn.

Loại vũ khí đạn đạo dáng vóc to, cũng không phải là có tiền có thể mua, còn phải có đầy đủ thực lực sử dụng, hơi không cẩn thận bị nước nào phát hiện, cũng giống như dẫn lửa thiêu thân, dĩ nhiên, Long Hổ Hội có thể đứng vững, không phải vì có nhiều tiền và quyền lực hơn người, mà vì quốc gia không dám chọc, có đội lính đánh thuê độc lập, hủy diệt gần nửa tổ chức phần tử khủng bố trên thế giới, loại tên lửa này, ít nhiều gì cũng có mười mấy viên, dĩ nhiên, đây là cơ mật, cộng thêm từ trước đến giờ Long Hổ Hội rất an phận, chuyện này trừ một vài nhân vật nồng cốt, căn bản không ai biết được.

Hoa kiều từ đâu biết được Long Hổ mua đồ chơi này?

Lạc Viêm Hành không hề hỏi lý do, chẳng qua cảm thấy hoa kiều này không đơn giản, nhếch môi cười khẽ nói: "Nếu hoa kiều thật sự có thể nghiên cứu ra, bên tôi quả quyết sẽ không để mất đi cơ hội tốt, dĩ nhiên, nếu trên đường xảy ra sự cố gì, Long Hổ Hội cũng làm như không thấy, như thế nào?"

"Ha ha, ngài yên tâm, tôi có thể duy trì dĩ nhiên có thể làm!" Anh cũng quá coi thường ông ta.

"Vậy thì tốt, quà tặng tôi nhận!"

Bốn người đàn ông đứng dậy tiến lên từng người một bắt tay với Lạc Viêm Hành, đồng bạn này bọn họ thật hài lòng, sợ là sợ làm ra bán không hết, hàng năm lượng nhu cầu của Long Hổ Hội lớn nhất toàn thế giới, còn có cơ hội giúp bọn họ mở rộng qui mô, chim khôn biết chọn cành mà đậu !

Hàn Dục cầm lấy hợp đồng cẩn thận lật xem, cuối cùng gật đầu nói: "Đại ca, không thành vấn đề!"

Đóng lên con dấu Long Hổ Hội, hợp tác thành công.

"Đúng rồi, tôi có may mắn hợp tác với vợ của ngài, ánh mắt không tệ!" Lúc gần đi, hoa kiều đột nhiên nói một câu, sau đó nhìn về phía đám người Hàn Dục khom lưng nhỏ giọng nói: "Nói một câu không xuôi tai, nếu không phải là cô ấy, tôi thật sự không dám giao bọn họ cho các người, dù sao lời đồn, danh tiếng Lạc Nhị gia cũng không tốt, vì giữ mình cũng không bận tâm an nguy cho đối tác, vợ của ngài thì không như thế, có thể vì một thủ hạ buông tha tất cả, tôi nghĩ rằng tiếp cận sẽ thân thiết, Lạc Nhị gia sau này phải quý trọng mấy người anh em này của tôi!" Dứt lời xoay người đi ra, cũng không phải hiểu cô gái kia nhiều nhưng ấn tượng đầu tiên quá mức hoàn mỹ.

Từ trong đáy lòng nể phục, đến nay cũng khó quên hình ảnh đó, bo bo giữ mình thì tốt, nhưng lại không cách nào làm cho người ngoài tin phục, Lạc Viêm Hành có thể không chú ý chết sống của La Ngọc Khôn, sau này các bạn thân mến xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ buông tay phủi sạch quan hệ, nghe nói cưới Bang chủ Phi Vân Bang thì mới cam nguyện làm người giật dây, hơn nữa sau này chế tạo ra hàng hóa quả thật cũng chỉ có Long Hổ Hội mua được, hi vọng qua hôm nay, Lạc Viêm Hành này có thể cải biến một chút tác phong.

Sau khi chờ đám người hoa kiều đi khỏi, Lạc Viêm Hành vẫn còn trầm tư, có ý gì? Nói anh không bằng Trình Thất?

"Nói chuyện đủ trực tiếp!" Hàn Dục chê cười, nhưng sự thật ở trước mắt, anh ta tin tưởng không có Trình Thất, nhất định hoa kiều không sẽ giới thiệu bốn người kia cho Long Hổ Hội, tại sao có thể như vậy? Anh ta cũng không cảm thấy Trình Thất tốt bao nhiêu, quá mức thô lỗ, vì một thủ hạ dễ dàng để người toàn bang lâm vào nước sôi lửa bỏng. . . . . . Như vậy cũng có thể được người khen ngợi sao? Không biết lấy đại cục làm trọng, hoa kiều cũng quá cất nhắc cô chứ?

Một ông già lắc đầu cười nói: "Ông ta nói cũng có chút ít lý lẽ, Hội Trưởng, sợ rằng chuyện của La Ngọc Khôn làm cho người ta có ấn tượng xấu, người ta lựa chọn hợp tác với cậu, nói rõ đủ tin tưởng cậu!"

"Ý của ông lúc đầu chúng ta không nên để cho ông ta bồi thường? Trình Thất cũng không phải là người trong Hội chúng ta, tiền bạc vào trong túi cô ấy, còn phải do chúng ta bù đắp?" Hàn Dục không đồng ý cách nói của ông già.

"Dù nói thế nào cũng không nên để gánh chịu tổn thất !" Ông già nghĩ như vậy, mỗi lần xong chuyện liền thoát thân, sau này còn ai dám hợp tác? Thấy bọn họ còn muốn nói, ông già gõ gõ cái bàn: "Nếu không phải do thái độ làm người của vợ hội trường nhận được sự khen ngợi của hoa kiều, chúng ta được món tiền lời lớn như vậy sao? Ông ta sẽ yên tâm giao người cho chúng ta? Đây mới là sự thật."

Lạc Viêm Hành gật đầu đồng ý: "Mỗi người có cách làm khác nhau, nếu ông ta thưởng thức thái độ làm người Trình Thất như vậy, vậy thì về sau lấy phương thức đối đãi người của Trình Thất đối đãi với bốn người bọn họ, Hàn Dục, tối nay cậu đi nói chuyện với bọn họ một chút, bọn họ tham gia vào Long Hổ Hội không cần bất kỳ cái gì, vẫn giữ vững quan hệ hợp tác, nếu thật xảy ra chuyện, Long Hổ Hội tuyệt sẽ không bỏ mặc !"

"À? Đại ca, đây không phải là mua bán lõ vốn sao? Nếu đã biết thay bọn họ gánh chịu nguy hiểm, phải thu phí bảo hộ chứ?" Bạch Diệp Thành chắc lưỡi, làm bảo vệ không công à?

"Cậu thiếu chút tiền này?" Lạc Viêm Hành trợn mắt nhìn thủ hạ một cái: "Nếu muốn bọn họ cống hiến một chút sức lực thì phải lấy được tin tưởng, hôm nay có thể hợp tác cùng chúng ta, ngày mai có thể dời đi mục tiêu, một khi tham gia, bọn họ cũng không dám ăn nồi ngắm bồn!"

Các ông già sờ sờ râu ria, nhất trí tán thành, có lẽ thay đổi sách lược, hiệu quả cao hơn.

Sau khi tan họp, Bạch Diệp Thành chà xát tay: "Đại ca, Trình Thất này quả thật chính là ngôi sao may mắn của chúng ta!" Nằm mộng cũng không nghĩ đến Long Hổ Hội có thể có căn cứ sản xuất vũ khí tân tiến như vậy, luôn thu mua khắp nơi cũng sẽ làm cho phần tử ngoài vòng luật pháp lợi dụng sơ hở.

Đúng vậy, ngôi sao may mắn, Lạc Viêm Hành càng ngày càng cảm thấy cưới được bảo bối, quá nhiều bất ngờ, cha nuôi thưởng thức cô, đồng bạn buôn bán thích cô, hình như đến đến nay, không một người nào người đứng ra phản đối, xem ra mình chiếm tiện nghi rồi sao.

Dĩ nhiên, chuyện này anh sẽ không nói cho cô biết, nếu không cái đuôi nhỏ này vểnh đến tận trời.

Rõ ràng chính là cô nhóc tinh quái !

"Đại ca, chuyện này nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn, nếu muốn tiêu trừ nghi ngờ của bọn họ, tôi nghĩ phải bỏ ra chút thời gian mới được, nếu không có thể lên đường theo chân bọn họ trở về trụ sở xem một chút?" Như vậy mới thể hiện rõ chân thành.

Lạc Viêm Hành khó xử, sờ sờ cằm, còn chừng mười ngày nữa đến hôn lễ, trước không nói cần một ngày chụp ảnh cưới, tốc độ nhanh nhất cũng phải năm ngày mới có thể xong việc, còn phải chuẩn bị một số chuyện lặt vặt. . . . . . Nhưng không lập lên đường, e rằng lấy giỏ tre múc nước: "Buổi tối tôi sẽ trao đổi với chị dâu của các người một chút!"

"Còn trao đổi cái gì? Anh đi trước, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy !" Hàn Dục lơ đễnh, có gì mà thương lượng? Đại ca có thể quá coi trọng cô ấy hay không?

"Diệp Thành, ghi nhớ lời của cậu ta, sau này cậu ta kết hôn cứ dựa theo lời của cậu ta mà làm!" Một người đàn ông nào đó nói xong liền đứng dậy đi ra.

Bạch Diệp Thành hiểu ý: "Nhất định!" Hàn Dục này thật không có mắt nhìn rồi, nếu đại ca không coi trọng cô gái kia, làm sao nóng lòng lập gia đình như thế?

"Có ý gì?" Hàn Dục đần độn nhìn về phía Bạch Diệp Thành, chẳng lẽ muốn lúc anh ta kết hôn chia rẽ vợ chồng hai nơi? Không sao cả, dù thế nào đi nữa anh ta không nghĩ đến kết hôn.

Ban đêm, trong phòng khách nhà họ Lạc, tâm tình của Trình Thất rất tốt, ôm cổ của A Nhiêm xem ti vi, thế giới động vật xem trăm lần không chán, một ngày cũng chỉ có hai giờ đối mặt màn ảnh, bác sĩ nói đối với đứa bé sẽ không tốt, để tránh sinh ra con quái vật nên vẫn rất an phận: "Mày nhìn người ta một chút, cũng là rắn nhỏ hơn mày, cũng có thể khiến cho mọi người sợ hãi!"

A Nhiêm nghe cô đang nói móc nó, dứt khoát ngoảnh mặt làm ngơ, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn ảnh, đồng loại, nó biết, Rắn Đuôi Chuông nha, tại sao động vật khác sợ nó như vậy? Linh cơ nhất động, bắt đầu lắc mạnh cái đuôi, ban đầu rất vụng về, chỉ có thể chậm rãi di động, sau đó càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh. . . . . . Giống như cây quạt nhỏ ‘sưu sưu sưu’ lắc lư.

Trình Thất liếc cái đuôi nhỏ nhỏ xíu một cái, lại nhìn A Nhiêm nhìn chằm chằm ti vi, vui vẻ nói: "Hắc, mày xem hiểu à? Đừng nói với tao mày bắt chước Rắn Đuôi Chuông!" Nhìn cái đuôi dao động, nếu không phải thiếu tiếng ‘Shasha’, quả thật còn có thể lấy giả làm thật.

A Nhiêm biết chủ nhân đang khích lệ nó, càng lắc vui vẻ hơn.

"Phốc, Lạc Viêm Hành, anh biết A Nhiêm đang làm gì không ? Ha ha ha nó bắt chước Rắn Đuôi Chuông vẫy đuôi, làm em cười chết rồi !" Nó thật có thể lừa người à? Nào có Rắn Đuôi Chuông lớn như vậy.

Vẫn chưa nói gì, người đàn ông ngửa đầu, nhàn nhạt ừ một tiếng, lúc này vì công việc rời đi, cô nhất định sẽ thất vọng chứ? Cho đến khi xong tiết mục mới gọi: "Trình Thất!"

"Nói đi, nín một buổi tối, rốt cuộc nín không nổi nữa?" Một cô gái nào đó tắt điện thoại, xếp chân mặt đối mặt, chuyện gì khó mở miệng như vậy ?

"Là như vậy, ngày mai có thể anh muốn đi Mĩ một chuyến !"

"Chuyện riêng hay công việc ?"

"Công việc !"

Trình Thất sờ soạng một hồi, phóng khoáng nói: "Vậy anh đi đi, công việc quan trọng hơn!"

Lạc Viêm Hành kinh ngạc trợn to mắt: "Em không tức giận?"

"À, em tức giận cái gì? Anh có thể tự mình đi, nói rõ chuyện không nhỏ, chỉ là ảnh cưới làm thế nào? Như vậy, anh đi mấy ngày?" Nhanh nhất cũng phải năm ngày mới có thể xong việc, còn có mười hai ngày đã đến hôn lễ, vẫn còn kịp.

"Nhiều nhất là ba ngày!" Lộ vẻ rất xúc động, ôm người yêu vào lòng.

"Vậy còn kịp, anh cẩn thận một chút, nếu không, em cùng đi với anh ?"

Người đàn ông lên tiếng bác bỏ: "Không được!" Bàn tay sờ về phía bụng còn bằng phẳng: "Trước khi sinh, không được đi nơi nào, chuyện bang hội em tạm thời không cần lo, anh sẽ phái một vài người có năng lực đến phụ trách, còn có không được chạy loạn lung tung!" Thật lo lắng không cẩn thận sẽ làm hỏng con trai của anh, cúi đầu dán tai vào cái bụng cô gái, là cha đây.

Trình Thất phiền não vuốt vuốt mái tóc, nào có hỏng mất dễ dàng như vậy ? Dĩ nhiên, vì để người đàn ông không ghi hận, vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn, muốn trả thù cũng chờ thằng nhóc thối ra đời sau đó sẽ thực hiện.

Gió mát ấm áp, trong mặt sân cỏ, người đàn ông liên tục dặn dò: "Ba ngày nay không được đi đâu, ngoan ngoãn ở trong nhà chờ anh về, có chuyện thì gọi điện thoại cho anh, biết không?"

"Biết rồi, đi nhanh đi, cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi!" Cô gái không nhịn được vẫy tay, đưa mắt nhìn người yêu bước lên máy bay, lúc sắp cất cánh thì hô lớn: "Trở về sớm một chút!"

Lạc Viêm Hành hạnh phúc cười một tiếng, có người mong đợi cảm giác thật tốt, chẳng mấy chốc sẽ chia cách hai nơi, cảm giác thật không lớn, chờ con trai ra đời, vô luận đi nơi nào cũng muốn cặp tay đi chung mới có thể an tâm.

Trình Thất cũng không đa sầu đa cảm nhiều như vậy, cuối cùng cất bước, mỗi ngày đều ở bên tai càu nhàu, phiền chết rồi, mang thai mà thôi, cả kinh sợ hãi, cô là loại người ngồi yên sao? Đợi ở trong nhà, nói giỡn, lập tức lấy điện thoại di động ra: "Ma Tử, nghe nói gần đây trên đường có mối mua bán lớn, không người dám nhận, chúng ta nhận!"

‘Chị Thất, chị nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi đi, hôm nay chị xem thế giới động vật, nếu nhàm chán tôi cùng chị đi dạo phố nhé ?’

"Cái gì xem thế giới động vật, không sao, nhận đi !"

‘Không được !’

"Cô. . . . . . Được rồi, đi dạo phố được chưa?" Lúc này là lúc nào, lại còn nhàm chán đi dạo phố.

"Xác định bọn người Lạc Viêm Hành và Hàn Dục đều đi rồi hả ?"

"Xác định!"

"Gần đây Trình Thất làm gì?"

"Dưỡng thai, hiện tại bọn họ đang đi dạo ở phố Ladies !"

La Hiểu Hiểu ngồi thẳng thân thể, đi dạo? phố Ladies? Để điện thoại xuống, ác ma trong lòng đang giơ cao nanh vuốt, cuối cùng chờ được ngày này, Lạc Viêm Hành, Khâu Hạo Vũ, Trình Thất, lần này xem các người còn ngông cuồng hay không, nhìn về phía La Ngọc Khôn: "Cha, cơ hội tới!" Hung hăng nheo mắt.

La Ngọc Khôn để chai rượu xuống, dù sao cũng chết, kéo người chịu tội thay thì có làm sao?

"Tiền đều chuẩn bị xong chưa?"

"Ừ, ba triệu, đủ chúng ta đến nước ngoài sinh sống!" Về phần những người khác, bọn họ đã tự lo không xong, chỉ có thể nói tiếng xin lỗi.

Cũng không phải là chuyên khu vực chuyên bán xa xỉ phẩm, trên đường phố người đến người đi, một cô gái có thai nóng lòng đi vòng quanh trong cửa hàng, tất cả được giảm một nửa giá, Ma Tử ra tay hào phóng, chỉ vào trong quần áo nói: "Những thứ này, thứ này, tất cả gói vào !"

Lần này Trình Thất cũng không chú ý, ôm ngực nghiêng người dựa vào cửa, từ nhỏ cũng không thích đi dạo chợ, nhưng thích không khí náo nhiệt, con ngươi vẫn nhìn chằm chằm vào một phương hướng không buông, người đàn ông mặc áo ngoài cộc tay màu vàng cam, khom lưng thu nhặt đồ vứt bỏ trong thùng rác, mặt mũi tiều tụy, thân thể khô cằn, nếu không phải quen biết hơn mười năm, gần như muốn không nhận ra.

Mạc Trung Hiền, một tay nâng đỡ người đàn ông, lần đầu tiên nhìn nhầm người đàn ông, sa cơ đến nổi nhặt ve chai.

Thời gian giống như quay về rất nhiều năm trước, cũng đường phố này, đứa bé trai nắm chặt tay của bé gái chọn quần áo, ăn kanto nóng hổi, nói hy vọng trong tương lai, cậu bé muốn thi đại học Thanh Hoa, cô bé muốn trở thành lão đại đứng đầu giới xã hội đen trong cả nước, không ngờ hơn mười năm sau, hôm nay là tình cảnh như thế.

"Nghe nói Thái Thủy Vân chạy theo người khác?" Được rồi, cô không biết ăn nói, có thể làm người ta rất đau đớn, quen thẳng thắn.

Người đàn ông tay nắm bình nhựa căng thẳng, không cần nhìn cũng đã biết người đến là ai, cười như không cười xoay người: "Đúng vậy, lần này cô hết giận chưa? Còn nhớ rõ sao? chúng ta cũng đã từng tới nơi này, còn cùng nhau ước nguyện. . . . . . !"

Trình Thất khẽ gật đầu, cảm khái ngửa đầu nhìn trời: "Khi đó chúng ta đều còn nhỏ!"

"Thật ra, cô chưa từng thích tôi đúng không?" Mạc Trung Hiền tự giễu cười cười.

"Đã thích nhưng không phải yêu, khi đó tôi cảm thấy anh rất có lòng cầu tiến, có thể trở thành người tài giỏi, mỗi lần nghe tên anh được trúng tuyển, tôi đều rất vui mừng, cảm thấy bỏ ra tất cả đều đáng giá !"

"Có lúc tôi cũng suy nghĩ, nếu như không quen biết cô thì tốt biết bao, cũng không rơi vào kết quả như vậy !"

Trình Thất lắc đầu một cái: "Nếu như có thể làm lại, anh vẫn sẽ chọn quen biết tôi, bởi vì ngay lúc đó anh còn thảm hơn so với bây giờ, hai bàn tay trắng, một lòng chỉ muốn đi lên, cảnh tượng như vậy vài chục năm, anh cũng sẽ cam tâm tình nguyện!" Thứ người như thế, cô quá hiểu.

Mạc Trung Hiền cười một tiếng bỏ qua, cô gái mà anh ta cho rằng không chịu nổi, lại có thể được Lạc Viêm Hành coi trọng, một chuyện cười ngàn năm: "Không biết cô quá xuất sắc, hay người đàn ông kia mù quáng, Trình Thất, xin lỗi!"

"Tại sao nói như vậy. . . . . ."

Có lẽ không hề phòng bị, cảm thấy người đàn ông cũng sẽ không tạo thành uy hiếp, gáy đau nhói liền lọt vào bóng tối, Mạc Trung Hiền, cả đời này xem như anh sống vô dụng rồi.

Mắt nhìn xuống người trong ngực bất tỉnh, Mạc Trung Hiền cười lạnh, Thái Thủy Vân chạy tới, tất cả đều do cô tạo thành, còn không biết xấu hổ tới hỏi thăm, vứt bỏ ánh mắt nghi ngờ của người đi đường, ôm ngang cô gái lên: "Nhường một chút, cô ấy ngã bệnh!" Vội vã xông về phía xe taxi ven đường.

La Hiểu Hiểu nhìn về phía kính chiếu hậu, giương môi nói: "Làm sao anh xác định cô ta sẽ đi tới nói chuyện với anh ?"

Mạc Trung Hiền giận tái mặt châm chọc nói: "Không đến cũng không gọi là Trình Thất, người đã mang tới cho cô, tiền đâu?" Mở bàn tay đen thùi lùi.

"Tất cả ba triệu, cám ơn!" Dừng xe vào ven đường: "Xuống đi !"

Trình Thất đã dùng hết tất cả ý chí mới miễn cưỡng mở mắt ra, trong thân thể thật giống như bị đánh thuốc tê, không cách nào nhúc nhích, nhìn chằm chằm cửa sổ xe không còn hơi sức cười nói: "Mạc Trung Hiền, gặp qua khốn kiếp, nhưng chưa thấy tên khốn kiếp như anh !"

Mạc Trung Hiền nghiêng đầu nhìn cô gái lần cuối: "Tất cả đều do cô tạo thành, nếu không phải cô, tôi làm sao sẽ vì ba triệu mà mạo hiểm?"

"Tôi dám cam đoan, tôi chết, anh tuyệt đối không sống được!" Không phải cô khinh thường, mà thật sự không gặp qua một người có thể hư đến mức này, mặc kệ nói thế nào, nếu không có cô, anh ta sớm chết đói ở đầu đường, lấy oán trả ơn, làm cho Phi Vân Bang hai bàn tay trắng, người có chút nhân tính cũng sẽ cảm thấy đau lòng, mà Mạc Trung Hiền không phải là người, là cô không có dự liệu đến.

"Cô cho rằng tôi còn sợ chết sao? Tôi cho cô biết, bây giờ tôi sống không bằng chết!" Vừa muốn xuống xe, nghĩ đến cái gì, hỏi "Cô sẽ giết cô ta ?"

La Hiểu Hiểu đã sớm không nhịn được: "Thế nào? Hối hận?"

Quả thật Mạc Trung Hiền có chút hối hận, nhưng đối phương không cho anh ta thời gian, sau khi xuống xe, nắm chặt tiền nhắm mắt hít sâu, không xua được hình ảnh năm đó cùng cô gái dạo phố, cùng cầu nguyện, khi đó, anh ta có chúc phúc cho cô, có thể từng bước thăng quan, thăng chức rất nhanh, mặc kệ nói thế nào, cô gái này đã từng tin tưởng anh ta, giao tất cả tiền tài bang hội cho anh ta quản lý.

Tại sao hôm nay chúng ta biến thành như vậy? Mặc dù không có yêu, nhưng cũng cùng nhau vượt qua một đoạn đường rất dài, khích lệ cho nhau, giúp đỡ lẫn nhau, là một tay cô đưa anh ta vào Thanh Hoa, cũng dựa vào cô làm người trên kẻ trước, cuối cùng cũng bởi vì cô biến thành một tên phế nhân, bởi vì cô hai bàn tay trắng, Trình Thất, cuộc đời của tôi cứ bị cô thao túng như vậy.

Là đời trước tôi nợ cô sao ?

Xin lỗi, có ân oán gì, chúng ta hẹn gặp lại kiếp sau.

"Chị Thất? Chị Thất, chị đang ở đâu ?"

Ma Tử vác bao lớn bao nhỏ tìm kiếm khắp nơi, người đâu? Mới vừa rồi không phải ở đây sao ? Trong nháy mắt biến mất không thấy? Nhưng bây giờ ban ngày ban mặt, chung quanh cũng không có động tĩnh gì, không giống như là gặp phải kẻ thù, nhưng người đâu ? Lấy điện thoại di động ra gọi đi.

Bên trong xe, Trình Thất nghe được điện thoại di động kêu lên nhưng một ngón tay cũng không nâng nổi, nhất định là Ma Tử, không nhận điện thoại cũng tốt, tương đương với báo tin rồi.

Quả nhiên, sau khi không người nào nghe, Ma Tử biết đã xảy ra chuyện, vứt bỏ túi đồ, xông về cuối phố.

"Chị Thất đã xảy ra chuyện, nhanh thông báo cho bên Lạc Viêm Hành !"

‘Cái gì? Được, được, được ! ’

Bình yên mấy tháng, trong thoáng chốc Phi Vân Bang như ong vỡ tổ, toàn thể chủ động, suy đoán người phương nào lớn mật như thế? Đông Phương Minh nghĩ một lát, sau đó cắn răng hung hăng vỗ tay lái một cái: "La Ngọc Khôn, nhất định là La Ngọc Khôn! Đi, đi trại lính!"

Sau khi Long Hổ Hội nhận được tin tức, cũng bị giật mình không nhỏ, hiện tại Trình Thất mang thai, chịu không được bất kỳ đả kích nào, Hàn Dục lại không liên lạc được với Lạc Viêm Hành, không thể làm gì khác hơn là nhờ Trần Vĩnh Bình trợ giúp.

"Cái gì? Còn có chuyện này? Ai lớn gan như vậy?" Trần Vĩnh Bình nhảy lên, chuyện này không thể được, tất cả hy vọng của anh ta cũng đặt ở trên người cô gái đó, Lạc Viêm Hành đi tới Trung Quốc vì cô, nếu như chết rồi, không phải lập tức trở về Anh quốc sao? Trấn an nói: "Bình tĩnh chớ nóng, tôi lập tức phong tỏa mỗi lối ra trong thành phố, các người cũng nhanh đi tìm!" Vội vàng ra cửa, nếu quả thật là La Ngọc Khôn, Trần Vĩnh Bình không tự tay giết ông ta là không thể.

Không tới ba giờ, tiếng còi cảnh sát gào thét khắp các đường phố thành phố F, thật giống như sắp tới Ngày Tận Thế, lòng người huyên náo bàng hoàng, người dân trong thành phố tụ tập tốp năm tốp ba, chẳng lẽ sắp có chiến tranh ? Làm thế nào mà nhiều xe cảnh sát như vậy?

Los Angeles.

Mới vừa đáp xuống máy, còn chưa kịp hít một ngụm không khí trong lành, Lạc Viêm Hành không hiểu nhìn chằm chằm điện thoại di động, tiếng cuộc gọi nhỡ vang lên gần ba phút, tùy ý nhấn gọi lại: "Xảy ra chuyện gì?"

‘Đại ca, không xong, chị dâu bị người ta bắt rồi, còn không biết là ai, bước đầu kết luận là La Ngọc Khôn và Mạc Trung Hiền còn có dư đảng của Đại Tam ở bên ngoài, sợ nhất là người chúng ta đắc tội, vậy thì khó lường rồi !’

Lạc Viêm Hành mắng thầm một câu, xoay người chui vào bên trong buồng máy bay: "Hoa kiều, trong nhà xảy ra chút chuyện, ngày khác nhất định tự mình đến, lên đường!" Bị bắt, tại sao lại bị bắt? Anh cũng không cảm thấy có ai dám đến nhà anh bắt người, nhất định là cô gái kia không ở yên trong nhà, đi ra ngoài rêu rao rồi, đáng chết, không phải bảo cô không nên đi ra ngoài sao?

Phi Vân Bang đắc tội với người cũng không nhiều, nhưng Long Hổ Hội đếm không xuể rồi, sẽ là ai chứ?

Trong một căn phòng dưới lòng đất dơ dáy bẩn thỉu, không thể chờ đợi trình diễn ngược đãi cực kỳ bi thảm, Trình Thất híp mắt hết khả năng che chở cái bụng, bị người đánh cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng ôm đứa bé bị đánh cũng là lần đầu, mỗi một chân cũng thấu xương, cuộn tròn lấy cánh tay đỡ giày da đạp vào bụng.

‘rầm rầm rầm!’

Hơn mười người đàn ông xuất hết lực toàn thân đạp mạnh, theo tiếng xương cốt vỡ vụn, La Hiểu Hiểu cầm thiết côn nhắm về phía thân thể kia hung hăng đập một gậy.

‘Bốp!’

"Ưmh!"

Toàn thân Trình Thất co rút, thật giống như mạch máu toàn thân cao thấp cũng bị đánh nát, máu tuôn ra, ngay cả bụi bậm dính vào tóc vô cùng nhếch nhác, áo sơ mi trắng hiện đầy các loại dấu chân, duy chỉ có bụng nơi hoàn hảo không chút tổn hại, hé mắt cười nhìn hướng La Hiểu Hiểu: "Không phải xuất thân từ trại lính sao? Thế nào? không có bản lãnh đấu một mình?"

La Hiểu Hiểu lộ ra nụ cười khát máu, hả hê nhìn cái gai đâm trong thịt hôm nay giống như con chó chết không động đậy được, có thể nói là cả người vui vẻ: "Còn cười được, không tệ lắm!" Nhìn về phía hai cánh tay che chở vào bụng, nheo lại mắt tàn nhẫn nện xuống một gậy.

Trình Thất kinh hoảng, không cần suy nghĩ, giơ cánh tay lên cản lại.

‘Răng rắc! ’

Xương giòn gảy lìa, phía sau mười mấy đấng mày râu nghe được cũng không khỏi hít hơi lạnh.

"A!"

Một loại đau xót thấu xương không rõ làm cô gái ngửa đầu kêu thảm thiết, hai tay run run tiếp tục ngăn trở bụng, con ngươi đỏ tươi lạnh lùng nhìn chằm chằm La Hiểu Hiểu càng lúc càng mơ hồ, giống như muốn khắc đối phương vào linh hồn, làm quỷ cũng muốn trả lại gấp đôi, nước mắt giống như chuỗi ngọc bị đứt, không cách nào điều khiển tự động chảy xuống.

La Hiểu Hiểu không ngờ cô gái này cứng như thế, xem ra muốn nhìn cô quỳ cầu xin tha thứ là không thể nào, tức giận nhấc chân giẫm lên mặt, điên cuồng cười nói: "Không phải cô rất lợi hại sao? Có bản lãnh đứng lên đi, một mình đấu, Trình Thất, biết đạo lý thỏ nóng nảy cũng cắn người không? Tôi bị cô bức hết đường đi biết không? Thật không biết cô có gì đáng giá mà Lạc Viêm Hành thích, tôi yêu anh ấy năm năm mà ngay cả con mắt anh ấy cũng không chịu nhìn tôi, tại sao? cô nói cho tôi biết, tại sao?"

Trình Thất đã không nhả ra một chữ, nhưng khóe miệng còn khẽ giơ lên, cảnh tượng này làm cho La Hiểu Hiểu càng thêm điên cuồng, hung ác nhấc chân giẫm mạnh xuống bụng.

"Ưmh!"

Trình Thất nhíu chặt chân mày, không biết có phải cánh tay và sau lưng quá đau rồi hay không, một cước này không cảm giác chút nào, nhưng cô biết, một cước này không nhẹ, đủ để khiến cho đứa bé hỏng mất, cô đã từng có ý niệm phá bỏ đứa bé, giờ khắc này mới phát hiện ra mình dường nào buồn cười, dường nào để ý, có lẽ đây chính là trái tim của người làm mẹ sao ?

Ngón tay run rẩy cố gắng đẩy chân cô gái ra, lúc tới đã đoán được không chết cũng tàn phế, vẫn không thể nào tiếp nhận được đối phương nhắm vào bụng cô, chưa đầy ba tháng, đang thành hình chứ? Bất lực cắn chặt môi dưới, Lạc Viêm Hành nhất định sẽ hận chết cô, nhất định là vậy, để ý đứa bé này như vậy, cô lại làm hỏng mất của anh rồi.

"Biết khó qua? Dưới thân cô chảy máu, đứa bé mất rồi!" La Hiểu Hiểu mắt nhìn xuống người vùng vẫy giãy chết, cùng hai cánh tay sưng tấy: "Cô cũng biết đau lòng à? Tôi còn tưởng rằng loại người như cô cũng không quan tâm cái gì !" Sau khi nói xong lui hai bước, ngồi xuống ghế.

"Không giết cô ta sao?"

"Giết đi, quá tàn nhẫn!"

Mấy người đàn ông bây giờ nhìn không nổi nữa, quần cô gái cũng bị máu thấm ướt, đối xử với một cô gái có thai như thế, quá không nhân đạo.

La Hiểu Hiểu đốt một điếu thuốc, hừ lạnh nói: "Các người cảm thấy cô ta còn có thể sống sao? Tôi muốn nhìn cô ta tắt thở như thế nào, hơn nữa chưa từng nhìn thấy người tắt thở !" Rốt cuộc được báo thù, thoải mái.

Mặt đất che kín một tầng cát bụi thật dầy bị máu tươi nhiễm đỏ, vết thương trên trán nghiêm trọng nhất, máu giống như dòng suối nhỏ chảy cuồn cuộn không dứt, đuôi tóc bắt đầu nhỏ máu, Trình Thất đã không biết thân thể có chỗ nào không đau, ngay cả móng tay cũng giống như liên tục bị kim đâm, hơi thở cũng trở nên mong manh, nhưng cô không há miệng to hít thở, bởi vì cô không cam lòng, không cam lòng cứ thế mà chết đi, càng không muốn nụ cười của người đàn ông thật vất vả có được từ đây chợt tắt.

Vô cùng may mắn bị bắt là cô mà không phải anh, theo cơn tức giận của của nhà họ La, nhất định phải tìm người tính sổ, cô hi vọng người kia là cô, một người mất đi cặp mắt, lại mất đi thứ khác, còn sống thế nào nữa?

Cô tin tưởng rất nhanh người của Nhà họ La cũng sẽ chạy trốn, như vậy không tồi, ít ra người kia được an toàn.

Nhưng quá đáng tiếc chính là cô còn chưa kịp nói một tiếng yêu anh, thật sự rất yêu, còn chưa có nói cho anh biết, cho dù như thế nào cũng phải kiên cường sống tiếp, trên đời không có chuyện gì đáng sợ hơn cái chết, cũng đại biểu đã mất tất cả mọi thứ.

Ở trong căn phòng dơ dáy bẩn thỉu, Mạc Trung Hiền nắm chặt điện thoại di động, tại sao trong lòng phức tạp như vậy? Trong đầu có một âm thanh vẫn hành hạ anh ta, buộc anh ta cứu cô.

‘A Hiền, anh giỏi nhất, tôi tin tưởng anh nhất định có thể thi được Thanh Hoa, nhất định có thể! ’

‘Không sao, sau này muốn nhúng tay vào sổ sách, tôi tin tưởng anh ! ’

Tin tưởng, anh ta đáng giá để cho cô tin tưởng sao? Ngay cả trước khi bị anh ta đánh ngất xỉu cũng tin rằng anh ta sẽ không làm tổn thương cô sao? Nếu không, bằng bản lĩnh của cô, tuyệt đối không thể thành công, nhưng đúng là cô làm cho anh ta không con cháu nối dõi, là cô làm cho anh ta thành hai bàn tay trắng, là cô làm cho anh ta tan vỡ hôn nhân. . . . . .

"Ha ha, Trình Thất, cô thắng!"

Bất đắc dĩ mở điện thoại di động, thông qua một chuỗi mã số, cười khổ nói: "Tiểu Lan, các người đang tìm Trình Thất sao? Cô ấy ở tại phố Ladies ngồi một chiếc xe taxi, bảng số xe. . . . . ." Dứt lời, ném điện thoại di động ra xa, cầm lên một sấp tiền mặt thật dầy ném lên nóc nhà, giờ khắc này mới tỉnh ngộ, không phải là lỗi của cô cũng không phải là lỗi của anh ta, là lỗi của tiền, từ lúc bắt đầu quen biết, trong lòng cũng chỉ chứa tiền, chẳng qua tiền là một đống giấy mà thôi.

Cầm lấy dao gọt trái cây nhìn một hồi, sau đó nhắm mắt hung hăng đâm vào tim, cảm nhận máu tươi điên cuồng chảy ra, trong đầu vẫn là câu nói của cô gái ‘tin tưởng anh’, còn hơn cha mẹ, còn hơn người yêu, cha mẹ không tin tưởng anh ta, người yêu không tin tưởng anh ta, chẳng người nào thèm ngó ngàng đến anh ta, lại tin tưởng anh ta.

Trình Thất, nếu như có thể làm lại, tôi nhất định lựa chọn yêu cô, không phụ sự tin tưởng của cô nữa.

Trong cục cảnh sát rối nùi, Kỳ Dịch vọt vào phòng quan sát, một tay đẩy viên cảnh sát ngồi trước máy vi tính lật xem bản ghi chép, ngồi xuống tỉ mỉ tìm kiếm tuyến đường xe taxi đi qua, khi thấy là dừng sát ở bên cạnh một tòa nhà dân cư đang xây dựng thì cầm bộ đàm ra lệnh: "Đường số , phía Đông, tòa nhà dân cư đang xây !" Móc súng, vẻ mặt lạnh lùng chạy ra ngoài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio