"Phía sau nhanh lên một chút, làm ăn cái gì không biết? lôi thôi chậm chạp! Cái này muốn chuyển không !"
Nhìn tủ treo quần áo cao nửa người, Khâu Hạo Vũ mệt mỏi nằm ở đầu vai Hàn Dục thở hồng hộc: "Chuyện này. . . . . . có muốn cho người ta sống hay không? Long Hổ Hội nhiều người như thế, tại sao muốn tôi tự mình ra tay?" Hơn nữa tại sao cô ấy không nói dứt khoát dời Bách Hoa Uyển đến nhà Anh Hành đây?
Bạch Diệp Thành cười lạnh: "Xem như tôi đã nhìn ra, họa từ ở miệng mà ra, ai kêu trước kia tôi có mắt như mù? Bây giờ có cơ hội liền chỉnh, anh nói tôi có trêu ghẹo ai hả ? Tôi có đắc với tội bọn họ sao?" Đáng giận, đường đường một đàn anh, lại bị làm khuân vác.
Ma Tử rất hài lòng, giống như chủ bà: "Thế nào? Không muốn Chị Thất dời đến nhà Lạc Viêm Hành? Vậy được, Bàn Tử, mang đồ trở lại đi!"
"Đừng, đừng, đừng!" Khâu Hạo Vũ nhanh chóng nằm ở trên bàn trang điểm, đùa gì thế? Phí sức của chín trâu hai hổ mới chuyển được, nịnh nọt nói: "Ma Tử, như vậy đi, tôi thương lượng một chút, cô xem chúng tôi ba người, cái này phải dời đến khi nào xong? Hay là tôi gọi mấy người tới?"
"Phi!" Ma Tử không cảm kích chút nào, một tay chống nạnh chỉ vào ba tên phế vật nói: "Tôi đang cho các người cơ hội rèn luyện thân thể, còn cái gì hộ pháp đàn anh, chậc, chậc, chậc, mang có chút đồ nhìn đem các người mệt mỏi, còn là đàn ông hay không? Tiếp tục mang, hôm nay không chuyển xong, trước hôn nhân từ chối ở chung!"
"Cô cho rằng cô là ai hả ?" ‘ầm!’ Bạch Diệp Thành đá cái ghế đá ngã lăn, tiến lên tranh cãi: "Thật coi Trình Thất nhà cô là miếng mồi ngon? Hắc, còn không nguyện ý dời qua, chúng tôi còn không lạ gì!" Căm giận bất bình lấy điện thoại di động ra nói: "Anh Hành, đám người kia quá nghênh ngang phách lối, nhiều thủ hạ như vậy mà không cần, nuôi làm chi? Lại bắt chúng tôi đi đến dọn nhà, quá coi thường chúng ta chứ?"
‘Ý của cậu là muốn tôi đích thân chuyển đi ? ’
Bạch Diệp Thành sửng sốt chớp mắt một cái, sau đó hung hăng vả miệng mình một cái: "Ha ha, nào dám, chuyển, chuyển, chuyển, tôi chuyển, tôi chuyển còn không được sao?" Thật muốn điên rồi, Phi Vân Bang nho nhỏ, người nào cho kiêu ngạo ?
"Cứ theo đà này là không thể được, cô gái kia không giày vò chết chúng ta là không thể, như vầy đi, triệu tập một số người tương đối có uy tín, tạo cho đại ca một chút áp lực, quá mất mặt rồi !" Đại ca không ngại, bọn họ để ý, nếu không nói chính xác một ngày nào đó Long Hổ Hội sẽ phải đắp lên bảng hiệu của Phi Vân Bang, phụ nữ cầm quyền, làm sao có thể?
Đường đường đàn ông bảy thước, há có thể nghe lệnh của phụ nữ? Mặc dù thật sự có một ngày kia, cũng tình nguyện buông tay về vườn, quyết không khuất phục.
Lần đầu tiên Khâu Hạo Vũ có lùi bước: "Chuyện này. . . . . . Cũng không phải nghiêm trọng như vậy chứ? Tôi thấy Trình Thất Thất cũng không có dã tâm đó!"
Bạch Diệp Thành và Hàn Dục đem mặt, Bạch Diệp Thành khoa trương nhìn phía an hem tốt: “Cô ấy không có dã tâm? Hạo Vũ, tôi cho anh biết, nếu cô ấy không có dã tâm, trên thế giới cũng tìm không ra người an phận, anh cũng quá coi thường cô ấy, cả ngày nằm mơ cũng muốn làm người đứng đầu thiên hạ!”
Ma Tử che miệng trộm vui mừng, ngược lại anh ta hiểu rõ chị Thất, hơn nữa có dã tâm có lỗi sao? Đều dựa vào bản lãnh dốc sức kiếm sống, quả thật, chị Thất là người có dã tâm cao ngất cũng có không ít khả năng, cho dù muốn trả thù thì có ít lợi gì? Cô tin tưởng chỉ cần trời ban một cơ hội tốt, chị Thất cũng có năng lực thống lĩnh cả Long Hổ Hội.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Bắt chước Hàn Phi tử phản vua vì nghịch ư, đại ca vui lòng!” Khâu Hạo Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, anh đương nhiên cũng sợ ngày nào đó Trình Thất tới quản lý bang hội, là đàn ông cũng sẽ không đồng ý phụ nữ tham chính, từ xưa tới nay đều là như thế.
“Theo tôi nói mà làm, cũng không tin đại ca vì cô ấy có thể bác bỏ tất cả an hem, loại thủ lĩnh này không cần cũng được!” Bạch Diệp Thành vứt bỏ tàn thuốc, hung hăng đạp lên một chân, anh em tốt đang hoảng sợ nhìn anh ta, ý thức được lời nói thái quá, ho khan nói: “Tôi có nói sai sao? Trăm ngàn năm qua, các triều đại thay đổi bao nhiêu vị vua bởi vì đàn bà mà không tảo triều, trần mê nữ sắc, xao lãng triều chính?” Chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, không riêng gì chúng ta, tôi muốn những người khác cũng nghĩ như vậy!”
Hàn Dục nhất trí gật đầu, bọn họ có thể nghĩ tới, những người khác tự nhiên cũng nghĩ tới, nhưng nếu đại ca vì Trình Thất mà mất đi lòng người, cộng thêm Long Hổ Hội vốn không phải là của nhà họ Lạc, kéo dài như thế, vẫn không thể chắp tay nhường bang hội cho người ta? Tuy nói rất bất mãn đối với Lac Viêm Hành nhưng muốn anh ta cam tâm tình nguyện đi theo, cũng chỉ có một người.
Có lẻ nên cảnh cáo anh Hành một chút, có lẻ anh còn không biết lợi hại trong đó, cho nên mới không kiêng nể gì như thế, vậy thì để mọi người đến nhắc nhở anh.
“Còn đứng ngây đó làm gì? Mang đi!” Ma Tử gặm một quả táo, mơ hồ không rõ ra lệnh.
Nhìn đi, thật quá đáng, có thể chết không thể bị nhục, cuối cùng bọn họ điên khùng một lần.
Bên kia, anh em hì hục bị sai bảo như trâu bò, bên này lạc Viêm Hành khó được một ngày rỗi rãnh, ngồi trên ghế sa lon ở trong đại sảnh, đeo tai nghe, nghe bản tin tức quốc tế, hai tay nắm tờ báo, mắt sáng như đuốc, đã tạo thành bộ dạng không cách nào đoán được.
‘Rầm rầm rầm!’
Trong phòng bếp thỉnh thoảng truyền đến tiếng động thật lớn, người đàn ông cũng ra vẻ không nghe, giống như cho dù phòng bếp bik dỡ cũng không quan trọng.
A Nhiêm bò đến cửa phòng bếp, nhìn thảm trạng bên trong, trừ cô gái mặc tạp dề giống như hiện trạng, về những cái khác,…..
‘Xèo!’
‘A!’
‘Ầm!’
Món ăn mới vừa cho vào chảo, cái sạn bị ném lên không trung, sau đó không thiên vị nện lên đầu a Nhiêm, mãnh liệt lắc đầu, lùi ra sau mấy bước né tránh, tình huống thế nào?
Trình Thất xoa xoa cánh tay có chút đau nhói, không còn kịp tắt lửa, thấy cái chảo cũng bởi vì hành động quá khích mà ụp vào mặt đất, bếp gas cháy hừng hực, làm thế nào, làm thế nào? Tuy nói trước kia cũng tự làm tự ăn, nhưng lúc đó nhiều nhất chỉ nấu cơm thừa và cải trắng gì đó, chưa bao giờ dùng dầu ăn, chờ có năng lực mua được dầu ăn thì gần như đều mua đồ ăn ở bên ngoài, sau khi thành lập bang hội, cũng có đầu bếp chuyên nghiệp.
Ai nói cho cô biết phải làm sao áp chảo?
A Nhiêm thấy thế lửa càng lúc càng lớn, lập tức gấp đến độ kêu lên ‘khì khì’.
Lạc Viêm Hành hít hít lỗ mũi, sau đó nghiêng đầu nhìn qua: “Để cho người đến làm chứ?”
“Không cần!” Trình Thất không chút nghĩ ngợi từ chối, sau khi tắt lữa khẽ nói: “Em cho anh biết, đời này còn chưa có làm thức ăn cho người ta, đảm bảo ăn lần thứ nhất nghĩ đến lần thứ hai, anh yên tâm, ước mong này không xa vời, ai bảo anh là chồng em? Từ nay về sau mỗi ngày làm cho anh!” Cô thật không có khoác lác, thật sự ăn rất ngon, còn nhớ rõ năm ấy mười tuổi làm một chảo cơm chiên trứng, gần nữa chảo cũng ăn tới đáy.
Người đàn ông nữa tin nữa ngờ,nhưng cô gái nói chân thành như thế, lại không có cách nào ngăn chặn từ chối, thâm chí còn có chút mong đợi “Ảm Nhiên Tiêu Hồn cơm” , huống chi quả thật anh không có năng lực xuống phong bếp, mặc kệ dễ ăn hay không, đời này đều không thể chạy trốn, Trình Thất nói đúng, nếu muốn che giấu bí mật, có thể không mời người giúp việc, mỗi ngày quét dọn vệ sinh một chút là đủ.
Bào thai trong bụng đã có sinh mạng bảy tháng, vợ vẫn kiên trì làm bếp, anh còn có cái gì không biết đủ hay sao? Thấm thoát đã qua hai tháng, hai tháng này để cho anh hiểu, chuyện trên giường không phải tất cả đàn ông đều có thể nắm quyền chủ động, đáng mừng đây là chuyện riêng tư.
Sau khi làm vô số lần đấu tranh, hoàn thành áp đảo thuận lợi, năm cái trứng quà cho vào nồi, vui sướng khuấy đảo, cuối cùng tìm được cảm giác ban đầu, nghĩ đến cô đường đường đứng đầu một bang, cũng có một ngày chìm đắm vì người khác giặt quần áo nấu cơm, thất vọng nhưng không nói ra được, dù sao sau khi kết hôn mỗi người đàn bà đều như thế, vui vẻ….bảo cô vui vẻ như thế nào? Truyền ra ngoài, rất không uy nghiêm phải không?
Một chút nho nhỏ bất mãng này có thể dùng cách khác thay thế, từ lúc cầm giấy kết hôn đến bây giờ, người đàn ông cũng chưa nói một câu xuất phát từ trái tim, ngoại trừ một lần câu ‘Anh yêu em’ lần đó, thì mọi thứ đều chưa từng, trong lúc vô tình thấy bên trong máy hút khói phản chiếu ra khuôn mặt, đuôi tóc đã miễn cưỡng buộc được rồi, con trai khỏe mạnh, gia đình hạnh phúc, cũng rất hoàn mỹ, duy chỉ có miệng của người đàn ông, nói lời ngon ngọt giống như cắt thịt anh.
“Lạc Viêm Hành, ở bên cạnh em, hạnh phúc lớn nhất của anh là gì?” Vứt bỏ trứng gà trong chảo, cõi lòng mong đợi ngồi xổm người xuống tựa vào cạnh chân người đàn ông, Khâm Hạo Vũ nói sẽ cho Salsa cảm nhân ấm áp gia đình, nhưng cô mạnh hơn Salsa, còn có đứa bé.
Hiển nhiên người đàn ông không có nhiều nhu tình mật ý như vậy, nhàm chán đổi tư thế, giống như đang tự hỏi nội dung tin tức có đang tin cậy, cùi chỏ chống tay vịn, đầu ngón tay xoa xoa cằm, cũng chưa từng nhìn: “Coi trọng em!” Trong lòng cũng nghĩ như vậy, giữa đàn ông và phụ nữ, không phải là chuyện như vậy sao?
Khuôn mặt tươi cười yêu kiều của một cô gái nào đó nhất thời sửng sờ, trở nên thô tục như vậy từ lúc nào? Nhưng có thể hiểu là có thể có được em, tiếp tục hiền lành cười nói: “Vậy đau buồn nhất là gì?” Muốn có được cô, vậy tiếc nuối nhất nhất định là không nhìn thấy vóc người của cô có bao nhiêu xuân sắc, ngàn vạn xinh đẹp……Được rồi, chỉ cần anh nói như vậy, cô sẽ giới thiệu sư bá cho anh biết.
Lạc Viêm Hành nghe vậy nghiêng đầu, nét mặt không thay đổi, liếc cô gái một cái, tròng mắt tiếp tục nhìn tờ báo nói: “Chỉ có em cưỡi lên trên!”
‘Ầm!’
Chương : Chờ cưỡi lên rồi nói
Trái tim nhỏ hoàn toàn nổ tung, hung hăng gõ đầu một cái, giận dữ hét: "Em cưỡi cái đầu mẹ anh, Lạc Viêm Hành, con mẹ nó, anh không có những lời khác muốn nói với em sao?" Đáng ghét, không trông cậy vào dỗ ngon dỗ ngọt, một chút lời ấm áp cũng không thể sao? Chẳng lẽ cùng Trình Thất cô ở chung một chỗ, ngoại trừ chuyện này sẽ không có thứ khác?
Lạc Viêm Hành cũng không cảm thấy có lỗi, thở dài nói: "Cái này đã bao gồm tất cả những lời: Đời anh muốn em !"
"Anh. . . . . . Anh được đấy!" Thật là tự mình chuốc lấy cực khổ, không hiểu phong tình, nhưng suy nghĩ kỹ lời kia một chút, cũng không có đáng hận như vậy, ít ra đời này anh muốn cưỡi lên nhất chính là cô, mặc dù rất khổ sở, vẫn kiên nhẫn, aiz, mặc kệ đúng hay không, cũng chỉ có thể tìm niềm vui trong đau khổ rồi, ai kêu cô lỡ một bước chân thành thiên cổ hận, lên phải thuyền giặc, đợi một chút. . . . . . Mùi gì vậy ? Nhìn về phía phòng bếp: "Trứng gà của tôi !"
Người đàn ông buồn cười, có lúc vẫn đủ đáng yêu.
Nửa giờ sau, một tô to cơm chiên trứng bên ngoài đen bên trong cháy đưa lên bàn, thấy người đàn ông muốn động đũa, lập tức đè lại, tự động khen ngợi: "Anh biết không? Đây là món ăn em nghiên cứu ra lúc mười tuổi, lúc ấy chiên một tô lớn, bảo đảm lần này anh ăn xong nghĩ lần tới, em cũng suy nghĩ hơn mười năm, chỉ là không có thời gian chơi đùa những thứ này, cho nên anh là người thứ nhất thưởng thức, có phải rất hạnh phúc hay không ?"
"Nghe hình như là vậy!" Lạc Viêm Hành càng phát hiện cảm giác mình cưới một bảo bối, không kịp chờ đợi muốn biết đến cùng ngon thế nào mà khiến cho cô gái này tự tin như vậy, còn suy nghĩ hơn mười năm, sau khi múc một muỗng đưa vào trong miệng, lông mày đột nhiên buộc chặt, dĩ nhiên, rất nhanh chậm rãi giãn ra, sau khi nuốt xuống, nhíu mày nói: "Quả nhiên không giống bình thường, món ngon như thế, sao có thể một mình hưởng thụ? Em cũng ăn một chút !" Không cho từ chối múc một chén nhỏ đưa tới.
Trình Thất ăn một miệng lớn, gật đầu nói: "Chính là mùi vị này, nhưng tại sao cảm giác không giống nhau?" Rõ ràng lúc ấy ăn bảy tám chén, nhưng hiện tại không tới một chén cơm? Dù sao cũng là mình làm, miễn cưỡng có thể ăn.
Lạc Viêm Hành vốn nghĩ cô gái sẽ phun ra, sau khiêm tốn học hỏi, làm được một món ăn ngon, nhưng thật không ngờ đối phương không thèm để ý chút nào, cũng không thể ngay mặt càu nhàu, ăn một miếng nữa, suy nghĩ cho dạ dày, kín đáo nói: "Có một chuyện xưa, em nghe chưa ?"
"Anh nói xem!"
"Tin đồn Chu Nguyên Chương đang đánh thiên hạ thì có một lần thất bại, cả đêm chạy trốn, lúc ấy giữa mùa đông, cả đêm chạy trốn tới một gia đình nông dân, bởi vì mấy ngày chưa từng ăn cơm, đói khổ lạnh lẽo, người phụ nữ nhà nông thấy thế, nhưng trong nhà chỉ có bắp cải trắng và đậu phụ đông cùng khoai tây bỏ chung vào hầm, Chu Nguyên Chương rất đói bụng, ăn như hổ đói, ông ta nói chưa bao giờ được ăn món ngon như vậy, người phụ nữ nhà nông nói cho ông ta biết, canh này được gọi tên là canh Trân châu Phỉ Thúy Bạch ngọc, sau đó, Chu Nguyên Chương làm Hoàng đế, áo cơm không lo, hưởng hết sơn trân hải vị trong thiên hạ, vẫn hoài niệm chén canh nóng ngon miệng, kết quả là tìm đến vị ân nhân cứu mạng ngày xưa, người phụ nữ nhà nông dựa theo sự căn dặn, làm một phần canh Trân châu Phỉ Thúy Bạch ngọc, nhưng Chu Nguyên Chương lại ăn không ra mùi vị ngày đó!"
Trình Thất nghe xong kinh ngạc, ca ngợi nói: "Không ngờ anh hiểu nhiều như vậy, nhưng em làm “Ảm Nhiên Tiêu Hồn cơm”, không phải canh Trân châu Phỉ Thúy Bạch ngọc!" Không ngờ chỉ là một chén cơm chiên, anh lại có thể nói ra lịch sử, có thật ăn ngon như vậy sao? Phóng khoáng nói: "Anh yên tâm, nếu anh muốn ăn, về sau mỗi ngày em chiên cho anh!" Vì chồng nấu cơm, là nghĩa vụ vợ.
Lạc Viêm Hành đen mặt, đã từng cảm thấy ăn ngon, đó là bởi vì bị đói bụng, vẫn tranh thủ nói: “Tuy nói chuyện cũ khó quên, nhưng cũng không thể quay lại chuyện cũ!”
Lộn xộn cái gì? Trình Thất không nhịn được khoát tay: “Anh trực tiếp nói có muốn ăn hay không, em không thích vòng vo tam quốc!”
“Muốn!” Người đàn ông không hề kiên trì nữa, mím môi cười cười, tiếp tục vùi đầu ăn ‘khổ’!
Nói khó ăn? Anh mới không muốn tráng niên mất sớm.
“Ôi trời, đại ca, các người ăn cái gì? Đen thùi lùi!” Bạch Diệp Thành lau mồ hôi nóng, nhìn chằm chằm cơm chiên trên bàn ăn không chớp mắt, tự động ngồi xuống cầm lên cái muỗng vui vẻ nói: “Lớn như vậy, còn chưa có chân chính ăn gạo đen!” Sau khi đưa vào miệng, không cười được, không cần nghĩ cũng biết là kiệt tác của ai, nhưng Lạc Viêm Hành không nói gì, khổ sở giơ lên ngón cái: “Món ngon tuyệt thế!”
Trình Thất nghe vậy vô cùng ngạc nhiên: “Có thật không? Chẳng lẽ năm đó tôi ăn quá nhiều, bị ngán sao? Có thật ăn ngon không? Hàn Dục, Hạo Vũ, các người cũng tới nếm thử một chút, hôm nay hết cái này sẽ không có nữa!”
“Thật ăn thật ngon à?” Hàn Dục thương dạ dày nhìn về phía Bạch Diệp Thành.
Bạch Diệp Thành nghĩ thầm, anh em nha, thì phải đồng cam cộng khổ, lập tức giơ lên ngón cái: “Tôi chưa bao giờ ăn cơm chiên ngon như vậy, nếm thử một chút!”
Bạch Diệp Thành và Hàn Dục không biết chuyện, trong lòng Khâu Hạo Vũ lại rất rõ ràng, có lẽ là anh quá không thỏa mãn, dù sao bé ngốc còn có thể cho anh ăn trứng gà, điều này cũng tốt, trực tiếp lên cấp, trở thành đạn xào đạn, quả nhiên là người giỏi có người giỏi hơn, trời cao có trời cao hơn, thừa dịp lực chú ý của mọi người còn chưa chuyển tới, đưa tay đè xuống bụng: “Các người ăn trước, thân thể tôi có chút không thoải mái!” ‘Vèo’ một tiếng biến mất khỏi đám người.
Hàn Dục vừa nhai vừa miễn cưỡng cười cười, cuối cùng thương hại vỗ vỗ bả vai Lạc Viêm Hành: “Đại ca, nửa đời sau có thể nói là thật có phúc!” Bớt đau buồn đi, vốn còn muốn thương thảo vấn đề tôn nghiêm, tránh bị tai họa ăn một nồi, vẫn nên thức thời quay đầu cách xa.
Dạy dỗ này nói cho bọn họ biết, tìm vợ, gương mặt và vóc người là thứ yếu, quan trọng nhất là có thể làm một bàn thức ăn ‘bình thường’.
Sau khi trải qua nửa tháng than đá trứng xào, Lạc Viêm Hành khổ không thể tả, mấy phen đi tới cửa phòng bếp, nghe mùi khét bên trong, muốn đi vào phản kháng thì cô gái vẫn còn ngâm nga khẽ hát, không đành lòng quấy rầy, hơn nữa một khi nói trắng ra cho cô biết cơm chiên này thật sự khó có thể ăn, nhất định lấy xuống tạp dề, vứt bỏ cái xẻng, chạy đi chỗ của Mạc Băng là không thể.
Bởi vì nấu cơm khó ăn mà gây gổ, khẳng định mất mặt, cố tình cô lại thích nhất mặt mũi, lần đầu tiên phân vân lưỡng lự, suy nghĩ tất cả hậu quả không tốt, cuối cùng lắc đầu một cái, thôi đi, dù sao lại ăn cũng không chết người.
“Cơm tới rồi, thật đáng tiếc em không thể ăn với anh, đối với con không tốt, không sao, nhìn anh ăn cũng thật vui vẻ!” Nấu cơm lại cũng là một vui thú lớn: “Còn một tuần nữa em phải vào bệnh viện chờ đứa bé ra đời, chỉ có thể để anh thất vọng, chờ em ra tháng sẽ làm cho anh!”
Lạc Viêm Hành lập tức vui vẻ cười to: “Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại!” Có thể cầu thần bái phật chờ đợi bảy ngày sau rồi nói.
“Em cảm thấy Tiểu Hải được anh quy định lộ trình phát triển rất tốt, con trai của em tuyệt đối không phải là hạng người bình thường, thì phải giống như anh nghĩ, tương lai mới có tư cách thừa kế nghiệp của cha!” Bàn tay nhỏ bé yêu thương sờ về phía cái bụng tròn vo, con trai ơi con trai, con cần phải hăng hái lên.
Nếu có một người ngoài ở đây, chắc hẳn sẽ mở cuộc họp phê bình đối với hai vợ chồng vô lương này.
“Sinh xong đứa bé có tính toán gì không? Chờ đứa bé một tuổi qua lễ Giáng Sinh thì chúng ta lại đi Tòa thành Vatican?”
Tòa thành Vatican? Trình Thất nhíu đôi mày thanh tú, thấy người đàn ông vẫn không quên được chuyện lúc trước cô bỏ rơi anh, có khúc mắc, hi vọng một lần nữa sao? Vẫn một nhà ba người, nhún vai nói: “Em không có vấn đề, cứ quyết định như vậy đi, lần này em… Sẽ không như vậy nữa… lần trước xin lỗi nhé!”
Lạc Viêm Hành buông chén đũa xuống, cầm lên khăn ướt nhè nhẹ lau sạch khóe môi: “Biết xin lỗi, đến lúc đó phải bồi thường cho tốt!” Đường đời còn dài, có thể cùng đi khắp các quốc gia, cũng xem như sống không uổng phí một lần: “Đúng rồi… anh… Thôi!”
Rõ ràng muốn nói lại thôi, Trình Thất cầm lấy bát đũa chất đống vào trong bồn, sau đó lau bàn cười: “Nói đi, có phải lại gặp phải vấn đề gì khó khăn hay không?”
“Lần trước hoa kiều giới thiệu bốn chuyên gia chế tạo vũ khí quân dụng cho Long Hổ hội, bọn họ có bốn căn cứ bí mật chế tạo, có lẽ do anh không đích thân trình diện cho nên đến nay cũng không chịu để cho Long Hổ hội đi vào thăm dò, sản lượng hàng năm đến nay cũng không hiểu rõ, vả lại mấy ngày gần đây thật giống như đang gặp gỡ một tổ chức Mafia Italy mới quật khởi, mặc dù chúng ta không cần, cũng phải bóp chết kẻ địch từ trong trứng nước, cho nên năm nay anh chuẩn bị đi Los Angeles một chuyến!” Hơn nữa thời gian đúng vào lúc cô gái sinh nở, vừa qua không đi được, vì Trình Thất, trong bang hội tiếng oán than đã sớm nổi lên bốn phía, tại thời điểm này chỉ có thể đi vào tháng sau.
Lại là Los Angeles, Trình Thất rất muốn từ chối, dù sao lần trước người đàn ông đi Los Angeles mới xảy ra chuyện, không biết vì sao, sau khi nghe nói như thế, trong đáy lòng có một loại dự cảm chẳng lành, nhưng anh nói không sai, dung túng tổ chức không phục tùng nổi dậy, tương đương với thả hổ về rừng, nếu là cô, cũng sẽ không thờ ơ, Lạc Viêm Hành không phải của một mình cô, mà là của cả Long Hổ hội, nếu những người kia có quan tâm đến tương lai sắp tới của bản thân hay không…
“A Nam nói, đứa bé chào đời vào ngày rằm, có thể trở về sao? Gia đình chúng ta đón giao thừa lần đầu tiên, anh thường ở nước ngoài, không hiểu ý nghĩa lễ mừng năm mới của Trung Quốc, là lễ đoàn tụ gia đình!” Đây là cô nhượng bộ lớn nhất rồi.
Lạc Viêm Hành mừng rỡ nâng đầu cô gái yêu thương nói: “Anh hứa, nhất định chạy về xem con trai chúng ta ra đời, được không?”
“Lần này anh yên tâm, em sẽ không rời khỏi bệnh viện nửa bước, hơn nữa là bệnh viện tư của Long Hổ hội các người, bảo vệ chặt chẽ, không có việc gì!” Vì để cho anh yên tâm ra ngoài, cô cũng sẽ không chạy loạn, đã như vậy, vì sao trong lòng lo lắng như vậy? Là phụ nữ có thai thích buồn lo vô cớ sao? Trước kia lúc cha chết cũng không có loại cảm giác mãnh liệt thế này, bệnh viện sẽ bị vây công? Chuyện này không có khả năng, tuy Long Hổ hội là xã hội đen, nhưng bề ngoài làm buôn bán đàng hoàng, cộng thêm còn có quốc gia che chở, cảnh sát không thể nào tìm phiền toái, nhất định là tự mình nghĩ quá nhiều.
Trước kia cũng không nhát gan như vậy, ở chung với nhau, tự nhiên dựa vào bên cạnh người đàn ông này mới là an toàn lớn nhất, giống như chỉ cần anh vừa rời đi, trong lòng liền lo sợ, xem ra phụ nữ cuối cùng vẫn là phụ nữ.
Chương : Chờ cưỡi lên rồi nói
Hôm sau, Ma Tử đang xách theo bọc lớn đồ dùng trẻ nít đi ra đại sảnh liền thấy có một người vừa lạ vừa quen quanh quẩn ở ngoài cửa sắt, lông mày thanh tú, môi hồng răng trắng, cằm sáng bóng giống như thiếu cái gì, nhưng ánh mắt vui mừng nhìn chằm chằm vào người, cô nhận được, trong đầu chồng hai khuôn mặt vào nhau, đây là. . . . . . Đây là Khúc Dị?
Ngoài cửa, người đàn ông vẫn mặc tây trang màu đen, cho dù tuỳ ý như thế nào, cũng luôn cẩn thận tỉ mỉ, không tìm ra một chút nếp gấp, tương đối chú trọng bề ngoài, một tay cắm vào túi quần, một tay nắm cái quanh quẩn hộp đen tinh xảo, qua lại, so với lúc trước, hình như da hơi ngăm đen, thân thể cũng hơi gầy gò, càng thêm nổi bật xuất chúng, vô cùng đẹp trai.
"Đó là Khúc Dị sao? Rất đẹp trai nha !"
"Chị Ma Tử, rốt cuộc anh ấy đã tới, đi nhanh đi !" Tiểu Lan đẩy mạnh một cái, đứng ngốc ở đó làm gì?
Ma Tử vội vàng chạy xuống lầu, sau khi đứng vững, thấy Khúc Dị đã chú ý tới bên này, đúng vậy, không có râu ria, thật tưởng như hai người, thích đẹp như vậy từ lúc nào? Có phải ở bên ngoài chơi chán rồi lại muốn nếm thức ăn tươi hay không? Siết chặt túi ném lên đầu vai, không thèm để ý tới ai bỏ đi ra ngoài.
Khúc Dị khẩn trương siết chặt cái hộp, con ngươi không dời đi chỗ khác, khóa lại khuôn mặt ngày nhớ đêm mong: "Tôi. . . . . . Em làm sao vậy?" Thấy người không để ý tới, có chút không hiểu đuổi theo: "Xin lỗi, tôi không ngờ thời gian qua nhanh như vậy, tôi. . . . . ."
Ma Tử quay đầu lạnh lùng nói: "Không cần đi theo tôi!" Đi vài bước, thấy người đàn ông kiên nhẫn, lần nữa trợn mắt nhìn sang: "Anh không có gì có lỗi với tôi, là tôi tự mình đa tình thôi!" Loại người giống như cô ngay cả giấy chứng minh cũng làm giả, sao có thể yêu cầu xa vời như vậy, có bao nhiêu châm chọc? Bên này cảm thấy một ngày dài như một năm, bên kia nói không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy.
Thật buồn cười.
"Em nói nhăng nói cuội gì đó?" Khúc Dị bất mãn đi qua chặn cô gái: "Về sau không cho lại dùng vẻ mặt cười nhạo mình, cô nhóc, có phải em hiểu lầm điều gì hay không?"
"Tôi hiểu lầm?" Ma Tử vứt bỏ bọc quần áo, chỉ vào chóp mũi của mình khàn khàn nói: "Tôi hiểu lầm cái gì? Anh cho tôi không gian hiểu lầm sao? Hơn hai trăm ngày, hoàn toàn không có tin tức, anh kêu tôi hiểu lầm cái gì? Khúc Dị, tôi cũng có tôn nghiêm, là anh nói cho tôi biết không cần quan tâm đến ánh mắt người ngoài, anh không để bụng là được, tôi làm được, nhưng anh thì sao? Không muốn cứ việc nói thẳng, tôi sẽ không dây dưa, cần gì nói nhiều lời dối trá như vậy?" Nghẹn ngào xoay người hung hăng lau nước mắt một cái, cũng tại cô quá ngu, tin tưởng tình yêu chân chính vẫn tồn tại, tin tưởng anh sẽ đối xử tốt với cô, tin tưởng một cô nhi cũng có thể có hạnh phúc, quá ngu rồi, quá ngu rồi. . . . . .
Lần đầu tiên Khúc Dị thấy cô gái khóc ẩn nhẫn như vậy, không biết làm sao dụ dỗ cho người vui vẻ, lấy ra cái hộp mở ra, đưa tới một chiếc nhẫn kim cương lớn bằng ngón cái: "Mấy tháng này tôi ở tại quặng mỏ Nam Phi tìm cái này, nó gọi là tâm kim cương !" Lại từ trong túi áo móc ra một túi ny lon trong suốt, bên trong chứa đầy viên kim cương lớn nhỏ bằng hạt đậu, gần cả trăm viên: "Những thứ này đều lấy được ở xung quanh, cũng tặng cho em !"
Nhìn thấy kim cương phát ra ánh sáng xanh biếc, theo phản xạ, Ma Tử đưa tay che miệng, dù sao lần đầu tiên thấy nhẫn cưới lớn như vậy, rất nhanh khôi phục lạnh lùng: “Vậy sao điện thoại không gọi được chứ?”
“Nơi đó hoàn toàn không có tín hiệu, hơn nữa tôi muốn tìm đồ chơi này, tôi muốn cho em thứ tốt nhất, tốn rất nhiều tâm tư mới tìm được, hơn nữa tôi… tự mình điêu khắc, tôi nghĩ con gái bây giờ không thích vàng bạc mà thích dùng bạch kim, vật này rất khó điêu khắc, tôi theo sư phụ ở địa phương đó học thật lâu mới học được, không thể không thích!” Mạnh mẽ kéo tay của cô gái, nhét vào chiếc nhẫn.
Tự mình… điêu khắc, Ma Tử thật giống như lọt vào giữa hầm băng và núi lửa, trái tim tĩnh lặng bỗng nhiên sôi trào, kim cương đã ở tay, ngón trỏ của người đàn ông còn bao lấy băng keo cá nhân, ít nhiều vết cắt cũng nhìn ra, không cho phép cô không tin, lúc đối phương đang vất vả điêu khắc thì cô lại ở nơi này oán trách, nước mắt càng rơi dữ dội, kêu gào nói: “Vậy anh cạo râu làm gì? Ô ô ô ô có phải muốn gây sự chú ý của ai hay không? Anh nói đi, anh nói đi!” Quả đấm nhỏ bắt đầu tấn công tới.
Đánh như gãi ngứa, Khúc Dị không để ý, thân thể anh mạnh khỏe cường tráng, bắp thịt chắc, sợ cô gái đánh đau tay, vội vàng đè lại, lúng túng nói: “Tôi… Không phải Trương Phi!”
Khúc Dị làm sao biết các anh em nói như vậy? Nếu không phải muốn làm cho cô gái nào chú ý, như vậy cô sẽ tha thứ cho anh, lòng tràn đầy vui mừng lấy ra chiếc nhẫn “Anh muốn hại tôi, tại sao có thể lớn hơn của chị Thất? Chị ấy nhìn thấy sẽ mất hứng!”
“Tôi mặc kệ cô ấy có vui hay không, em phải đeo vào!” Cậy mạnh vô lý đoạt lấy, cứng rắn kéo tay cô gái đeo vào trên ngón vô danh, lúc này mới hài lòng nhếch môi nói: “Cuối cùng không nổi khổ tâm của người, mấy tháng không trở lại, Trình Thất cũng sắp sonh, có phải chúng ta cũng phải nỗ lực hay không?”
Ma Tử ho khan, hàm hồ nói: “Buổi tối… Rồi hãy nói, đúng rồi, cái này xem như anh cầu hôn với tôi rồi, vậy lúc nào chúng ta kết hôn? Chừng nào tôi dời đến nhà anh đây?”
“Thôi đi!” Khúc Dị khinh bỉ cầm túi xách đi đầu: “Em muốn tôi đi theo? Để xem, chờ tôi trở về nói với các anh em một chút, sau đó sẽ dọn tới đây!” Nhưng Trình gia trang này cũng quá không có đẳng cấp, phải nghĩ biện pháp để cô gái kia sửa lại mới được, không đủ đẳng cấp cũng muốn đưa ra trước? Biệt thự họ Trình còn đẳng cấp hơn.
“Ha ha, bị anh nhìn ra, được rồi, tôi muốn cùng mọi người ở chung một chỗ, anh chuyển tới rồi, phòng ốc tôi viết tên của anh, như thế nào?” Đưa tay kéo cánh tay người đàn ông, đây mới là cảm giác cô muốn.
Khúc Dị nghiêng đầu, một bên não nhẹ nhàng va vào đỉnh đầu cô gái một phát: “Tôi không phải là em sao? Viết tên người nào có khác nhau sao? Về sau đừng suy nghĩ lung tung nữa, trong lòng tôi, con nhóc em giỏi nhất, về chuyện kết hôn, thế nào cũng phải chờ đại ca làm xong tuần trăng mật đúng không?”
“Ừ, anh nói cái gì thì chính là cái đó!”
Bọn vệ sĩ đứng ngoài cửa hâm mộ thở dài một hơi, kể từ sau khi Phi Vân Bang đến đây, nhìn thấy rất nhiều cặp đôi, ngay cả Đông Phương Minh gần đây cũng có người tìm, nhìn Phi Vân Bang tích cực, nhìn lại Long Hổ Hội một chút, gần giống Câu Lạc Bộ độc thân rồi, Hàn Dục cũng không cần nói, Bạch Diệp Thành cũng rất lâu không có trêu hoa ghẹo nguyệt rồi, hai người này quyền cao chức trọng, lại không có ý niệm kết hôn, không biết còn tưởng rằng bọn họ đồng tính cơ đấy.
“Có thể được sao?”
Bên ngoài phòng làm việc, hơn hai mươi vị Đường chủ nhìn nhau, đại ca chán ghét nhất chính là bị người khác muốn thao túng, quả thật cũng bất mãn hành động việc làm của cô gái kia, gả tới có thể, còn dám có tư tưởng dòm ngó vị trí Hội trưởng bang hội, tự nhiên không thể giữ lại, nhưng chuyện này tương lai có thể làm cho chị dâu sinh lòng chán ghét hay không?
Hàn Dục giơ lên một xấp tài liệu cười tà nói: “Các người xem một chút đây là cái gì?”
“Trời ạ, tại sao bọn họ có thể chôn các người dưới đất?”
“Còn để cho các người làm nô lệ!”
“Nấu cơm gì cho đại ca?”
“Còn quơ tay múa chân với đại ca, ở trong mắt cô ấy cũng không có đại ca, vậy có phải đại biểu cũng coi rẻ cả bang hội chúng ta hay không?”
“Lần trước bốn người kia cũng đã đồng ý vào bang hội rồi, sau đó bởi vì cô ấy, hiện tại người ta cũng nhanh tìm đường khác!”
Tiếng oán thán nhất thời nổi lên bốn phía, cho dù đại ca nuông chiều cô ấy như thế nào, cũng phải đúng mực, chim khôn biết chọn cành mà đậu, nếu như đại ca vì cô gái này chẳng phân biệt được đúng sai, tập thể phải suy nghĩ gia nhập phe A Lăng Cách, không phải bọn họ xem thường Trình Thất, chủ yếu đó là phụ nữ, là phụ nữ thì không thế.
Đại ca không thể không cưới cô ấy, nhưng cũng phải thu lại một chút, để xem anh ấy nói thế nào rồi.
Bạch Diệp Thành đẩy cửa vào trước, giả bộ vô cùng bất mãn đưa tài liệu lên trước: “Đại ca, cô gái này quá cuồng vọng, trong mắt không biết lớn nhỏ, làm cho thuộc hạ không phục lắm, tin đồn sớm muộn gì Phi Vân Bang sẽ chiếm đoạt Long Hổ Hội, anh thật sự bỏ mặc sao? Cô ấy cũng mau cưỡi lên đầu anh rồi!” Trình Thất, xem sau này cô còn phách lối như thế nào, không phải lần nào đại ca cũng giữ được cô.
Mặc kệ như thế nào, lần này đại ca cũng cưỡi hổ khó xuống, không thể không nghe theo.
Sau khi Lạc Viêm Hành hiểu được nguyên nhân, để bút xuống cẩn thận suy nghĩ, ý tứ không hề qua loa, xem ra bình thường anh quá dung túng bọn họ, nếu không phải niệm tình tay chân, không đánh cho bọn họ rơi vào tầng dưới chót nhất là không thể, một lúc sau nhàn nhạt nhíu mày: “Cậu nói cũng ‘nhanh’ cưỡi lên, vậy thì chờ cưỡi lên rồi nói!” Hình như đã hiểu rõ ràng vì sao Hòa Thân tham ô nhận hối lộ, Càn Long hoàng đế vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, quả nhiên lời khen tặng dễ nghe nhất.
Mà bên cạnh anh lại không một người thân thiết để giữ yên được lòng người.
“Đại ca, anh không thể nuông chiều cô ấy như vậy!” Hàn Dục không tin đối phương lại có thủ đoạn cao như thế.
“Các người rất rỗi rãnh sao? Lại không kiêng nể nghiên cứu chuyện nhà của tôi, có muốn tôi tự mình sắp xếp cuộc sống cho các người hay không?” Cô gái của anh, anh há có thể không biết? Hùng tâm tráng trí đi nữa, cũng sẽ không có lòng chiếm đoạt, tặng không cho cô, người ta còn chẳng thèm ngó tơi đấy.
Hàn Dục đứng dậy sải bước ra ngoài, xem đi, cô gái kia luôn dùng thủ đoạn, không trở thành Võ Tắc thiên là không thể, anh mới không cảm thấy Phi Vân Bang không thèm thuồng Long Hổ Hội, nói không chừng gả cho đại ca cũng là nhìn tới bang hội, xong rồi, xong rồi, chuyện này như thế nào mới tốt?
“Ha ha, tôi còn có chuyện, anh bận rộn!” Bạch Diệp Thành sờ sờ mái tóc thật vất vả mới dài được, cũng không muốn một lần nữa: “Nhìn cái gì? Đi ra ngoài!”
Lạc Viêm Hành tức giận, hai người thủ hạ này cái gì cũng tốt, trừ suy nghĩ biến thái, xuống chức thì tài lớn dùng việc nhỏ, vừa mới bị giáo huấn chỉ được mấy ngày? Vết thương lành đã quên đau, thông báo quyết định không đi Los Angeles, tiếp tục ồn ào đi, anh không có cách thu thập bọn họ, Trình Thất tuyệt đối có, phải thường xuyên đập chuột, bọn họ mới đàng hoàng!