Trình Thất vô tình đã ngất xỉu, chờ tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối, ngoài phòng tuyết vẫn chưa tan, trong phòng ấm áp, hơn nữa bên cạnh không biết có thêm một cái giường nhỏ từ lúc nào, đứa bé đang an ổn ngủ ở bên trong, Ma Tử và Salsa cũng nằm ở trên ghế sa lon tiến vào mộng đẹp, cắn răng ngồi dậy, không hề khóc rống nữa, đi xuống đất đến ghế sa lon ngồi ở đầu giường, lẳng lặng nhìn chồng mất đi ý thức, nhìn một lúc, kéo cánh tay của đối phương bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve. "Em. . . . . ." Âm thanh trở nên khàn khàn như vậy từ lúc nào? Nín nhịn kích động muốn khóc, mỉm cười nói:
"Em sẽ không để cho anh một mình, anh muốn giải thoát, em cho anh biết, không thể nào, bắt đầu từ hôm nay, anh phải cố gắng tỉnh lại cho em, nếu không em vẫn tiếp tục dây dưa, xem ai dây dưa hơn ai, anh yên tâm, em sẽ chăm sóc anh thật tốt, em sẽ giúp anh quản lý bang hội, em có thể làm được, đợi ngày nào đó anh tỉnh lại tiếp tục làm lão đại của anh, nói không chừng có thể tốt hơn so với hiện tại, em sẽ không lấy tâm huyết của anh làm của riêng, anh có thể an tâm, về sau em đi đâu, anh cũng phải theo em, không muốn cũng không được, ai bảo anh không đứng nổi? Lam Diễm đúng không? Em sẽ để cho bọn họ chết không được tử tế !"
Có lẽ người đàn ông thật không nghe được, không chút nào phản ứng. "
Vô tình chúng ta cũng đã quen biết lâu như vậy, thật sự rất hoài niệm thời gian trước anh lừa tôi gạt, khi nào chúng ta đấu lại một lần nữa? Xem ai đấu thắng ai, quên đi, cũng không hy vọng anh có thể trả lời, chờ anh khỏe rồi, em xuất viện, đi về nhà, biết không? Đứa bé ngay tại bên cạnh, nó rất khỏe mạnh, lúc thức dậy khóc ồn ào chết được..., hơn nữa dáng dấp đặc biệt giống anh, trưởng thành, nhất định có thể làm mê đảo ngàn vạn thiếu nữ, còn có thật nhiều chuyện chưa làm, kết hôn quan trọng nhất rồi, em thật sự rất muốn mặc áo cưới, anh ôm em tiến nhà, chờ anh tỉnh lại, em lập tức cử hành hôn lễ!"
Ma Tử mở mắt ra, vẫn giữ tư thế ngủ say, rất sợ quấy rầy, cô tin chị Thất thật sự yêu Lạc Viêm Hành, yêu đến nổi không nở bỏ, tạo hóa trêu ngươi.
Bóp hết cánh tay, bóp hai chân: "Hiện tại anh vẫn không thể lật người, mấy ngày nữa, mặc dù không có vết thương lớn, nhưng nội thương cũng rất nghiêm trọng!"
Một ngày kia, trong phòng bệnh vô cùng náo nhiệt, toàn bộ chen chúc chung một chỗ nhìn chằm chằm TV không chớp mắt, Trình Thất ôm đứa bé ngồi dựa vào đầu giường cùng mọi người nói chuyện, một tay siết thật chặt tay Lạc Viêm Hành vuốt vuốt, những ngày qua đã học xong chăm sóc người như thế nào, thật ra không có kinh khủng như vậy, đúng hạn đút dịch dinh dưỡng, rút ống dịch dạ dày, đi vệ sinh, xoa bóp, lật người, thỉnh thoảng đẩy xe lăn ra ngoài đi dạo, cũng không nhiều phiền toái.
Đúng là gia đình ba người cùng nhau đón năm mới, điều này đã rất tốt, so với nằm xuống lòng đất tốt hơn nhiều, chờ đứa bé được hai tháng,
Liền màng theo anh đi tìm sư bá, bất cứ cơ hội nào cũng không thể bỏ qua cho, mặc dù cũng không có ôm bao nhiêu hi vọng.
Hai tháng sau…
“Xấu hổ!”
Hơn mười vị giáo sư bác sĩ đồng thời lắc đầu, Trình Thất đã sớm đoán được kết quả này rồi, cho nên không hề thất vọng, thấy Tôn Kế Trung gần như thẹn quá thành giận, khuyên nhủ: “Cha nuôi, con có biết một vị Trung y có y thuật rất giỏi, ngày mai sẽ dẫn anh ấy đi gặp ông ta, nếu vẫn không được, cha yên tâm, trước khi anh ấy tỉnh lại, con sẽ giúp anh ấy quản lý bang hội, điều kiện là không để cho người biết là con làm, nếu không bọn họ sẽ không tin phục, con nghĩ con có thể!”
Tôn Kế Trung thở dài: “Aiz! Cũng chỉ có như vậy thôi, nếu như cha trẻ lại hai mươi năm, cũng không để cho con lo lắng, Trình Thất, thật vất vả cho con, dẫn nó đi đi, đứa bé chúng ta sẽ chăm sóc thật tốt, trước hết tìm bà vú thay thế!”
“Vâng!” không yên lòng nhất là đứa bé, hôm nay đứa bé có người chăm sóc, tránh cho cô lo âu về sau rồi.
Ánh mặt trời mới vừa ló dạng, trong sân nhà họ Lạc người đã bắt đầu khởi hành, Trình Thất ôm con trai nhẹ nhàng hôn một cái mới đưa đến trong ngực Ma Tử: “Giúp tôi chăm sóc nó thật tốt, tôi sẽ sớm trở về, làm phiền!”
“Chị Thất đến đó, đi sớm về sớm!” Nhiều giáo sư bác sĩ như vậy cũng không có biện pháp, cô cũng không cảm thấymột thầy lang băm có thể chữa trị được, nhưng chị Thất muốn đi thì cứ đi, người sống cần có hi vọng chống đỡ.
Khâu Hạo Vũ tự mình hộ tống, đi theo chỉ có chừng mười vệ sĩ, ngồi ở trong xe, Trình Thất ôm lấy nửa người trên người đàn ông, tiếp tục xoa bóp tĩnh mạch cho anh, cô tin nhất định có kỳ tích, nhất định có.
Thôn Thanh Thủy là nơi hoang vu hẻo lánh, bốn bề toàn núi, con song vây lượn, được xem là ở nơi thế ngoại đào nguyên, dĩ nhiên, muốn sinh sống ở nơi đây cũng có chút khó khăn, dù sao không có đường cái, mọi người mang băng ca vượt núi băng đèo, sau đó đến một hộ nông dân, nhìn bài biện trong sân, Trình Thất khẳng định có thể chính là chỗ này, sư phụ đã nói, rất có thể sư bá ở chỗ này.
Khắp nơi đều là thảo dược, hít sâu mấy cái, quay đầu nói: “Tôi đi vào trước, mọi người ở chỗ này chờ!”
“Dạ!”
Chừng mười người cung kính khom lưng, Trình Thất mím môi cười cười, có phải kỳ quái không? Nhưng thật ra nửa tháng trước, cô giúp Lạc Viêm Hành giải quyết rất nhiều bang hội, ngay ngắn rõ rang, sau khi người phía dưới nhìn thấy, cũng không có phản ứng, thật giống như đó chính là Lạc Viêm Hành xử lý, hơn nữa cũng bắt chước chữ viết của Lạc Viêm Hành rất thần kì, thậm chí có cách nhìn hơn so với Lạc Viêm Hành.
Kết quả là Hàn Dục và Bạch Diệp Thành đồng ý để cô đảm đương bóng dáng đại ca, phái mười lăm vệ sĩ siêu cấp cho cô, bảo vệ h xem như nhận được một số người tán thành, bên ngoài, cô chính là người phát ngôn đại diện của Lạc Viêm Hành, không cần nhân vật chính ra mặt, cho nên chuyện Lạc Viêm Hành bị bệnh cũng sẽ không có người biết được, còn có thể bảo vệ địa vị của anh, người làm vợ như cô, không lý do buông tay mặc kệ.
Cô tin người nằm là cô, anh cũng sẽ chăm sóc Phi Vân Bang như vậy.
“Cô là ai?”
Đang muốn vào nhà, thấy một ông già râu bạc đứng trước cửa nhà, vui vẻ nói: “Sư bá, thật sự là ông, con là Trình Thất, ông quên rồi sao? Con là Trình Thất! Sự phụ con là sư huynh của ông!”
Lương Sách nghe vậy ,lập tức bất mãn nói: “Cô tới làm gì?”
“Sư bá… con… Chuyện kia, xin lỗi, con thật sự không biết ông không chữa trị người bệnh tiểu đường, con biết sai rồi!” Thấy sắc mặt của ông già càng thêm khó coi, tuy nói tuổi đã hơn sáu mươi nhưng con ngươi lại sắc bén vô cùng khiếp người giải thích: “Trong lòng con, sư bá vẫn là thần y giỏi nhất trên thế giới, cho nên lúc đó mới dẫn cô ấy đến!”
Lương Sách sờ sờ râu ria, liếc người đàn ông nằm trên băng ca ngoài cửa lớn, cười lạnh nói: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”
Trình Thất có chút khó có thể mở miệng, bình thường không đến thăm, thời khắc mấu chốt nước tới chân mới nhảy, nhưng cô thật sự không có thời gian đến nơi hẻo lánh này, suy nghĩ một chút, quỳ xuống: “Sư bá, anh ấy là chồng của con, hơn hai tháng trước, não bộ bị thương nghiêm trọng, vẫn hôn mê bất tỉnh, tất cả mọi người nói đời này anh cũng sẽ không tỉnh nữa, nhưng con biết ông nhất định có biện pháp!”
Khâu Hạo Vũ thật đúng là ở trên người ông già thấy được mùi vị tiên phong đạo cốt, thần y sao? Đúng vậy, thần y cũng thích ẩn cư rừng núi, ông già cũng có thói quen thường tập võ, bước đi nhẹ như chim yến, không chút thở gấp, hơn nữa kỳ quái chính là còn chảy tóc dài, để chòm râu dê, mặc trường bào màu xám, không biết còn tưởng rằng là hiện trường đóng phim truyền hình đấy.
Lương Sách không có lấy lễ đón tiếp, thậm chí không muốn để ý tới, dáng vẻ đi thẳng tới trước trở thảo dược: “Nếu đã nói không thể cứu được, cô không chon cậu ta đi, còn tới tìm tôi làm gì?”
Ông già tóc bạc này nói chuyện cũng quá tổn thương chứ? Chôn cái gì? Người còn sống sờ sờ, Khâu Hạo Vũ nhịn lửa giận, cười tiến lên cúi người chào nói: “Cầu xin ông!”
“Xã hội đen, tôi không dám trêu chọc, các người đi đi!” Lương Sách không chút nào nể tình sải bước trở vô nhà.
Trình Thất phiền muộn đứng dậy, nhìn theo bóng lưng gầy gò nói: “Sư bá, con nhớ ông đã từng nói với con, tấm lòng thầy thuốc như cha mẹ, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp…”
“Ha ha, tôi cứu cậu ta, cậu ta lại đi hại nhiều người hơn, vậy tôi cứu người sao?” Lương Sách buồn cười lắc đầu.
“Thầy thuốc cũng xem người tốt thành xấu sao?” Quả nhiên, Lương Sách không hề đi về phía trước nữa, vẻ mặt không nóng không lạnh chuyển thành âm trầm, đi qua chỉ vào Trình Thất, nổi giận nói: “Từ nhỏ đứa bé này cũng không học hành, nếu không phải nhìn thấy cô còn nhỏ tuổi không cha không mẹ, sư huynh mới không để ý tới cô, hiện tại đã có tiền đồ rồi, đứng chung với xã hội đen…”
“Sư bá, ông hiểu lầm rồi!” Trình Thất như đứa trẻ nhận lỗi, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất bất đắc dĩ nói: “Con cũng chẳng còn cách nào khác, cha của con chính là làm chuyện này, tâm nguyện lớn nhất cả đời ông ấy chính là đưa Phi Vân Bang vươn ra Châu Á, con muốn giúp ông ấy hoàn thành nguyện vọng này, sau khi ông rời đi, mỗi ngày con đều bị người đánh, ông cũng biết, tính khí của con cũng không phải loại người để người ta lăng nhục như vậy, nhưng một khi đánh trả, sẽ không còn đường rút lui, bọn họ sẽ tìm tới càng nhiều người, con không muốn bị đánh chết, chỉ có thể kéo bè kết phái, chuyện này không liên quan đến chồng của con, mặc dù thân phận của anh ấy cũng là xã hội đen, cũng là bất đắc gĩ mà!”
“Lòng dạ không đàng hoàng còn có gì bất đắc dĩ sao?” Ông già khăng khăng suy nghĩ của mình.
Dĩ nhiên, có thể tức giận, chứng tỏ trong lòng ông ta còn có cô, Trình Thất rất cảm động, cười khổ nói: “Mẹ của anh ấy bị hại chết, em gái bị người ném vào trong biển, bị ngược đãi, những thù hận này làm anh ấy có ý niệm trả thù mới đi vào xã hội đen”