Thôn Bích Vân là một thôn nhỏ xa xôi ở thành phố B, kế núi gần sông, thế ngoại đào nguyên, khắp nơi chim hót hoa thơm, bốn mùa như xuân, thôn do gia đình tạo thành, sau giờ rỗi rãi cũng sẽ tụ tập tại cửa thôn nói chuyện trời đất, cửa thôn đột nhiên xuất hiện hơn mười chiếc xe hơi, khơi dậy lòng hiếu kỳ của mọi người.
"Quấy rầy một chút, xin hỏi nơi này có phải có một người tên Trình Thất, chính là người này !" Bạch Diệp Thành lấy hình ra.
"Đây không phải là Trình Tiểu Bảy sao? Có có có, các người thấy con đường kia chưa? đi vào, ngã ba đường quẹo trái, nơi treo cái chăn màu đỏ chính là nhà cô ấy!"
Bạch Diệp Thành thở một hơi, trợn to mắt bên trong xe: "Đại ca, chị ấy thật sự ở nơi này, đổi tên là Trình Tiểu Bảy, căn nhà phía trên kia chính là nhà chị ấy !"
Lạc Viêm Hành lập tức nhìn về phía một bóng dáng nhỏ nhắn đang giũ cái chăn, đó không phải là Trình Thất, nhưng rất quen thuộc: "Đi!" Trình Thất, lần này xem em còn trốn ở chỗ nào, sẽ không bao giờ để cho em chạy ra ngoài nữa, cúi đầu cười nhìn con trai: "Lập tức có thể gặp mẹ rồi !"
Lạc Vân Tâm thấy cửa bị đá văng, lập tức đề phòng, lui ra sau nói: "Các người là. . . . . . Ưmh. . . . . . Anh trai ?"
Không trách được rất quen thuộc, Lạc Viêm Hành lạnh lùng khiển trách: "Không ngời em ở chỗ này? Tại sao không nói cho anh ?"
"Anh trai, em. . . . . . Chị dâu nói nhất định để chính anh tìm đến, em không thể phản bội chị ấy. . . . . ." Vân Tâm chột dạ xoa đôi tay, chỉ chỉ gian phòng: "Đang ở bên trong!"
Lạc Viêm Hành đưa đứa bé đến trong ngực Hàn Dục, đè lại trái tim đập cuồng loạn, khe khẽ đẩy cửa gỗ, nghe được bên trong truyền đến tiếng hát của mình, còn có một giọng nữ đang hát theo âm điệu của anh, giọng nữ quen thuộc không thể quen thuộc hơn nữa, thả nhẹ bước chân chậm rãi rút ngắn khoảng cách, đến cửa mới dừng lại, nhìn cô gái bóc đậu phộng đưa lưng về phía anh, môi mỏng mím chặt.
Trình Thất vẫn không bỏ thói quen cũ, mặc quần cộc rộng, mang dép lê, áo vải bông rộng thùng thình che lưng, một chân đạp cái băng ngồi, một chân gát lên không ngừng lắc lư, huýt gió theo tiếng hát trong máy vi tính phát ra, tóc dài qua vai dùng một cây đũa gõ tùy ý, thỉnh thoảng hung hăng vỗ vào bắp chân, đập chết con muỗi.
"Là em sao?"
Cô gái nghe thấy giật mình một, phần lưng cứng còng, không quay đầu lại ngay, động tác bóc đậu phộng vẫn còn kéo dài, sau ba giây mới vứt bỏ xác đậu phộng, đứng dậy cười, nhìn về phía người đàn ông: "Vị tiên sinh này, anh tìm ai?"
"Trình Thất, thật sự là em!" Trong mắt Lạc Viêm Hành hiện đầy tia máu, tay nắm khung cửa càng ngày càng chặt, ngón tay trắng bệch, chỉ chốc lát không kìm nén được, nước mắt từng viên lớn lăn xuống, khàn khàn nói: "Anh tìm được em rồi !"
Trình Thất cà lơ phất phơ đạp cái ghế xoa xoa mắt cá chân, cười nhạo nói: "Anh tìm nhầm người rồi!" Không biết vì sao, cô không dám đối mặt đối với anh.
Lạc Viêm Hành lắc đầu: "Không biết, hóa thành tro anh cũng nhận được em !"
Giỏi nhỉ, nguyền rủa cô chết đúng không? Thấy người đàn ông muốn đi qua, vội vàng xoay người, cũng nhịn không được nữa, cúi đầu hút hút lỗ mũi: "Anh tìm em làm gì?"
"Em là vợ anh, anh đương nhiên phải tìm, Trình Thất, em có biết một năm nay anh vẫn một mực tìm em hay không ? Anh không biết mình làm gì sai, em muốn trốn tránh anh, em nói cho anh biết, rốt cuộc anh đã làm sai điều gì?" Dùng sức xoay người cô gái, bức bách mặt đối mặt, lúc này mới có thể tỉ mỉ thấy rõ gương mặt của cô gái.
Trình Thất nhanh chóng đưa tay che nửa gương mặt, cúi đầu: "Em không có tốt như anh nghĩ. . . . . . Căn bản không phải là người xinh đẹp! Những lời nói đó là em lừa gạt anh. . . . . ."
Lạc Viêm Hành từ từ kéo bàn tay nhỏ bé cản trở tầm mắt, nâng khuôn mặt đã mất tìm lại được, lần đầu tiên luống cuống khóc thành tiếng: "Anh không quan tâm, anh chỉ muốn em, chỉ cần Trình Thất, Trình Thất lúc anh bị người tuyên bố vĩnh viễn không có cách nào tỉnh nhưng vẫn không xa không rời, Trình Thất sinh con cho anh, Trình Thất đi tới chỗ nào cũng mang theo anh, Trình Thất không chút ngại phục vụ anh, cho dù cô ấy là người ngoài hình tinh, chỉ cần cô ấy là Trình Thất, ba chân cũng tốt, không có lỗ mũi cũng được, đều là Trình Thất của anh, em hiểu chưa?”
Một cô gái nào đó không ngờ người đàn ông sẽ nói ra những lời này, không ngừng lắc đầu: “Em không có tốt như vậy, ô ô ô ô thật không có!”
“Nếu vì đôi mắt này, vậy anh đi vứt bỏ giác mạc!” người đàn ông đẩy cô gái ra, xoay người muốn đi.
“Đại ca, chị dâu!” Khâu Hạo Vũ ngăn ở cửa, từ xa nhìn người nào đó: “Chị dâu, chị rất tốt, thật mà, không có ai quan tâm Đại ca hơn chị, trở về đi!”
Trình Thất khóc không thành tiếng, từ phía sau ôm chặt lấy người đàn ông: “Xin lỗi, ô ô ô ô xin lỗi…..”
Hàn Dục cũng lau lệ một cái, cười khuyên nhủ: “Đại ca, anh ấy không thể không có chị, chúng tôi cũng không thể không có chị, đừng trốn tránh nữa, Tiểu Hải cũng cần chị!” Ôm đứa bé đi tới.
Đứa bé nhìn gương mặt xa lạ tương đối giống trong trí nhớ, sau đó cười nhào tới: “Mẹ!”
Trình Thất lau nước mắt lung tung, khom lưng ôm lấy đứa bé: “Con cũng đã lớn, mẹ không phải là người mẹ tốt có đúng không?”
Lạc Viêm Hành yêu thương ôm vợ và đứa bé vào lòng: “Em là người mẹ tốt nhát trên thế giới, người vợ tốt nhất, có một không hai!” Một đoạn video, bị phát hình bao nhiêu lần? Cô nhất định rất nhớ nhung đứa bé, ngàn sai vạn sai cũng là lỗi của anh, không cho cô tin tưởng hoàn toàn.
Ngoài phòng, tiếng cười vui vẻ của Hàn Dục đang trêu ghẹo Vân Tâm xông vào: “Chân ngoài dài hơn chân trong!”
“Đúng vậy, nhìn chúng tôi tìm kiếm khắp nơi rất vui vẻ sao?”
Lạc Vân Tâm buông tay, “So với các người, tôi cảm thấy chị dâu quan trọng hơn, hơn nữa nếu không phải do tôi ở nơi này trông chừng chị ấy, sớm không biết chạy đi đâu, các người nên cám ơn tôi! Được rồi, đừng tô đen nữa, mau giúp tôi nấu cơm, ăn xong rồi đi!” Rốt cuộc có thể đi tìm chồng thân ái.
“Hừ!” Mấy người đàn ông cùng khinh bỉ, cũng may hôm nay tìm được người rồi, nếu không Đại ca không ngã xuống mới là lạ, tìm kiếm Trình Thất là lý do duy nhất chống đỡ lấy anh sống tiếp, lý do này không có, người cũng sụp đổ.
Bên trong phòng, lò sưởi đặt gần đầu giường, Trình Thất đau lòng dụ dỗ đứa bé ngủ, lần nữa rúc vào trong ngực chồng thật tốt: “Anh thật không cảm thấy em rất xấu xí?”
Khoé miệng Lạc Viêm Hành giật giật, gõ đầu cô gái một cái: “Tại sao lại suy nghĩ chuyện này? Anh đã nói rồi, ở trong mắt anh, em luôn đẹp mắt nhất, vợ!” Buồn nồn đưa gương mặt đẹp trai vùi vào bên trong cổ cô gái: “Không cho rời khỏi anh nữa, không chịu nổi kích thích này!”
“Ha ha, được rồi, em tin tưởng anh, em thật sự tốt như vậy sao? Đáng để anh bỏ ra hơn chín tỷ? Tiền của anh là gió lớn thổi tới sao?” Còn không bằng cho cô, sớm biết vậy cũng không đi, có thể có nhiều tiền như vậy.
“Không có em, anh cũng sẽ sống tiếp không có ý nghĩa, em biết không? Trước khi biết em, anh không tin tưởng bất cứ ai sẽ đối xử tốt với anh, bởi vì hai tay của anh dính đầy máu người thân, bọn họ đều cảm thấy anh là ma quỷ, chỉ có em là không sợ anh, thật lòng lui tới với anh, làm cho thế giới của anh tăng thêm rất nhiều màu sắc, làm cho anh xúc động muốn cười muốn khóc, muốn suốt đời, khi phát hiện em biến mất thì anh thật sự rất sợ, rất khổ sở, rốt cuộc nhìn thấy được thế giới này, lại mất đi em, trong hai chọn một, anh chọn em!” Dù sao không có đôi mắt, anh cũng sống đến bây giờ.
“Nói cái gì đó?” Trình Thất bất mãn quay đầu, “Em thật vất vả mới cầu được sư bá hồi phục thị lực cho anh, không cho nói bậy!”
Lạc Viêm Hành giống như nhìn không đủ, chăm chú nhìn vào mắt người yêu: “Thật ra đôi mắt của em rất đẹp, lỗ múi cũng dễ nhìn, đôi môi cũng dễ nhìn, nơi nào nhìn cũng đẹp!”
Trình Thất lơ đễnh, qua loa, quá miễn cưỡng, theo cách nói của anh, xem như cô là đầu heo, anh cũng cảm thấy đẹp mắt, chẳng lẽ trong mắt người tình là Tây Thi là thật? Ừ, là thật, cô không cần người khác khen cô, có Lạc Viêm Hành thì đồng nghĩa có cả thế giới: “Lúc rời đi một phần là vì thử thách anh, một phần thật sự quá mệt mỏi, anh cũng không biết, một năm rưỡi, phải bay tới bay lui các quốc gia, mỗi ngày chỉ có ba giờ để nghỉ ngơi, bình thường còn phải trở về vệ sinh cho anh, cho con trai ăn, tinh thần cực độ bị tổn thương, nếu khi đó anh kích thích em một lần nữa, em sẽ chết, vì mạng sống, em không thể không nghỉ ngơi thật tốt cho một năm rưỡi này, thật!”
“Anh tin em!” người đàn ông cười nói xong cũng cúi đầu hôn lên miệng nhỏ nhắn khát khao đã lâu, bao lâu không có loại cảm giác này? Khẽ hôn mà thôi, khơi dậy dục niệm đã ngủ say thật lâu.
“Này, bên ngoài còn có người!”
“Bọn họ không dám vào!”
“Bây giờ là ban ngày!”
“Nhắm mắt lại không phải là buổi tối sao? Câm miệng, là ai nói muốn có con gái? Không cố gắng, ở đâu ra con gái?”
“…… Được rồi!”