Đại Đạo Độc Hành

chương 214: lưu xuất giao long vạn trượng uyên!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ từ có người có Ngũ Hành Thuẫn không chống đỡ được, thủy áp càng lúc càng lớn, Ngũ Hành Thuẫn của bọn họ càng ngày càng khó duy trì, qua hai trăm năm mươi trượng, Bạch Du Du là người đầu tiên từ bỏ, xoay người phóng lên mặt nước!

Theo Bạch Du Du, Lệ Đấu Lương cũng từ bỏ, sau đó là Phạm Vô Kiếp, bọn họ đều từ bỏ!

Lục Thanh Lục Chu cũng không chống đỡ được, bọn họ phất tay với Lạc Ly ra dấu, sau đó bọn họ trồi lên trên, trước khi trồi hẳn, Ngũ Hành Thuẫn của bọn họ đã bị dập nát!

Đến lúc này chỉ còn lại Lạc Ly cùng Ninh Thiên Tuyết tiếp tục lặn xuống!

Hai trăm bảy mươi trượng, hai trăm chín mươi trượng…

Ngũ Hành Thuẫn trên người Ninh Thiên Tuyết cũng đã biến dạng, sắp nổ tung ngay lập tức, cuối cùng nàng thở dài một tiếng, nhìn Lạc Ly, lắc đầu, nàng cũng trồi lên trên.

Lạc Ly tiếp tục xuống phía dưới, ba trăm trượng, ba trăm mười trượng, ba trăm hai mươi trượng…

Ngũ Hành Thuẫn của Lạc Ly cũng sắp sửa dập nát, nhưng hắn không hề bận tâm, nhích nhẹ một cái, Ngũ Hành Thuẫn tiêu tán, Lạc Ly không ngờ lại hủy bỏ Ngũ Hành Thuẫn, nhưng trong nước, hắn không bị hao tổn cọng lông sợi tóc nào.

Hắn đã sử dụng Ngư Tường Thiển Để Tị Thủy Thuật, mặt khác pháp thân của Lạc Ly là Điệp Long Biến, hắn ở trong nước như đang ở nhà của mình, thủy áp ba trăm trượng với hắn không hề hấn gì.

Lạc Ly có thể lặn tiếp nhưng hắn không làm vậy, hắn chỉ nhìn xuống đáy nước, đáy hồ chó má, trong Thủy Mục Niên Hoa Quang Âm Nhãn, cho dù lặn xuống năm trăm trượng cũng không có đáy hồ, nói không chừng hồ này vốn không có đáy.

“Hừ hừ, theo như những thí luyện trước kia thì lời nói của Vương Ngũ sư huynh luôn là câu chứa câu, lần này không thu thập được cũng không có trừng phạt, còn cố ý dặn cẩn thận toi mạng, xem ra hồ này căn bản không có đáy hồ, tám phần là mượn việc này nói cho chúng ta biết một đạo lí.”

“Đạo lí lần này hẳn là từ bỏ, có đôi khi, từ bỏ cũng là thành công, nói cho chúng ta biết đừng quá xúc động, lượng sức mà làm.”

“Tám phần là như thế, Phạm Vô Kiếp đã biết trước chi tiết thi luyện, lần này là người lui lại thứ ba, hoàn toàn không giống tính cách của hắn, tám phần là có chuyện. Được rồi, ta cũng không giả bộ, dừng đúng giờ, ta cũng rời khỏi.”

Nghĩ như thế, Lạc Ly bắt đầu bơi lên trên, muốn rời khỏi nơi này.

Bơi lên trên chừng trăm trượng, Lạc Ly sửng sốt, dưới Thủy Mục Niên Hoa Quang Âm Nhãn, Lạc Ly nhìn thấy đáy nước có cái gì đó chớp lóe, hai quả cầu sáng thật lớn nhanh chóng xuất hiện.

Không biết tại sao mà Lạc Ly cảm thấy hơi sợ, lập tức tăng tốc, trồi nhanh lên mặt nước, đó tuyệt đối không phải thứ tốt, phải mau chóng rời khỏi nơi này.

Lạc Ly tăng tốc, vật kia hình như cũng phát hiện Lạc Ly, nhanh chóng tới gần Lạc Ly. Từ từ Lạc Ly nhìn thấy rõ, hai quả cầu sáng gì chứ, rõ ràng chính là hai con mắt màu máu thật lớn tỏa ra u quang đáng sợ.

Nhìn qua, vật đó đó ràng là một con giao long, dài chừng bảy mươi trượng, đầu rồng lớn khoảng mười trượng, mở cái mồm đầy máu xông thẳng về phía Lạc Ly.

Xong rồi, Lạc Ly kinh hãi, lập tức ngự sử kiếm ý, lại tăng tốc, thế nhưng giao long ở trong nước có tốc độ nhanh hơn.

Xông, xông, xông!

Cách mặt nước còn tám mươi trượng, bảy mươi trượng, sáu mươi trượng, năm mươi trượng, dưới Thủy Mục Niên Hoa Quang Âm, Lạc Ly thậm chí có thể nhìn thấy bóng người của đám Vương Ngũ trên mặt hồ, thế nhưng Lạc Ly chớp mắt không nhúc nhích, bởi vì hắn không kịp nữa, con giao long đã đuổi sát Lạc Ly.

Không thể thoát, nếu trốn nữa thì chắc chắn phải chết.

Nháy mắt, Lạc Ly bất động, bắt đầu ngự sử Thứ Thanh kiếm ý, kết thành Hỗn Nguyên Chùy, truyền vào Nam Hiên Bắc Nhạc Trúc, chuẩn bị chiến đấu.

Kiếm ý xuất hiện, giao long động mạnh, lướt qua người Lạc Ly, sau đó bơi lượn ở phía sau người Lạc Ly, theo nó bơi lượn, cả thiên trì như dâng lên lốc xoáy, Lạc Ly ở bên trong lốc xoáy đó, Thứ Thanh kiếm ý bay múa trước người Lạc Ly theo hồ nước chuyển động mà từ từ trở nên bất ổn.

Cái thứ đáng sợ, nháy mắt đã nhìn ra sơ hở trong kiếm ý của Lạc Ly, điên đảo hồ nước, hình thành lốc xoáy, phá hư kiếm ý của Lạc Ly. Chỉ cần kiếm ý của Lạc Ly bất ổn, nó sẽ phát động tập kích đáng sợ.

Lạc Ly không nói hai lời, quyết định thật nhanh, lập tức mặc niệm pháp chú:

“Cửu dương chân hỏa, điểm nhiên ngã tâm, liệt diễm hàng thế, lôi diệt vạn quân, li hỏa nam linh, phi vân chấn phong, thần quang xích khí, thượng du thiên khung, nổ cho ta.”

Khởi động lôi quyết.

Vừa mới tung ra Ly Hỏa Nam Minh Thần Quang Lôi thì đã lập tức dẫn nổ, chỉ thấy hào quang tạo thành thần lôi bắt đầu triển khai, một tia hào quang truyền vào bên trong cơ thể của Lạc Ly, sau đó thần lôi triển khai.

Ở phía trên mặt hồ, Vương Ngũ đang chờ đợi nhất thời trừng mắt quát:

“Gặp quỷ rồi!”

Hắn duỗi tay ra bắt lấy mọi người, nháy mắt hóa thành một cự nhân, nhảy ra trăm trượng, bỏ chạy trối chết ra bên ngoài.

Một tiếng nổ vang, ngàn vạn Nam Minh Ly Hỏa phát ra từ thần lôi, nổ mạnh bùng nổ thật lớn, sau đó luồng sóng nổ mạnh tách ra chín chín tám mươi mốt đạo quang hoa, bắn ra bốn phía theo phương hướng kỳ dị, trải rộng phạm vi nghìn trượng, đồng thời, chúng nó lại cùng dẫn nổ!

Một lần nổ chính, tám mươi mốt lần nổ phân liệt, nháy mắt cùng lúc phát sinh, những trận nổ đó dung hợp lại thành một thể, dẫn bạo thiên địa. Toàn bộ khoảng cách nghìn trượng đều ngập chìm trong biển lửa, hồ nước mênh mông, hỏa diễm nổ mạnh, nước lửa giao dung, toàn bộ thiên địa bị vây trong thế giới kỳ dị.

Sau đó một cái mây nấm thật lớn dâng lên, cao khoảng ba ngàn trượng, thẳng lên tận trời, toàn bộ thiên trì trong trận nổ này sụp đổ hoàn toàn, oành đùng một cái, hóa thành phế tích.

Đám Vương Ngũ may mắn chạy nhanh, tránh được trận nổ mạnh đáng sợ này, thế nhưng cũng bị nổ mạnh hất văng khoảng mấy trăm trượng, bay qua thiên trì, ngã xuống núi cao, cả đám lớn tiếng kêu thảm thiết, ngã xuống dưới núi.

May mắn A Tửu thực lực mạnh mẽ, nháy mắt hỏa diễm dâng lên, hắn đứng giữa không trung, nắm chặt Vương Ngũ.

Vương Ngũ thì lập tức biến hóa, dâng lên một tòa bảo tháp Ngọc Lưu Ly, phát ra quang huy màu vàng vô tận, đây là phù đồ! Đây mới thực sự là hỗn nguyên đại pháp mà Vương Ngũ tu luyện.

Tháp này vừa ra, hắn che chắn mọi người, sau đó mọi người bình phục lại như thường, nguyên đám ngự kiếm bay lên, bay trở lại nơi này.

Trở lại trên thiên trì, nhìn lại nơi này một đống lộn xộn, vách tường bốn phía thiên trì bị phá nát, nước hồ vô tận thông qua vách tường sụp nát chảy ra bốn phương tám hướng, nơi này đã không còn cảnh sắc xinh đẹp ban đầu nữa.

Vương Ngũ giận dữ nói: “Lạc Ly điên rồi sao? Không phải chỉ không tìm thấy đáy hồ thôi sao? Cứ như thế đã hủy thiên trì này, tiểu tử này ỷ mình có thần lôi lại càn rỡ như thế, ta muốn chỉnh hắn…”

Đúng lúc này, Lạc Ly chui ra khỏi sóng to ngàn vạn, Vương Ngũ nhìn thấy Lạc Ly định giận mắng thì Lạc Ly hô:

“Chạy mau, có giao long, có giao long!”

Lời còn chưa dứt, con giao long đó lao đùng khỏi hồ, đứng thẳng bên trên mặt hổ, toàn thân là hỏa diễm kỳ dị, thiêu cháy thân thể nó phát ra tiếng lộp bộp kì dị.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio