Đại Đường Cuồng Sĩ

chương 384: nỗi đau mất con

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Suốt năm ngày Võ Tam Tư không hề ra khỏi cửa, y gặp phải thất bại lớn nhất trong cuộc đời mình, từ lúc từ trên đỉnh núi trượt chân rơi xuống vực sâu vạn trượng, có thể nói là sinh tử lưỡng trọng thiên.

Lúc này, Võ Tam Tư đã có ý định muốn chết, đấu tranh quyền lực tàn khốc khiến cho y ý thức được nhược điểm lớn nhất của mình, không được phái thanh lưu của triều đình và quân đội ủng hộ, mà ủng hộ y là là phái Võ hoàng, tỷ như đám người Tông Sở Khách Dương Tái Tư, trong thời khắc mấu chốt lại giữ im lặng, đây quả thực là trơ mắt đứng nhìn y rơi xuống vực sâu vạn trượng cũng không thèm quan tâm.

Trong phòng, Võ Tam Tư thở ngắn thở dài, khi thì phẫn uất Thánh Thượng vô tình, khi thì phẫn nộ vì sự âm độc của hoàng tộc Lý thị.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Võ Tam Tư lập tức cả giận nói:

- Cút, ai ta cũng không muốn gặp.

- Nhạc phụ đại nhân, là tiểu tế.

Là con rể của mình Tào Văn, lửa giận trong lòng Võ Tam Tư biến mất, nhân tiện nói;

- Vào đi.

Tào Văn đẩy cửa đi vào, bởi vì có Võ Tam Tư làm chỗ dựa, Tào Văn có thể nói là phi hoàng đằng đạt, bốn năm trước từ Huyện lệnh thăng lên làm Trường sử Lộ Châu, cũng chưa đến một năm liền được triệu hồi vào kinh đảm nhiệm chức Công bộ Thị lang, năm trước lại được điều làm Lễ bộ thị lang.

Võ Tam Tư bởi vì Minh tiên sinh mất nên mất đi quân sư đắc lực nhất, ở mức độ nào đó, Tào Văn cũng coi như thay thế được Minh tiên sinh trở thành quân sư của Võ Tam Tư.

Đối với Tào Văn, gã đương nhiên hi vọng Võ Tam Tư có thể trở thành Thái Tử, thậm chí có thể đăng cơ làm Hoàng đế, vậy gã ít nhất cũng có thể trở thành Tướng quốc đứng đầu các quan, thậm chí còn có thể được phong Vương, vậy thì đời này gã coi như sống không uổng phí.

Cho nên khi Võ Tam Tư mất đi cơ hội được phong làm Thái Tử, bị giáng xuống làm Lương quốc công, cũng là một đả kích nặng nề đối với Tào Văn.

Thực ra cũng không phải Tào Văn không muốn giúp Võ Tam Tư bày mưu tính kế, mà là chuyện tới quá đột ngột, nhiều đả kích liên tiếp khiến cho gã nhất thời không kịp phản ứng, chờ gã tỉnh ngộ, thì cuộc chiến cũng đã kết thúc, Võ Tam Tư thất bại thảm hại. Lúc này, ã cũng chỉ có thể giúp Võ Tam Tư bày ra một số con đường đi cho tương lai sau này.

Tào Văn đi vào phòng, thi lễ nói:

- Tiểu tế tham kiến nhạc phụ đại nhân.

- Ngồi đi.

Võ Tam Tư mệt mỏi phất tay áo.

Tào Văn ngồi xuống, thử thăm dò trấn an Võ Tam Tư:

- Việc đã đến nước này, mong nhạc phụ đại nhân nghĩ thoáng một chút, bảo trọng thân thể, có lẽ vẫn còn cơ hội lật ngược tình thế.

- Lật ngược tình thế?

Võ Tam Tư cười lạnh một tiếng:

- Thế gian này chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhưng duy nhất chuyện ngươi nói lật ngược tình thế là sẽ không xảy ra nữa, ta đã nhìn thấu rồi, thứ mà Võ Thừa Tự không chiếm được, ta cũng không thể chiếm được.

Tào Văn trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói:

- Nhạc phụ đã từng nghĩ đến là ai đứng sau bày ra chuyện này chưa?

- Chuyện này không cần nghĩ, trong lòng ta hiểu rất rõ, lời tiên tri và bố cáo đều là do Võ Thừa Tự làm ra, y đang báo thù ngày xưa ta gây ra độc kinh án để nhằm vào y. Còn về phần lá thư của Tô Hoành Huy, không phải Lý Đán thì chính là Lý Hiển, hoặc là tiện nhân Thái Bình công chúa kia, Lý Trọng Nhuận bị hành hình dùng gậy đánh tới chết cũng khiến ta hả mối giận.

- Nhạc phụ có từng nghĩ đến Lý Trân không?

Võ Tam Tư ngẩn ra:

- Hẳn là không liên quan gì đến hắn đi. Hắn đã rời kinh nhiều năm, sao có thể đột nhiên tham dự vào việc này?

Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng Võ Tam Tư cũng bắt đầu nghi ngờ, y cũng cảm giác những chuyện xảy ra gần đây giống với thủ đoạn của Lý Trân, lại hỏi:

- Ngươi cảm thấy có liên quan đến hắn?

- Tiểu tế cũng không có chứng cớ, nhưng ta biết bây giờ hắn đang ở Lạc Dương.

- Hắn ở Lạc Dương cũng rất bình thường, dù sao hắn cũng là con rể của Địch Nhân Kiệt, Địch lão thái thái bệnh nặng, hắn khẳng định phải quay về, tuy nhiên ngươi nói như vậy, ta cũng cảm thấy dường như hơi có bóng dáng của hắn.

Võ Tam Tư trầm tư suy nghĩ một lát, nói với Tào Văn:

- Thật ra bây giờ ta quan tâm nhất chính là thái độ của Thánh Thượng, có phải là chuẩn bị để Lý Đán làm Thái Tử?

Tào Văn cười lắc đầu nói:

- Nhạc phụ vẫn chưa nhận ra sao? Thánh Thượng tạm thời sẽ không lập ai, hơn nữa con lấy được một tin tức từ Khống Hạc phủ, lần này Thánh Thượng không lập Lý Đán là Thái Tử chỉ sợ cũng là ý tứ của huynh đệ Trương thị.

Tào Văn tuy rằng đảm nhiệm chức Lễ bộ thị lang, nhưng gã đồng thời cũng là một trong những học sĩ của Khống Hạc phủ, là người liên hệ giữa Võ Tam Tư và huynh đệ Trương thị. Nếu Tào Văn nói tin này đáng tin, tất nhiên sẽ là sự thật. Võ Tam Tư lập tức xúc động, liền vội vàng hỏi:

- Huynh đệ Trương thị cũng phản đối hoàng tộc Lý thị làm Thái Tử sao?

- Thật ra cũng không phải phản đối, mà là bọn họ muốn có được ích lợi lớn nhất từ trong đó, cho nên tiểu tế nghĩ chuyện này vẫn còn sẽ có thay đổi, chỉ cần Thánh Thượng không vội lập Thái Tử, như vậy nhạc phụ đại nhân vẫn còn một cơ hội lật ngược tình thế.

Lúc này Võ Tam Tư rốt cục đã hơi hơi bị thuyết phục, y vốn đã tuyệt vọng dường như lại nhìn thấy một tia hi vọng, thật ra ngẫm lại cũng đúng, Lý Hiển từng làm Hoàng đế bị kéo xuống, Lý Đán từng làm Hoàng đế cũng bị kéo xuống, cái gọi là Hoàng đế, Thái tử trong tay Thánh Thượng cũng chỉ giống như một món đồ chơi, bà lúc nào từng suy xét việc xã tắc không ổn định.

Tuy rằng tạm thời mình bị mất cơ hội lên làm Thái tử, nhưng chỉ cần Thánh thượng còn suy xét để Võ gia đăng cơ, vậy bà cũng chỉ có thể chọn mình. Võ Tắc Thiên vốn muốn chết, sau khi Tào Văn khuyên bảo lại như sống lại, y lập tức hỏi:

- Vậy hiền tế cảm thấy ta nên làm thế nào?

Tào Văn cười nói:

- Nhạc phụ trong vài năm chỉ cần làm một chuyện, tế nhược giúp đỡ người nghèo, quan tâm cô nhi, tận lực cứu vớt thanh danh.

Cũng chịu đả kích như Võ Tam Tư, Lư Lăng Vương Lý Hiển cũng gần như muốn chết. Đứa con cả Lý Trọng Nhuận của y lại gặp phải tai bay vạ gió, bất ngờ bị luận tội ngông cuồng nghị luận triều chính, bị hành hình bằng gậy đánh tới chết ở cửa Ứng Thiên, khiến Lý Hiển khóc không ra nước mắt, hoàn toàn rơi vào tâm trạng tuyệt vọng.

Trong phòng, đứa con thứ ba Lý Trọng Tuấn nén đau buồn thấp giọng khuyên bảo phụ thân:

- Phụ thân, chuyện đã xảy ra, khổ sở cũng vô ích, cố gắng nghĩ thoáng ra một chút.

Lý Hiển vô cùng bi phẫn, đập mạnh quải trượng xuống đất mấy cái nói:

- Ta chỉ muốn biết, rốt cuộc con ta phạm tội gì, lại lấy nó ra để khai đao. Chẳng lẽ hoàng tộc Lý thị có thể tuỳ ý để bị giết sao, lại chưa từng thấy bà giết qua một người Võ gia?

- Đại lang bị giết, là bởi vì nó quá trầm luân.

Cửa xuất hiện bóng dáng của Vương phi Vi Liên, nàng khá hơn một chút so với Lý Hiển, dù sao Lý Trọng Nhuận cũng không phải con do nàng sinh ra, nhưng sự căm tức của nàng cũng không phải vì Lý Trọng Nhuận bị giết, mà là trượng phu không cố gắng tranh giành, mềm yếu như vậy, khó tránh khỏi bị người khác ức hiếp.

Tuy nhiên trong một mức độ nào đó, Lý Trọng Nhuận biến mất càng có lợi cho việc nàng hoàn toàn khống chế Vương phủ. Lý Trọng Nhuận vừa chết, liền không có người nào chống đối nàng, việc nàng cần làm bây giờ chính là thay đổi hình tượng không tốt của trượng phu nàng trong lòng Thánh Thượng, không thể để bởi vì cái chết của Lý Trọng Nhuận mà ảnh hưởng đến việc trượng phu kế thừa ngôi vị Hoàng đế, cho nên việc nàng yêu cầu trượng phu làm đầu tiên chính là phải vào cung thỉnh tội.

Thê tử xuất hiện khiến cho Lý Hiển trở nên trầm mặc, y biết mâu thuẫn giữa đứa con cả và thê tử, y không muốn nghe lời nói gây tổn thương của thê tử.

Vi Liên nháy mắt với Lý Trọng Tuấn, Lý Trọng Tuấn bất đắc dĩ, chỉ đành đứng dậy rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng bọn họ.

Vi Liên ngồi xuống đối diện với trượng phu, thở dài nói:

- Đại lang gặp bất hạnh, thiếp cũng rất buồn, thiếp đã đặc biệt đi hỏi thăm, đại lang vì bị cho là hung thủ của vụ án Trương Cảnh Hùng nên mới chết thảm.

- Trương Cảnh Hùng bị đại lang giết sao?

Lý Hiển một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói.

- Đương nhiên không phải, Trương Cảnh Hùng là do huynh đệ của chàng phái người giết chết.

Vi Liên vừa nói, vừa chăm chú nhìn vào từng biểu hiện trên mặt Lý Hiển, nàng thấy Lý Hiển cả người khẽ run, liền biết lời nói của mình hữu hiệu rồi, thật ra Vi Liên cũng không biết rốt cuộc là ai giết Trương Cảnh Hùng, nàng hoài nghi có liên quan đến Lý Trân, bởi vì lúc trước Lý Trân từng đi tìm Lý Trọng Nhuận, tuy nhiên Vi Liên cũng không muốn nhắc đến Lý Trân, nàng muốn mang chuyện này đổ lên người Lý Đán.

- Y vì sao...muốn giết Trương Cảnh Hùng?

Lý Hiển giọng nói khàn khàn hỏi.

- Chắc là muốn đối phó với Võ Tam Tư, Võ Tam Tư chẳng phải cũng chỉ bị miễn Vương tước thôi sao? Hoàn toàn mất đi cơ hội được phong làm Thái Tử.

Lý Hiển lại trầm mặc, y cũng nghe nói đến những sóng gió mà Võ Tam Tư gặp phải, hơn nữa còn mất đi cơ hội trở thành Thái Tử, cho nên mẫu thân vì bình ổn phẫn nộ của gia tộc Võ thị, giết Trọng Nhuận, đây chính là trưởng tôn của bà, sao bà có thể làm như thế được?

Lúc này, Vi thị lại thấp giọng nói:

- Thiếp còn nghe được một tin, mẫu thân sở dĩ nhận định đại lang là hung thủ, là vì hung thủ thật sự để lại một hàng chữ, “ kẻ giết người, Lư...” Chàng có hiểu không?

Lý Hiển cả người run lên, một lúc lâu sau y trầm giọng nói:

- Huynh đệ của ta sẽ không... sẽ không hại ta.

- Chàng thật ngốc quá mà.

Vi Liên cuối cùng giận tím mặt, khàn cả giọng rống to:

- Chàng quên chuyện xảy ra ở Phòng Châu rồi sao? Là ai giả trang Hưng Đường hội vu oan cho chàng, chàng cho là chàng không nói ta sẽ không biết sao? Đại Đường chỉ có một vị trí Hoàng đế, loại bỏ chàng, vị trí kia chính là của y, chàng không báo thù cho bản thân lại còn muốn che chở y.

- Đủ rồi.

Lý Hiển rốt cục không kìm nổi rống lên:

- Người đã chết, nàng không để cho ta yên tĩnh được một lúc sao?

Vi Liên ngây ngẩn cả người, mắt càng trừng lớn hơn, lại dám quát nàng, quả thực ăn gan hùm rồi. Đúng lúc này, Lý Trọng Tuấn lại rụt rè xuất hiện ở đại sảnh:

- Phụ thân, mẫu thân, tứ thúc phái Thành Khí huynh mang tới một phong thư.

- Đưa thư cho ta.

Vi Liên phản ứng rất nhanh, tiến lên muốn cướp thư trong tay Lý Trọng Tuấn.

Lý Trọng Tuấn từng luyện võ, thân thể vô cùng linh hoạt, y tránh khỏi mẫu thân, tiến lên đưa thư cho phụ thân, xoay người chạy đi. Vi Liên giận sôi máu:

- Ranh con, xem tí nữa ta xử lý con thế nào.

Lúc này, Lý Hiển đã mở thư ra, vội vàng nhìn một lần, không đợi thê tử đến đoạt lấy thư, y liền vo thư lại ném vào trong lò, Vi Liên không kịp cướp lấy, tức giận tới mức dậm chân:

- Các người muốn chọc ta tức chết sao?

Lý Hiển bình tĩnh nói:

- Huynh đệ của ta nói, Trương Cảnh Hùng không phải do nó giết, nó cũng không vu oan cho ta.

- Vậy là ai giết?

Vi Liên căm tức hỏi.

Lý Hiển không thèm để ý đến nàng, nhắm mắt lại, liền rơi vào trầm mặc, trong lòng y cũng rất buồn, tuy rằng huynh đệ không có nói rõ, nhưng y vẫn hiểu rõ ám chỉ của huynh đệ, là muội muội của bọn họ Thái Bình công chúa phái người giết Trương Cảnh Hùng. Nói cách khác, là muội muội ruột của y vu oan cho mình.

Vi Liên tức giận thở hổn hển, trượng phu dám đối xử với nàng như thế, căn bản không để nàng vào mắt, nàng lúc này vừa giận vừa hận, giận trượng phu dám chống lại mình, hận trượng phu vô tích sự, một lòng muốn tặng ngôi vị Hoàng đế cho đệ đệ, khiến cho tâm huyết mấy năm nay của nàng uổng phí.

Nhưng Vi Liên lại không thể làm gì, nàng chỉ đành hung hăng dậm chân một cái:

- Ngươi cứ đợi xem, đồ vô dụng như ngươi sớm muộn gì cũng chết dưới tay huynh đệ mình.

Nàng giận dữ xoay người rời đi, vừa đi đến cửa lại nghe thấy Lý Hiển thở dài nói:

- Ngày mai ta đến tạ tội với mẫu thân.

Đêm đến, Lý Trân một thân một mình ngồi trong phòng im lặng suy nghĩ, hai ngày nữa hắn sẽ quay về Trường An, nhưng trong lòng hắn thế nào cũng không thoải mái được, hắn cũng không ngờ cuối cùng Lý Trọng Nhuận lại trở thành vật hi sinh, không biết chỗ nào xảy ra vấn đề, không ngờ lại khiến Lý Trọng Nhuận gặp bất hạnh.

Nhưng lúc bình tĩnh suy nghĩ lại, chuyện này như nước chảy qua trước mắt hắn, vấn đề xuất hiện ở chỗ Thái Bình công chúa, nàng cướp đi cơ hội ám sát Trương Cảnh Hùng, lúc ấy hắn liền cảm thấy không ổn, nhưng hắn thật sự không ngờ đến, Thái Bình công chúa lại giá hoạ cho Lý Hiển.

Nàng rốt cuộc xuất phát từ mục đích gì, muốn trợ giúp Tương Vương Lý Đán diệt trừ đối thủ, hay là có mưu đồ khác. Lý Trân không thể hiểu hết, nhưng ít ra hắn hiểu một chút, trong cuộc tranh đoạt Đế vị, thân tình cũng chỉ mỏng như vậy, khiến cho Lý Trân lần đầu tiên có ý rời khỏi cuộc tranh đoạt quyền lực.

Lý Trân không khỏi cúi đầu thở dài, nếu hắn ủng hộ Lý Đán hoặc Lý Hiển cướp lấy ngôi vị Hoàng đế, vậy vận mệnh của hắn sẽ thế nào? Vinh hoa phú quý hay là được phong tướng? Nếu hắn không phải họ Lý, có lẽ hai khả năng đều có thể, mà lúc hắn tra được thân thế thực sự của mình xong, hắn liền biết rõ vận mệnh của mình sẽ không giống người bình thường, Lý Đán hoặc Lý Hiển sẽ không để hắn làm người bình thường.

Vậy vận mệnh của hắn sẽ thế nào?

Lý Trân chậm rãi đi đến trước cửa sổ, khoanh tay nhìn bóng đêm đen kịt, trong lòng hắn tràn đầy lo lắng và hoang mang.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio