Đêm, ánh trăng mông lung từ ngoài cửa sổ chiếu vào, giống như một tầng sa mỏng màu bạc, làm đêm khuya càng tràn ngập cảm giác thần bí.
Đỗ Hà nằm trên giường nhìn và ba miếng kim bài trong tay, đang nghĩ về Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn, trên mặt lộ ra dáng tươi cười vui vẻ, thầm nghĩ:
- Đã hoàn thành nhiệm vụ, chắc Lý thúc thúc sẽ không cự tuyệt yêu cầu của mình đi!
Nghĩ không cần bao lâu có thể cưới được Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn, trong lòng hắn cảm thấy vui sướng.
Ngay lập tức hắn lại nhớ tới chuyện săn bắn hôm nay, nghĩ tới Dao Trì công chúa.
Hắn cũng không thể không thừa nhận khi nhận nụ hôn của Dao Trì, hắn cũng có chút động tâm.
Nhưng động tâm là một chuyện, yêu lại là một chuyện khác. Một nam nhân chỉ cần gặp được một nữ tử xuất sắc, đều sẽ tâm động, loại tâm động này không có trụ cột cảm tình, căn bản chưa thể nói yêu hay không yêu.
Đối với Đỗ Hà hiện tại mà nói, Dao Trì công chúa chỉ như một người khách qua đường, chẳng qua người khách qua đường này lưu lại cho hắn ấn tượng khắc sâu, không hơn.
Ba miếng kim bài lấy tới tay, hôm sau Đỗ Hà liền nhập cung tìm Lý Thế Dân.
Vẫn gặp Lý Thế Dân bên trong thư phòng tại Cam Lộ Điện.
Hoàng đế Đại Đường vương triều đang vẽ tranh bên trong thư phòng.
- Tiểu tử Đỗ Hà bái kiến Lý thúc thúc, Lý thúc thúc vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Ba lần hô vạn tuế vốn không quá thịnh hành, nhưng Đỗ Hà có việc cầu người, cho nên trước đó mở miệng nịnh nọt vỗ mông ngựa, chỉ mong mã đáo công thành.
Lý Thế Dân thấy Đỗ Hà đã đến, ánh mắt xoay chuyển, cười nói:
- Chỉ là một trận đấu săn bắn, ngươi lại có thể trộn ra mưa gió, thật là không ngờ được!
Đỗ Hà nhớ lại chuyện hôm qua, vẻ mặt đau khổ nói:
- Làm sao tiểu tử dự đoán được bên trong cuộc đấu lại xuất hiện lão hổ?
Lý Thế Dân cũng thấy kỳ quái, chính hắn cũng không nghĩ ra vì sao bên trong thú liệp tràng lại có lão hổ xuất hiện, nhưng đây cũng là việc ngoài ý muốn, hắn là quân vương Đại Đường, nhưng cũng không quản được mãnh hổ sẽ ẩn hiện nơi nào.
- Nhưng cũng đã cho ngươi một cơ hội cứu mỹ nhân đi!
Lý Thế Dân cười, trong mắt lộ ra ý vị khó cân nhắc.
Đáy lòng Đỗ Hà thất kinh, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe Lý Thế Dân nói:
- Trẫm nghe nói trong lôi đài chiến, Tượng Hùng quốc Dao Trì ngay trước mặt công chúng lại hôn ngươi…mà hiện giờ ngươi lại…Nói, ngươi cùng Dao Trì công chúa kia có quan hệ như thế nào?
Lời của hắn càng lúc càng nghiêm khắc, đến cuối cùng đã có ý chất vấn.
- Ách…chuyện này…
Đỗ Hà còn có chút chột dạ, chẳng lẽ lúc mình cùng Dao Trì công chúa hôn môi trong rừng lại bị người ta nhìn thấy? Nhưng sắc mặt hắn vẫn thản nhiên đáp:
- Quan hệ bằng hữu!
- Thật sự?
Ánh mắt Lý Thế Dân híp lại.
- Chỉ là quan hệ bằng hữu thân mật, tiểu tử nào dám giấu diếm thúc thúc!
Đỗ Hà ngẩng đầu ưỡn ngực, vỗ ngực cam đoan.
- Hừ!
Lý Thế Dân hừ lạnh:
- Bỏ đi, việc này trẫm cũng không truy cứu, ngươi vì chuyện của Trường Nhạc với Tuyết Nhạn mà tới đi?
- Không phải!
Đỗ Hà hoàn toàn phủ định, hơn nữa làm ra tư thế đoan chính, diễn cảm cũng biến thành nghiêm túc:
- Lý thúc thúc, hôm nay tiểu tử tới là có chính sự cùng thương nghị với thúc thúc!
Lý Thế Dân lại cảm thấy có chút ngoài ý muốn, còn tưởng mục đích Đỗ Hà tới đây là vì muốn hiến kim bài, nhắc tới chuyện giữa hắn cùng Trường Nhạc và Tuyết Nhạn đâu!
Thấy diễn cảm hắn nghiêm túc, cũng không khỏi buông bút trở lại giá, bày ra uy nghiêm hoàng đế, nói:
- Nói nghe một chút!
- Lý thúc thúc, cuộc thi dũng giả sắp kết thúc, mục đích của Đại Đường chúng ta đã đạt đến, nhưng đây chỉ là uy hiếp bước đầu, làm cho bọn họ biết Đại Đường ta nhân tài đông đảo. Nhưng còn phải cho họ biết Đại Đường ngoài nhân tài đông đảo, ở trên quân sự cũng là thiên hạ vô địch. Vì vậy sau khi cuộc thi dũng giả kết thúc, trước khi sứ thần các quốc gia rời đi, tiểu tử đề nghị tổ chức một hồi nghi thức duyệt binh cỡ lớn, trong quân chọn lựa ra ba mươi vạn tinh nhuệ, duyệt quanh thành Trường An, lựa chọn đội mạnh biểu diễn trong sàn vật, như thế càng có thể đạt tới hiệu dụng uy hiếp, cùng lúc đó cũng để cho Đại Đường dân chúng cảm nhận được quân uy của Đại Đường ta, làm cho trăm họ lấy Đại Đường làm vẻ vang!
Đỗ Hà nói xong còn huy vũ cánh tay.
- Nói có lý!
Lý Thế Dân bị “kỳ tư diệu tưởng” của Đỗ Hà làm cảm động, liền đứng lên nói:
- Loại chuyện này làm sao không nói sớm?
Đỗ Hà khổ mặt nói:
- Tiểu tử cũng mới nghĩ ra đến, chẳng phải lập tức chạy tới bẩm báo cùng thúc thúc đó sao?
Kỳ thật hắn đã sớm có ý tưởng duyệt binh này, chỉ là hắn còn chưa nói ra mà thôi.
Bởi vì hắn biết nếu nói ra sớm, Lý Thế Dân tất nhiên sẽ vì chuyện này mà lao sư động chúng, trù bị trước tiên.
Cổ đại duyệt binh không giống với hiện đại, hiện đại duyệt binh chủ yếu chính là khoe ra khoa học kỹ thuật, súng ống phi cơ xe tăng, về phần quân dung chỉnh tề lại có quốc gia nào làm không được? Chỉ phải đi qua huấn luyện nghiêm khắc, dù là tân binh viên chưa từng ra chiến trường cũng có thể bày ra được một đội hình vĩ đại.
Cổ đại thì khác, khoa học kỹ thuật thời cổ đại lạc hậu, dù vũ khí của Đại Đường vượt hơn các tộc rất nhiều, nhưng nếu chỉ dựa vào việc mượn những vũ khí lạnh này thật không đủ sức tạo thành rung động, bởi vì vũ khí lạnh không phải mấu chốt quyết định thắng bại.
Cho nên trọng yếu chính là ở người, ở chỗ quân tốt cường thế.
Sứ giả các quốc gia nếu biết trước việc này, sẽ có chuẩn bị tâm lý, đối mặt quân đội hiển hách chưa chắc đạt được hiệu quả tốt nhất. Nhưng nếu là lâm thời quyết định, giết cho bọn hắn trở tay không kịp, tình huống sẽ khác nhau rất lớn.
Thử nghĩ mà xem, mười vạn binh mã chỉ tiện tay liền tụ tập, nhưng mỗi người đều có thể có được thần uy như thế, là một tràng cảnh rung động đến thế nào?
Dù không tới mức làm kẻ địch sợ tới tiểu ra quần, cũng sẽ không dám có dị tâm đối với Đại Đường.
Lý Thế Dân cũng hiểu được điều này, liền triệu tập Hầu Quân Tập cùng các đại tướng như Lý Tích, Lý Tĩnh.
Đỗ Hà đem ý nghĩ của chính mình nói rõ ra, Lý Tĩnh, Hầu Quân Tập, Lý Tích cũng đều vỗ tay tán dương, duyệt binh đối với bọn họ cũng không có gì xa lạ, Đại Đường xem trọng võ bị, Lý Thế Dân vẫn luôn thường xuyên kiểm tra thí điểm tình huống các quân doanh luyện tập, lấy bảo đảm binh lực Đại Đường luôn cường thịnh không sút giảm.
Chỉ là lần này tổ chức quy mô lớn hơn mà thôi.
Lý Thế Dân hào khí can vân cười nói:
- Nếu chư vị ái khanh đều đồng ý, trẫm xem như tổ chức một lần đại duyệt binh. Về hết thảy sự tình, Vệ Công có bằng lòng trù tính chung toàn cục hay không?
Lý Tĩnh chắp tay nói:
- Bệ hạ nếu tôn trọng cựu thần, cựu thần nào dám không tòng mệnh! Nhất định không phụ lòng kỳ vọng, làm cho sứ thần các quốc gia có thể thấy được quân uy hiển hách của Đại Đường ta!
- Tốt!
Lý Thế Dân cao giọng nói:
- Việc này nhờ Vệ Công trù tính toàn bộ, Quân Tập, Thế Tích, hai người các ngươi đi theo hiệp trợ, Đỗ Hà, chức quan ngươi mặc dù nhỏ, nhưng việc này do ngươi nghĩ ra, chắc chắn còn có trọng dụng khác, cho hắn cùng gia nhập đi!
Bốn người tuân lệnh, nhưng Đỗ Hà lại ngoài ý muốn nhìn thấy trong mắt Hầu Quân Tập lộ ra tia ghen ghét nhè nhẹ, trong lòng không khỏi chợt hiểu, thầm nghĩ:
- Lý thúc thúc an bài như thế chính là dựa theo nhân tài mà dùng, lấy uy vọng cùng tài năng của Lý bá bá trong quân nhất định có thể đem việc này làm thỏa đáng. Nhưng Binh Bộ thượng thư lại là Hầu Quân Tập, là nhân vật số một trong quân đội…Nhưng mọi chuyện đều bị Lý bá bá đè ép một bậc, lòng dạ hắn vốn không rộng rãi, nói vậy chắc cực kỳ bất mãn!
Việc này Đỗ Hà cũng không tiện nhiều lời, chỉ có thể để trong lòng. Lúc này Đỗ Hà lại đem nghi thức duyệt binh của hiện đại nói ra, một lưu trình duyệt binh mà chưa có ai từng nghe nói qua trong thời đại này hiện ra trước mặt mọi người, Lý Tĩnh, Hầu Quân Tập, Lý Tích nghe được đều trợn mắt, không ngừng đưa mắt nhìn nhau dò xét!
Lý Thế Dân lại cười thầm, tình cảnh này cũng giống như hắn trước kia, nhưng hiện tại hắn đã có lực miễn dịch, đã sớm không còn cảm thấy quái dị.
Lý Tĩnh ho khan vài tiếng nói:
- Đỗ tướng quân giống như đã có được toàn bộ kế hoạch, hơn nữa thật sự cao minh, cựu thần cũng không nghĩ ra, không bằng cứ theo lưu trình của hắn mà làm ra sửa đổi cụ thể!
Lý Tĩnh dụng binh như thần, phẩm hạnh cũng thật tốt, giỏi về khả năng tiếp nhận ý kiến của người khác, thấy kế hoạch của Đỗ Hà so với kế hoạch ban đầu của hắn cao minh hơn rất nhiều nhưng cũng không tức giận, tích cực tiếp thu. Nhưng lại phân tích chút vấn đề trong lời của Đỗ Hà nói ra, một ít điều không phù hợp thực tế, không thích hợp với thời đại này của bọn họ cũng phân tích rõ.
Nếu việc này giao cho Hầu Quân Tập đến chỉ huy, chắc chắn Hầu Quân Tập sẽ không tiếp thu đề nghị của Đỗ Hà.
Kế tiếp mấy người quay chung quanh việc này, tỉ mỉ thương nghị.
Đối với tình huống thực tế của nền quân sự Đại Đường, Lý Tĩnh, Hầu Quân Tập, Lý Tích ba người có thể nói rõ như lòng bàn tay, đồng thời cũng đưa ra rất nhiều ý kiến trọng tâm, phù hợp tình huống thực tế của Đường triều, định ra được đại cương bước đầu.
Lý Tĩnh, Hầu Quân Tập, Lý Tích đều cáo lui ra ngoài đi chuẩn bị.
Đỗ Hà cũng chưa lui ra, vẫn tiếp tục ở lại.
Lý Thế Dân nhìn hắn, lông mày thoáng cau lại:
- Còn có chuyện gì?
Đỗ Hà thấy Lý Thế Dân thương nghị xong chuyện đại sự, tâm tình không tệ, cũng mừng thầm, thời gian địa điểm cùng trường hợp đều thích hợp thương nghị “đại sự” của hắn, liền xoa xoa tay, cười hì hì nói:
- Việc công nói xong, cũng nên tới nói việc tư!
- Trẫm không nhớ rõ còn có việc tư gì nói với ngươi cả!
Lý Thế Dân biết suy nghĩ của hắn, lại có dấu hiệu muốn trở mặt không nhận nợ.
Đỗ Hà kinh ngạc kêu lên:
- Sẽ không chơi ta như vậy đi, thúc thúc chính là hoàng đế, cũng không thể nói mà không giữ lời a!
Đây là quan hệ tới hạnh phúc cả đời của cả ba người!
Hắn trợn tròn mắt, vẻ mặt lo lắng.
Lý Thế Dân thấy dáng vẻ cấp bách của hắn, đáy lòng cười thầm:
- Tốt lắm, trẫm cũng không trêu chọc ngươi! Nếu để cho trẫm biết ngươi ủy khuất Trường Nhạc, coi chừng trẫm lấy đầu của ngươi!
Đỗ Hà cân nhắc ý tứ trong lời nói này của Lý Thế dân, chợt mừng rỡ, cười nói:
- Lý thúc thúc đã đồng ý rồi sao?
Lý Thế Dân là hoàng đế, hậu cung ba ngàn, bản thân cũng là trọng nam khinh nữ, đối với việc ba vợ bốn nàng hầu cũng không có thái độ phản đối. Đường triều cũng không có văn bản quy định rõ ràng phò mã không được nạp thiếp. Nếu là ngươi nguyện ta nguyện, cũng sẽ không có ai nói gì.
Việc khó của Đỗ Hà chủ yếu là vì một nàng là công chúa, một nàng là quận chúa, đều thuộc người của hoàng thất, cho nên chưa từng có chuyện cùng gả một chồng. Sự tình nếu truyền ra, tất sẽ chịu một ít ảnh hưởng cùng mâu thuẫn.
Nếu là người thường, có lẽ Lý Thế Dân không cho phép, nhưng Đỗ Hà lại khác. Hắn mới mười sáu tuổi, nhưng đã nhiều lần trợ giúp mình một tay, kỳ tư diệu tưởng giúp ích Đại Đường thật nhiều. Nhất là tài hoa trong quân vụ thật khiến người ghé mắt, bồi dưỡng thích đáng, rất có thể sẽ trở thành một Lý Tĩnh thứ hai cho Đại Đường.
Nhất là hôm nay, hành động lo việc công trước tư sau của Đỗ Hà càng làm cho Lý Thế Dân vừa ý.
Đối mặt nhân vật như thế, tự nhiên nên mượn sức làm đầu, ân uy cùng thi triển để cho hắn toàn tâm toàn ý dốc sức cho Đại Đường.
Ở việc này chỉ cần ra một phần lực, giúp một lần, Lý Thế Dân cũng vẫn rất thích ý, thấy Đỗ Hà cười vui vẻ, cũng không nhịn được đả kích hắn:
- Trẫm chỉ đáp ứng giúp ngươi chút lời hay, cũng không cam đoan nhất định sẽ thành!
Đỗ Hà cũng cười nói:
- Không sao không sao, chỉ cần Lý thúc thúc chịu ra tay, việc này nhất định thành công!