– Đương nhiên.
Hán tử trung niên hạ làm bộ thần bí:
– Tiền huyện lệnh không phải là người dễ nói chuyện đâu, lần trước vị kinh quan cáo lão hồi hương kia kìa có nhi tử tranh chấp với người ta đánh chết người, Tiền huyện lệnh không chỉ lệnh người tới tận nhà bắt, còn đánh ngay mấy chục trượng thị uy, thực sự là thiết diện vô tư.
Trà khách có tuổi mặt đầy tang thương bùi ngùi nói:
– Ài vô tư gì chứ, phải nói là phượng hoàng vặt lông chẳng bằng gà mới đúng, kinh quan lục phẩm thì đã làm sao nào, cáo lão rồi không quyền không thế, lại còn nghèo rớt, chỉ có mỗi tổ trạch, không có tiền lo lót thì người ta cứ chiếu luật mà làm, chứ nói thiết diện vô tư thì chưa chắc.
Tới đó còn ác ý suy đoán:
– Vị kinh quan kia tuy không còn tiền còn thế, song trong nhà có bảo bối vô giá đó, ngoại tôn nữ của ông ta có thể gọi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng không ngoa đâu, hôm đó huyện lệnh bắt người lão phu cũng tới xem, nhìn thấy nàng một lần, ài lúc đó chỉ mong sao mình trẻ lai vài chục tuổi. Biết đâu chuyện này có gì đó mờ ám, có câu mỹ nhân là mầm tai họa mà …
– Bé mồm chứ, ông già sắp chết rồi nói bừa tùy ông, đừng kéo bọn này theo. Ăn no rửng mỡ sao mà dám bình phẩm cả huyện lão gia.
– Phải phải, quay lại chuyện cũ đi. Tình hình Nghê nhị thế nào..
Tả Thiếu Dương nghe Nghê nhị bị người nha môn bắt đi lòng thầm kêu sảng khoái, không ngờ mình còn chưa nghĩ ra cách trả thù ông ta giật dây chủ nợ tới Quý Chi Đường thì ông ta đã bị bắt rồi, đây gọi là ác giả ác báo. Có điều y tới sau, nên không biết nguồn cơn, liền hỏi:
– Đại thúc, Nghê Nhị phạm tội gì mà bị bắt thế?
– Ài, trị bệnh chết người, bị người ta tố cáo lên nha môn.
Hán tử trung niên hỏi:
– Biết Tùy chưởng quầy kinh doanh đồ gốm không?
Tả Thiếu Dương không biết vẫn gật đầu.
– Lão mẫu của Tùy chưởng quầy hôm đó đau bụng, tới Huệ Dân đường mời đại phu, đúng hôm Nghê đại phu không có nhà, Nghê Nhị đi thay, xem bệnh xong, nói.. Là, là cái gì nhỉ?
– Hàn sán.
Một trà khách khác đáp thay.
– À, đúng đúng đúng, tên bệnh nghe quai quái, ngượng miệng, mãi không nhớ.
– Cách nghề như cách sông mà.
– Đúng thế.
Hán tử trung niên thở dài:
– Cái món y thuật này khó học, cha ta năm xưa cũng muốn ta bái sư học y, ta sống chết không chịu …
Lạc đề là truyền thống của quán trà rồi, đôi khi vì chuyện chẳng liên quan mà kéo lên tận mây tận trời, Tả Thiếu Dương phải kéo ông ta trở lại mặt đất:
– Đại thúc, về sau thế nào?
– Về sau à, còn thế nào nữa, ta chạy tới nhà cữu mụ trốn, cha ta hoảng lên sợ ta bỏ nhà đi rồi, khóc khóc mếu mếu đi tìm, cha ta tìm thấy chẳng những không đánh mà còn mua kẹo cho ta ăn, nghĩ lại cũng thấy bản thân bất hiếu … ài, tiếc là khi lớn không còn chưa báo hiếu được gì thì chiến loạn lan tới, cha ta không may chết trên đường chạy nạn, đến giờ vẫn hối hận trong lòng.
Tả Thiếu Dương đến nản:
– Ý ta là Nghê Nhị khám bệnh ấy.
– Để ta kể cho.
Trà khách khác thấy Tả Thiếu Dương còn chưa biết chuyện này liền hăng hái xung phong:
– Chính hỏa kế Huệ Dân đường chính miệng kể cho ta, cho nên ta rõ nhất, đám người kia toàn nghe đồn đại thôi, hỏa kế đó là đứa cháu họ xa nhà ta, xin vào Huệ Dân đường làm hỏa kế vốn là để kiếm cơ hội học y đấy, còn chưa được nửa năm, xảy ra chuyện này, không biết tương lai thế nào.
Tả Thiếu Dương hết sức giữ bình tĩnh nhắc:
– Đại thúc! Nghê Nhị.
– À phải, Nghê Nhị khám bệnh xong cho kê đơn, tự mình cho lão thái thái, lão thái thái uống vào, đạp hai chân một cái chết luôn.
Tất nhiên là ngoẻo rồi, nếu uống xông người ta nhảy xuống giường khỏe mạnh múa quyền thì còn có chuyện gì nữa, thế mà tốn nửa ngày trời khoe có người cháu làm Huệ Dân đường, kết cục thế này không phải đồ đần thì bố ai chẳng đoán ra.
Trà khách đó đại khái thấy Tả Thiếu Dương thất vọng với thông tin của mình, vội bổ xung:
– Tùy chưởng quầy không vừa đâu, nghe nói có thứ sử đại nhân chống lưng đằng sau đấy, thấy lão mẫu uống thuốc xong chết ngay, hoài nghi thuốc có vấn đề liền tố cáo lên nha môn. Tiền huyện lệnh liền hạ lệnh bắt người.
Bên này trò chuyện náo nhiệt, bên kia Tang mẫu thì thầm với Tang phụ:
– Tiểu lang trung lại tới, xem chừng không phải để uống trà đâu, ông theo dõi kỹ, chỉ còn mấy ngày cuối, đừng để nó tìm cách gặp được Tam nha đầu, tránh xảy ra chuyện.
– Yên tâm, nãy giờ vẫn theo dõi.
– Yên tâm, yên tâm cái gì? Nếu không phải hôm qua lão nương nhìn thấy tức phụ Oa Tử trống cầm canh rồi không biết ở đâu lén lén lút lút về nhà, nhốt nó vào phòng thì nói không chừng đã xảy ra chuyện rồi. Đừng để vịt đã chín còn bay mất.
Tang Mẫu đay nghiến:
Tang phụ bực mình:
– Bà nương này, nói lý chút, chuyện này không trách được ta, công công nào lại đi theo dõi nhi tức phụ nhà mình chứ. Hơn nữa chỉ cần Tiểu Muội còn ở trong phòng là đủ rồi.
– Lúc thế này không tin ai được, cả Oa Tử nữa, nó là nghe lời tức phụ nó lắm, cái thằng đần vô dụng không ra gì, nếu nó nên người chúng ta đâu vất vả lo nghĩ như thế, giờ này được hưởng phúc rồi, vậy mà vẫn nai lưng làm nuôi cả nhà nó.
Tang mẫu than thở một hồi mới nói:
– lượng của Chu chưởng quầy với lượng chúng ta tích góp được đều đã đưa cho Khúc chưởng quầy, nếu trước khi Tam nha đầu quá môn mà có chuyện là không đền nổi đâu đấy.
– Bà cũng gấp quá rồi, sao không đợi Tam nha đầu quá môn đâu vào đấy đã rồi mới đưa tiền, như thế có phải chắc chắn hơn không?
– Ai mà chẳng muốn ăn chắc, nhưng mà Khúc chưởng quầy sắp vận lương đi kinh thành rồi, chuyến này đi cả tháng, đợi tới lúc đó, ai mà biết bán lương rồi người ta có còn cần vay tiền nữa không?
Tang phụ vỗ đầu:
– Sao mọi chuyện đổ dồn một lúc thế này, tôi cứ thấy bất an làm sao ấy.
– Qua vài ngày nữa thôi là chuyện đâu vào đấy thôi.
Tả Thiếu Dương vừa nghe xung quanh trò chuyện, vẫn không quên quan sát tình hình, Tang Oa Tử tất bật qua lại rót nước, Tang mẫu rõ ràng hai mắt không rời khỏi mình, Tả Thiếu Dương biết mình bị theo dõi rồi.
Ngẫm nghĩ một chút, mượn giấy bút viết mấy chữ cho vào lòng, đánh thức Tang Oa Tử đang dựa vào quầy ngủ gật, tay vẫn cầm ấm trà, thế mà hắn cũng ngủ được, đến phục:
– Tang đại ca, nhà ta đã gom đủ tiền, muốn chuộc đồ trả lại, có thể đưa phiếu cầm đồ cho ta không?
– À, cái này, để ta đi gọi cha ta.
Tang Oa Tử vội vàng đi ra sau quầy nói với cha mẹ, Tang mẫu chạy ra trước tiên, cười tươi roi rói:
– Ài dà, Tả gia thật biết giữ lời, cứ đưa tiền cho lão thân là được.
– Bá mẫu, cha ta chỉ bảo ta tới lấy phiếu cầm đồ thôi, còn tiền không ở trên người ta. Bá mẫu muốn lấy tiền phải tới chỗ cha ta lấy.
Tả Thiếu Dương giang tay ra:
– Được rồi, để lão thân tới Quý Chi Đường, sao làm phiền Tả lang trung phải đi chuộc đồ được, hơn nữa đám cầm đồ gian lắm, không rõ chúng trả thiếu đồ thì thiệt thân.
Tang mẫu nghe tới tiền là tít mắt, tin sái cổ, không quan tâm vì sao Tả Thiếu Dương không nói sớm hơn, ngúng ngẩy cái mông đầy đã, chạy rầm rầm ra ngoài:
Cũng biết mình lừa Tang mẫu thế này rất không ổn, chuyện vỡ lở càng ầm ĩ, nhưng tạm thời chỉ có cách này thôi. Lừa được Tang mẫu đi rồi, thừa lúc Tang phụ vào bếp, Tang Oa Tử một mình ở ngoài rót nước cho khách không để ý, Tả Thiếu Dương lẻn vào hậu viện, lén lút tới ngoài phòng Tiểu Muội.
Vừa tới gần thì nghe thấy bên trong vọng ra tiếng của một phụ nhân:
– Chu chưởng quầy rất biết thương người, Tiểu Muội, cháu gả qua đó không khác gì chuột sa chĩnh gạo..
– Đủ rồi, mấy vị đừng nói nữa, quanh đi quẩn lại cũng chỉ mấy câu đó, nói hai ngày rồi mà không biết mệt à?
Là giọng Hoàng Cầm, thì ra nàng cũng ở đây.