Nghê đại phu vào Quý Chi Đường, đây là lần đầu tiên ông ta tới nơi này, mắt liếc nhanh qua bàn cơm, quả nhiên giống như lời đồn, sống rất “đạm bạc” ngồi xuống, thế càng tốt, liền đặt ba cái hộp lên bàn:
– Chuyện là thế này, lần trước xá đệ tới quý đường thương lượng chuyện mua thuốc, lời nói khó nghe đắc tội..
Tả Quý gạt phắt đi:
– Chuyện này không cần nói nữa, sắp giới nghiêm rồi, ông nói thẳng đi, có chuyện gì?
– Được, được.
Nghê đại phu tính rồi, không dám trực tiếp nhờ người ta giúp, phải hòa hoãn quan hệ trước, sau đó mới tiện mở mồm:
– Lão hủ nói thẳng, lão hủ tới chủ yếu là muốn mua phương pháp bào chế ô đầu. Thực sự muốn mua, ông ra giá, lão hủ không mặc cả.
Tả Quý lành tính, ông không thù dai, người ta đã bồi tội, nói chuyện thành khẩn, thái độ liền hòa hoãn hơn:
– Nghê đại phu, phương pháp bào chế chỉ nhi tử ta biết, nó học được từ người khác. Nên phải hỏi nó.
– Ông là cha cậu ấy, ông đồng ý, cậu ấy có thể nói không được sao?
Nghê đại phu đẩy hộp bạc tới, cạch một tiếng mở nắp ra:
– Giá lão hủ không dám nói nhiều, đây là lượng, ông thấy thế nào.
Toàn bộ là đĩnh bạc lượng đều đặn múp míp, lót dưới tấm lụa đỏ, càng thêm chói mắt. Tả Quý chưa bao giờ nghĩ tới một phương pháp bào chế dược liệu lại có giá cao thế này, thất kinh nhìn thê tử và nữ nhi, như xác nhận mình không nhìn nhầm vậy.
Tất cả lọt vào mắt Nghê đại phu, lòng nhẹ nhõm phần nào, Tả gia nghèo khó, không động lòng sao được, mong rằng có thể làm quan hệ hai nhà ấm lên, để tiểu lang trung giúp đệ đệ vượt qua họa hoạn. Đồng thời hi vọng dựa vào phương pháp bào chế này kiếm lại tiền.
Người Tả gia cứ sững ra không ai nói được gì, cho tới khi bên ngoài có tiếng gõ cửa:
– Mẹ ơi, con về rồi.
Lương thị nghe ra là giọng nhi tử, vội chạy ra mở cửa, Tả Thiếu Dương đi vào, người nồng nặc hơi rươu, gãi đầu giải thích:
– Chúc lão bá cứ nhất định giữ còn lại uống rượu, thiếu chút nữa quên cả giờ. Thật là …
Đây là bữa rượu Chúc Dược Quỹ rủ lần trước, ông vẫn nghĩ Tả Thiếu Dương vì không cưới được Tang Tiểu Muội mà buồn phiền, nên an ủi y. Tả Thiếu Dương nói tới đó thấy Nghê đại phu, liền không nói nữa.
Nghê đại phu chắp tay nói:
– Tả công tử, lão hủ mạo muội tới bái phỏng, đã đợi cậu lâu rồi.
– Ha, thật sự là phong thủy xoay chuyển, không ngờ có một ngày Nghê đại phu lại tới đợi ta, vinh hạnh, vinh hạnh quá.
Tả Thiếu Dương hơi lâng lâng, lảo đảo đi vào, nhìn lướt qua hộp bạc:
– Tìm ta có việc gì?
Nghê đại phu cười giả lả:
– Lão hủ tới thương lượng mua đơn thuốc của Quý Chi Đường.
Tả Thiếu Dương xua tay:
– Nghê đại phu, ta không thích vòng vo giả dối làm gì, nhất là không hứng thú chơi trò này với Nghê gia ông, ông tới đây mục đích chính là nhờ ta giúp, đúng không?
Nghê đại phu không ngờ Tả Thiếu Dương nói phứt ra thế, hơi bẽ mặt:
– Chuyện này … À..
– Vừa rồi ta nói ta uống rượu với Chúc lão bá, ông không đoán ra sao, tất nhiên là ta biết ông tới nhờ ta ra công đường làm chứng, chứng minh ta dùng tám miếng ô đầu có thể trị được bệnh, qua đó chứng tỏ đệ đệ ông dùng thuốc không sai, vấn đề không phải ở thuốc, đúng không?
Nghê đại phu vái thật sâu:
– Tả công tử quả nhiên thiên tư thông minh, lão hủ còn không biết mở miệng ra sao, nếu công tử đã biết thì tốt rồi, ân tái tạo này Nghê gia sẽ mãi mãi không quên.
Tả Quý không biết đầu đuôi câu chuyện, ngạc nhiên hỏi:
– Thế này là thế nào?
Tả Thiếu Dương mới đem chuyện mình chữa khỏi bệnh cho Chúc Dược Quỹ nói ra, vốn sợ y còn cha giận mình tùy tiện khám bệnh, không ngờ Tả Quý không hề tỏ ra giận dữ. Thực ra Tả Quý nhiều lần quan sát nhi tử xem bệnh, biết y thuật của con học từ lão thần tiên kia đã vượt xa mình rồi, chẳng qua chuyện xảy ra bất ngờ, ông tạm thời chưa thích ứng, vả lại giữ chút uy nghiêm của người cha nên chưa cho y chính thức khám bệnh thôi, nên ông không giận, nghe xong gật gù:
– Ra là thế, vậy con tính sao?
Trước khi Tả Thiếu Dương kịp nói ra quyết định, Nghê đại phu nhanh tay hơn mở cái hộp còn lại:
– Đây là mấy củ sâm cực phẩm, còn thêm ít trang sức, mong Tả công tử trượng nghĩa ra tay.
Tả Thiếu Dương trước đó nhìn thấy số bạc rồi, cũng động lòng lắm, y tự tin bằng vào khả năng của mình sớm muộn gì cũng kiếm được, chẳng cần số tiền đó giờ hộp sâm mở ra, hai mắt tỏa sáng, ngay hộp trang sức bên cạnh không thèm chú ý, mấy củ sâm này đúng là cực phẩm, tuổi có lẽ là mấy trăm năm rồi, nhất là củ trên cùng, râu dài như tiên ông, thực sự là cực phẩm trong cực phẩm.
Gian nan nuốt ngụm nước bọt, Tả Thiếu Dương lẩm bẩm:
– Số sâm này giá trị không nhỏ, xem ra vì cứu đệ đệ, ông đã dốc hết gia sản rồi.
Một câu nói trúng tâm khảm, lại nhớ tới nhi tử vì chuyện này sắp không còn, bi thương sinh ra tận đáy lòng, nước mắt trào ra, Nghê đại phu nghẹn ngào:
– Lão hủ.. Lão hủ …
Người Tả gia nhìn cảnh này động lòng trắc ẩn, quả thực với người hành y mà nói, đưa ra số nhân sâm này còn đau đớn hơn cả bỏ ra tiền bạc, cho thấy Nghê gia đã sắp khánh kiệt rồi.
Tả Thiếu Dương suy nghĩ một hồi, cuối cùng lấy hết nghị lực đóng hộp sâm lại, dứt khoát lắc đầu:
– Lễ vật quá lớn rồi, đáng tiếc, ta không giúp được.
Nghê đại phu như bị sét đánh, quên cả thương tâm, hoảng hốt nói:
– Tả công tử, xin cậu giúp đệ đệ ta, cầu xin cậu.
– Nếu là người khác, cho dù không quen biết, ta không cần nhận một xu, nói cho cùng là mạng người. Nhưng là đệ đệ của ông, thứ cho ta không dám cứu, loại người như đệ đệ ông nhỏ nhen hẹp hòi vô nhân tính, bất chấp thủ đoạn, nếu ta giúp, không dám mong được cảm kích, nói không chừng còn bị ông ta đỗ lỗi vì khiến nhà ông lụi bại, lấy oán báo ân. Thứ lỗi, không giúp, ta không ngốc rước họa vào thân.
– Không, Tả công tử, tuyệt đối không có chuyện đó, lão phu đảm bảo xá đệ sau này không dám làm bất kỳ chuyện gì bất lợi cho Tả gia …
Nghê đại phu biết Tả Thiếu Dương nói không sai, cứ bằng vào thái độ Nghê Nhị khi ở trong lao ngục là rõ, nhưng còn cách nào, nhào tới, ôm tay Tả Thiếu Dương không buông, Tả Thiếu Dương người có hơi men, bị làm phiền thì bực mình, giật tay ra, Nghê đại phu liều chết ôm lấy y, nếu Tả Thiếu Dương không chịu giúp thì đệ đệ chết, nhi tử chết, gia sản mất sạch.
Hai bên đang giằng co thì bộp một cái, bầu rượu nhỏ bên hông rơi xuống, nắp tung ra, rượu ồng ộc chảy ra ngoài, tức thì hương thơm ngào ngạt, ngửi là biết rượu ngon hiếm có, Tả Thiếu Dương sững người nhìn bầu rượu lại Hồi Hương.
Hồi Hương sực hiểu ra, là đệ đệ mang rượu về cho mình, vội vàng chạy tới đóng vội nắp vào, bầu rượu đã vơi quá nửa, không biết còn được hai ba chén không nữa, ôi rượu ngon như thế, cái nhà khốn kiếp, còn chưa giúp đã gặp họa, thế mà bảo không gây bất lợi cho Tả gia.
Nghê đại phu không hiểu vấn đề trong đó, chỉ là bầu rượu nhỏ thôi, chả đáng mấy đồng, vẫn sống chết giữ rịt lấy Tả Thiếu Dương. Đúng lúc đó lại có tiếng gõ cửa, lần này là giọng lão phụ:
– Tả lang trung, Tả lang trung có nhà không?
Còn cả tiếng khóc lóc không chỉ một người.
– Mẹ!
Nghê đại phu nghe ra tiếng lão mẫu, buông tay Tả Thiếu Dương, loạng quạng chạy ra.
Hồi Hương cắn răng đi ra mở cửa để khỏi phải nhìn chỗ rượu đổ mà đau lòng nữa, liền thấy trên con đường nhá nhem tối đỗ mấy cái kiệu, một đám nha hoan bà tử xúm quanh ba phụ nhân ăn mặc quý phái, trong đó có một người ôm đứa bé trong tay.
– Cha ta ở nhà, mọi người …
Lão phụ tóc bạc đi đầu ném quải trượng, rụt tay khỏi nha hoàn, run run đi tới quỳ xuống, tất cả người còn lại quỳ xuống theo.
Hồi Hương giật mình, kêu lớn:
– Cha, mẹ, mau ra đây.
Nghê đại phu đã chạy ra trước:
– Mẹ, mọi người làm cái gì thế này?
Nghê mẫu đẩy tay Nghê đại phu muốn đỡ mình dậy ra, khấu đầu nói:
– Tả lang trung, lão thân tới tạ tội.