Đúng thế, người Tả Thiếu Dương thực sự yêu thích là cô nương bán củi Miêu Bội Lan.
Miêu Bội Lan là cô nương thiện lương, ôn nhu khả ái, nghị lực, càng yêu thích tính cách kiên cường lạc quan tươi sáng của nàng., dù gia cảnh vô cùng khó khăn nhưng luôn luôn giữ nụ cười sáng lạn, trên người có mùi cỏ non mùa xuân cùng tiếng sơn ca trong trẻo, tất cả thành ấn tượng khắc sâu vào tâm khảm y.
Quan trọng nhất là y thấy thoải mái khi ở bên Miêu Bội Lan mà không có gánh nặng tâm lý nào, vì trước đó họ không hề quen biết nhau, Miêu Bội Lan chỉ biết tới y, Tả Thiếu Dương, chứ không phải tên Tả Trung đã không còn tồn tại kia. Không chỉ tình cảm của Tiểu Muội, mà sự yêu thương của cha mẹ y, nuông chiều của tỷ tỷ y, đôi lúc cũng làm Tả Thiếu Dương khó thoải mái tiếp nhận.
Đem so ra tình cảm với Tiểu Muội chỉ là cảm kích, với Miêu Bội Lan mới là yêu thương. Dù chỉ là tình cảm chớm nở còn chưa sâu đậm, nhưng đủ ành hưởng tới hành động của y.
Bây giờ phải trả lời thế nào?
Chẳng lẽ lấy quan điểm tình yêu hôn nhân hiện đại nói với nàng rằng chúng ta còn chưa đủ thấu hiểu lần nhau, tình cảm còn cần trải qua khảo nghiệm, hiện giờ ta chưa nghĩ tới muốn chọn nàng làm người bạn suốt đời, cho nên xin hãy cho chúng ta thêm thời gian, đến khi chúng ta yêu nhau tới không thể tách rời đối phương, đó là lúc ta quỳ xuống cầu hôn nàng?
Nói thế ở thời buổi này quá sốc rồi, không biết Tiểu Muội đâm đầu xuống giếng hay là cười chảy nước mắt nữa.
Y đã không có kinh nghiệm gì, ông trời lại đặt y vào một thế quá khó.
Đã không thể trả lời như vậy, cũng không thể lấy cớ trì hoãn, nếu không đó là hành vi vô trách nhiệm với cô nương người ta, nhìn ánh mắt buồn bã của nàng, Tả Thiếu Dương buột miệng:
– Thiên lý nhân duyến nhất tuyến khiên. Nguyệt lão nhân gia sẽ đem đôi nam nữ có duyên phận với nhau dùng tơ hồng buộc vào một chỗ, cho dù cách trở muôn sông ngàn núi, cũng sẽ có ngày tới với nhau. Mà duyên do nguyện sinh ra, có nguyện vọng mới có duyên phận, ta nghĩ, Nguyệt lão nhân gia sẽ nhìn thấy nguyện vọng của những người có tình trong thiên hạ.
Nếu có duyên thì ngàn dậm cũng có sợi dây cột vào nhau.
Tang Tiểu Muội ngây ra nhìn y, đôi mắt chứa đầy lệ hoa từ lúc nào, vội quay đi, ép nước mắt trở lại, tới lúc nhìn Tả Thiếu Dương, nụ cười đã như hoa xuân:
– Muội hiểu rồi … Muội nghĩ, muội biết mình phải làm gì rồi.
Hoàng Cầm hết nhìn Tả Thiếu Dương lại nhìn Tiểu Muội:
– Nói thế nhân duyên cho trời định, nếu có duyên, muôn ngàn cách trở tới với nhau. Vậy ta lo lắng cho hai người uổng công à.
Tang Tiểu Muội nhoẻn miệng cười:
– Ai bảo tẩu là tẩu tử của muội, trưởng tẩu như mẹ, tẩu không lo cho muội thì ai lo.
Hoàng Cầm cười tít mắt:
– Tốt, tẩu thích nghe câu này, hai đứa ổn rồi thì chúng ta lấy nước về nhà thôi.
Tang Tiểu Muội vừa kéo nước vừa cười ngọt ngào với Tả Thiếu Dương, lấy nước xong cũng không đợi Hoàng Cầm, thướt tha đi trước, qua chỗ rẽ nàng đứng lại òa khóc, lại vội vàng cắn răng nuốt nước mắt vào, đầu cúi thấp, giữ chặt tiếng nấc trong họng, gánh nước đi thật nhanh.
Hoàng Cầm hết nhìn Tiểu Muội lại nhìn Tả Thiếu Dương, cuối cùng tới trước mặt Tả Thiếu Dương:
– Ta không hiểu mấy chuyện phức tạp, có điều nếu cậu mà phụ bạc nó thì đừng trách ta.
– Tẩu yên tâm, đó là điều cuối cùng mà ta muốn làm.
Thái độ của Tiểu Muội làm Tả Thiếu Dương không sao hiểu được, y vốn nghĩ Tiểu Muội là cô nương tinh cách hướng ngoại, nhiệt tình mà đơn giản, giờ xem nữ nữ nhân thời nào cũng vậy, luôn là sự bí ẩn. Có điều lòng luôn day dứt bất an, thất thần nhìn nàng đi xa, rầu rĩ về nhà.
Vừa đổ nước vào trong chum liền nghe thấy Nghê phu nhân kêu lên:
– Á, lại chảy máu mũi rồi.
Lần này có kinh nghiệm, nên không còn hoảng loạn như trước.
Người Nghê gia quây lại xem, trời đã sáng nên nhìn rất rõ, từ trong mũi đứa bé từ từ chảy ra hai dòng máu màu đen, hơn nữa nhiều hơn lần trước. Nghê mẫu vẫn còn sợ hãi, nhìn thấy Tả Thiếu Dương cười có phần nhẹ nhõm, còn Nghê đại phu mặt đầy vui mừng, thở phào nói:
– Được rồi, mau lau máu đi.
Nghê phu nhân lấy khăn tay lau mũi cho nhi tử, vừa lâu mấy cái, đứa bé ngoẹo đầu, khóe miệng cũng trào ra máu đen, làm mọi người hết hồn.
Nghê đại phu chắp tay vái Tả Thiếu Dương thật sâu:
– Đa tạ công tử cứu mạng tiểu nhi, y thuật thần kỳ này, lão hủ bội phục sát đất.
Có niềm vui nào hơn cứu sống được mạng người, chuyện buồn khi nãy bị xua đi nhiều, Tả Thiếu Dương chắp tay đáp lễ:
– Đâu có, Nghê đại phu quá khen.
Đám Nghê mẫu nhìn hai người họ ca tụng nhau, vui như chảy hội, chẳng lẽ đứa bé thực sự không sao?
– Đứa bé bị âm hàn ngưng trệ, Trung Nhi ta dùng phương thuốc hồi dương cố bản, trục hàn, ôn thông huyết mạch. Bệnh này nhìn máu đen chảy ra là biết hàn tà đã bị khu trục thành công …
Chỉ có Tả Quý là đi ra nghiêm túc giải thích bất kể người nghe có hiểu hay không, ông đang ngồi chẩn mạch, đột nhiên đứa bé rụt tay lại, ngẩng đầu lên, thấy đứa bé mở mắt kinh hoàng nhìn ông:
– Ha, tỉnh rồi, thằng bé tỉnh lại rồi.
Đứa bé vừa mở mắt đã nói:
– Nãi nãi, cháu muốn đi đắp người tuyết.
Cả phòng reo hò hân hoan, giờ không cần ai giải thích cũng biết đứa bé được cứu rồi, tiếng khóc xen lần tiếng cười, Nghê mẫu vuốt ve tóc tôn nhi, lệ già tuôn rơi:
– Được, được, đợi Trí Nhi khỏe rồi, nãi nãi cùng cháu đắp một người tuyết thật to.
Nghê phu nhân thì cứ cám ơn không ngớt, nhưng vì đang khóc, nên chẳng nghe ra là đang nói gì.
Tả Thiếu Dương lại dặn:
– Cho đứa bé uống nửa bát canh gà, tới trưa và tối uống thêm một lần thuốc nữa.
Nghê phu nhân kích động ôm nhi tử hôn liên hồi lên má:
– May nhờ có mẫu thân, nếu không phải mẫu thân kiên trì tới Quý Chi Đường cứu trị, e Trí Nhi không còn.
Nghê mẫu cười hạnh phúc:
– Ta không có công gì cả, nói cho cùng là do phụ tử Tang lang trung hết lòng cứu chữ, Trí Nhi mới có hôm nay.
Nghê đại phu đi tới bên bàn, lại lấy ba cái hộp lễ vật kia đưa cho Tả Quý:
– Tả lang trung, trước đó mời lệnh lang ra công đường làm chứng, ông không chịu nhận lễ vật, nói chỉ là chuyện nhỏ. Nay ông cứu khuyển tử một mạng, ân tình này vượt xa số tục vật này, dùng tạ ơn cứu mạng chưa đủ, vạn lần mong nhận lấy.
Tả Quý nhận lấy ba cái hộp đặt ba cái hộp lên bàn, nghĩ một lúc hỏi:
– Nghê đại phu, ta có điều này muốn nói, mời ngồi.
– Tả lang trung cứ nói.
Nghê đại phu thấy Tả Quý nhận lễ rồi thì nhẹ nhõm hẳn, một phần lễ này mang hai ý nghĩa:
Tả Quý bình đạm hỏi:
– Quý đường ngoài nhận tiền khám chữa bệnh và tiền thuốc thì có nhận thêm tiền tạ ơn không?
– Bỉ đường không nhận, mặc dù xưa nay Huệ Dân đường luôn bị nhiều người gièm pha tiền khám bệnh cao, nhưng dù là bệnh nặng nhẹ nguy trọng hoãn gấp thế nào, nhất luật thu tiền như nhau, không hề phân biệt.
Nghê đại phu có chút kiêu hãnh:
– Lão hủ hành y, trừ năm xưa khám bệnh cho vương gia, vương gia ban thưởng không dám không nhận, nhưng chỉ có một lần đó. Ngoài ra lão hủ cứu mạng người vô số, chưa bao giờ thu thêm thù lao.
– Người ta cam tâm tình nguyện, vì sao không nhận?
Tả Quý lại hỏi:
– Tả lang trung, y thuật là nhân thuật, nhân giả, thiên chi lý, sanh chi nguyên, y thuật là thuật cứu sống con người, cố y giả, phi nhân ái chi sĩ, bất khả thác dã. Y thuật là nhân thuật, con người vốn là thiên lý, là nguồn sự sống, hành y phải có lòng nhân ái cứu người, người bị bệnh cũng như ta bị bệnh, dù phú quý sang hèn đều là người. Y giả lấy cứu tử phù thương làm thiên chức. Người bệnh trả thêm thù lao, dù trước hay sau, nếu nhận là tổn y đức, là sỉ nhục y giả, chỉ đám du y giang hồ mới làm thế.