Giữa đêm khuya thế này lên nóc nhà ngồi nói chuyện không khác gì đi đày, Tả Thiếu Dương ngồi ôm gối co ro, cũng may là Phi Thử có lương tâm, lấy ra một bầu rượu, một gói lá lớn, bên trong có nửa con gà quay vàng ruộm.
Hai mắt Tả Thiếu Dương tỏa sáng hơn sao trời, trước tiên tu ngay một ngụm rượu, tận hưởng cảm giác hơi ấm lan tỏa toàn thân rồi nuốt nước bọt nhìn nửa con gà, lâu lắm rồi chưa ăn thịt.
Phi Thử như đọc được suy nghĩ của y, nói:
– Ngươi ăn một mình đi, lão ca hôm nay ăn chay.
Miệng thì nói ăn chay vậy mà tỉnh bơ mở bầu rượu khác tu ừng ực, bổ xung thêm khi mắt Tả Thiếu Dương tròn xoe:
– Ăn chay một nửa.
Hiệp cũng một nửa, chay cũng chỉ một nửa, không biết lão ta còn cái gì nửa nọ nửa kia không? Cái này Tả Thiếu Dương không dại hỏi ra, xé luôn cái đùi gà, ngoạm một miếng lớn, tuyệt vời, nếu không phải chẳng biết giải thích cho cha mẹ thế nào thì y đã phần cho cha mẹ một ít, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói:
– Giờ thì ta tin lão ca không cần tới tiền rồi.
– Hôm nay ta cũng tới nha môn xem náo nhiệt, ta thấy Nghê Nhị có vẻ không cố ý hạ độc hại chết Tùy gia lão thái thái, chẳng qua là bản lĩnh kém cỏi nên mới xảy ra sự cố thôi. Nghê gia cũng đã đền bù tới khuynh gia bại sản, Nghê Nhị còn bị đánh gậy, vậy là đủ, không ngờ tên Tùy chưởng quầy đó lòng dạ ác độc mua chuộc sai dịch đánh người tàn phế, đúng là thứ nhà giàu bất nhân nên ta ghé thăm nhà ông ta một chuyến.
Phi Thử sờ cái bao to tướng, hả hê ra mặt:
– Ta không chỉ lấy hết thứ mà ông ta nhận của Nghê gia, còn thuận tiện lấy thêm ít tế nhuyễn, loại người độc ác này càng nhiều tiền càng nguy hại cho người khác. Bằng này tiền đủ sửa lại mấy chục ngôi chùa, sơn lại mấy chục pho tượng …
Tùy chưởng quầy có phải là người độc ác không? Cái này Tả Thiếu Dương không đánh giá, ông ta mất mẹ, con người lúc đau thương suy nghĩ không tỉnh táo, dễ cố chấp cực đoan, khó dựa vào một hành vi nhất thời mà phán đoán. Dù sao không liên quan tới mình, nghe đâu ông ta quen biết với thứ sử đại nhân, dù mất số tiền này cũng vẫn sống tốt thôi, mình cứ lo thân là hơn.
Phi Thử bên cạnh thở dài:
– Chỉ tiếc hộp sâm kia không lấy được.
Nhắc tới hộp sâm, tới giờ Tả Thiếu Dương vẫn thèm, buột miệng hỏi:
– Có phải là hộp sâm Nghê đại phu bồi thường cho ông ta không?
– Đúng, ta định trộm về cho ngươi …
– Cho ta?
Tả Thiếu Dương ngạc nhiên:
– Sao lão ca lại muốn cho ta?
– Trị bệnh cứu người chứ còn sao, ta tặng tiền chùa miếu là để Bồ Tát phổ độ chúng sinh, tặng ngươi, ngươi chữa bệnh cũng thế. Số sâm đó để cho đám nhà giàu bất nhân ăn cũng vô ích, không bằng tặng ngươi.
Tả Thiếu Dương tham lam liếm môi, ngay từ lúc nhìn thấy củ sâm đó là y đã muốn chiếm làm của riêng rồi:
– Thế … Thế sao không trộm được?
Phi Thử nhìn y hồi lâu, giọng hơi châm chích:
– Ta còn tưởng ngươi đùn đẩy làm ra vẻ thanh cao không nhận, lão ca ta phải tốn nước bọt thuyết phục một hồi, ngươi là người đọc sách thánh hiền, không sợ đó là đồ ăn trộm, đụng vào bẩn tay sao?
– Hắc hắc, số nhân sâm đó Nghê đại phu định tặng cho nhà ta tạ ơn cứu nhi tử ông ta, cha ta không nhận, ta đành chịu. Nếu lão ca mang vàng bạc cướp được tặng ta thì nói gì ta cũng không nhận, nhưng số sâm này với người hành y như ta mà nói có sức hấp dẫn rất lớn, nên ta nhận cũng chẳng có gì phải áy náy với lương tâm.
Tả Thiếu Dương tỉnh bơ, xét theo mọi tiêu chuẩn y chẳng phải quân tử:
– Đệ cũng chỉ học thánh hiền một nửa thôi.
– Ha ha ha, câu này hợp khẩu vị với lão ca ta.
Phi Thử gật gù vuốt râu nói:
– Song muốn trộm được số sâm này có lẽ tốn chút thời gian, ta tìm trong Tùy gia không thấy, rất có thể là tặng cho Âu Dương thứ sử rồi. Muốn trộm đồ trong phủ thứ sử không dễ.
Tả Thiếu Dương vẫy vẫy cái đùi gà ăn dở:
– Vậy ta không cần nữa, nơi đó bây giờ canh phòng nghiêm ngặt lắm.
– Hừm, thứ Phi Thử này nhắm vào thì phải lấy cho được, nếu không chân tay ngứa ngáy, không phải vì ngươi thì ta cũng phải lấy, nếu không tổn hại danh dự của ta. Ngươi đừng lo, trước kia ở kinh thành, tới vương phủ còn bị ta ghé thăm, hắc, càng chỗ canh phòng nghiêm ngặt kiểu này càng dễ thành công thôi … Thế nào lão ca ta cũng lấy được trước khi rời khỏi đây.
– Hả, lão ca sắp đi rồi, vì sao?
Tả Thiếu Dương hơi tiếc, y thấy thích thích tên trộm lập dị này:
– Ngươi nghĩ mà xem, nha môn đang truy nã ta gắt gao, ta trộm của Tùy gia nhiều như thế, có khác nào tuyên bố ta vẫn ở trong thành, cái tát này làm mấy vị quan lão gia mất mặt, không lồng lộn lên đào ba tấc đất tìm kiếm ta mới là lạ. Cho nên sau khi làm một vụ lớn là ta phải xa chạy cao bay, một là tránh họa, hai là đổi nơi khác mới dễ chuyển đồ thành bạc, sau đó quyên cho chùa miếu mới không liên lụy tới người ta.
Rất hợp lý, Tả Thiếu Dương gật đầu ra vẻ đã hiểu.
– Có điều ta tới tìm ngươi là vì nguyên nhân khác.
– Không phải lão ca thấy ký hiệu của ta mới tới à?
– Ngươi cũng tìm ta?
Phi Thử ngạc nhiên, rồi xua tay:
– Nói chuyện của ta trước, quan trọng hơn, ngươi nên chuẩn bị sẵn sàng đi, nơi này sắp khai chiến rồi.
– Cái …
Tả Thiếu Dương vừa kêu lên bị Phi Thử đưa tay bóp miệng, nhớ ra đây là đêm khuya, gục gặc đầu để Phi Thử buông tay, sau đó nhỏ giọng hỏi:
– Sao lại khai chiến, đánh nhau với ai?
– Quan binh với phỉ tặc.
Phi Thử kể:
– Vừa rồi ta vào phòng ngủ Tùy chưởng quầy, lúc đó chưa tìm kiếm thì thấy ông ta gọi đám thê thiếp vào phòng, bảo bọn họ thu thập đồ kim ngân tế nhuyễn, mai trời sáng là trốn vào nha môn châu phủ. Thê thiếp ông ta hỏi vì sao, Tùy chưởng quầy nói phản quân sắp đánh tới Hợp Châu rồi, chuyển vào nha môn, nơi đó có trọng binh canh giữ, an toàn hơn.
Tả Thiếu Dương thấy tay chân tê dại, sợ hãi choán ngập toàn thân, mặc dù sinh ra trong thời bình chưa tận mắt chứng kiến sự thảm khốc của chiến tranh, nhưng qua phim ảnh sách vở đủ khiến y sợ rồi, bây giờ chiến tranh còn ở ngay trước mắt, gian nan hỏi:
– Tin tức này … có có, đáng tin không?
– Không đáng tin nửa đêm canh ba ta gọi ngươi lên đây bịa chuyện cho vui à?
Tả Thiếu Dương không nói được gì, y vẫn đang tiêu hóa tin động trời này.
– Tùy gia thu thập đồ vàng bạc tế nhuyễn thành ra bớt cho ta khối việc, nên ta nằm trên xà nhà ngủ một giấc, đợi chúng thu thập xong khuân đi cả thể, ha ha ha, chưa lần nào đi ăn trộm dễ dàng như lần này, ha ha ha.
Tả Thiếu Dương cười không nổi:
– Quân địch tới rồi … Vậy ta phải chạy thôi.
– Đừng!
Phi Thử ném hạt lạt vào mồm, tợp một ngụm rượu rồi lúc lắc ngón tay:
– Ta khuyên ngươi đừng có rời Hợp Châu.
– Vì sao?
– Ngươi ngốc à? Tùy chưởng quầy còn tinh ma hơn ngươi, ông ta biết tin sớm sao không chạy ngay trong đêm, trốn vào nha môn làm cái gì?
– Đúng rồi, sao ông ta không chạy?
Tả Thiếu Dương đã bao giờ đối diện với chiến tranh loạn lạc, tất nhiên không hiểu được nguyên cớ:
– Theo ta thấy, chắc hẳn phản quân đã bao vây Hợp Châu rồi, cho nên mới không dám tùy tiện bỏ chạy, nếu không không biết địch mai phục chỗ nào, chẳng may gặp phải, quân địch mai phục, vì tránh lộ tin tức, thế nào chúng cũng giết người bịt miệng. Cho nên chẳng bằng trốn trong thành Hợp Châu, cái thành này tuy cũ, nhưng dù sao cũng có tường thành bảo vệ, có mấy vạn bách tính chiếu cố nhau. Tùy chưởng quầy nói quan binh đang tới phòng thủ Hợp Châu, có quan binh sẽ tốt hơn. Vả lại đám phản quân này vì mua chuộc lòng người, có phá thành không lạm sát bình dân, ở trong thành sẽ an toàn hơn.