Tả Thiếu Dương nhếch mép cười:
- Bà đừng đắc ý vội, trước đó ta nói các ngươi có thể làm ở quán trà trả nợ, không nói nhất định là ta phải thuê các ngươi, ta là chủ, ta muốn thuê ai là việc của ta. Nếu ngươi làm việc không tốt, ta sẽ đuổi đi, lúc đó không có cơm mà ăn đâu, thậm chí còn chẳng còn nhà mà ở.
Tang mẫu há mồm mất một lúc, bà ta quên mất điều này:
- Tiểu lang trung, à, Tả công tử, cứ yên tâm, ta sẽ lo liệu quán trà thật tốt, làm việc thật chăm chỉ.
Với bà ta không thể lơi lỏng chút nào, Tả Thiếu Dương phất tay:
- Khỏi cần, quán trà là của ta, kinh doanh thế nào là do ta quyết định. Hiện ngoài có phản quân bao vây, trong thành chết đói khắp nơi, còn mấy ai có nhã hứng uống trà, nên không cần nhiều hỏa kế, chỉ hai là đủ.
Chu chưởng quầy tặc lưỡi nhìn Tiểu Muội và Hoàng Cầm:
- Là hai bọn họ phải không, tiểu lang trung à, cao kiến cao kiến.
Kệ lão già đầy đầu dâm tưởng đó, Tả Thiếu Dương mỉm cười:
- Tang cô nương, Cầm tẩu, bây giờ ta mời hai người thay ta làm đại chưởng quầy và nhị chưởng quầy, thay ta quản lý quán trà, phụ trách toàn diện từ việc kinh doanh tới quản lý sổ sách. Cả hai được bao ăn ở, lương mỗi tháng đồng, nếu cuối tháng có lãi còn được chia hoa hồng, nếu thua lỗ thì ta chịu. Ý hai người thế nào?
Chúc Dược quỹ vui vẻ trêu:
- Đại lang, thế này nào có giống mời chưởng quầy, rõ ràng là đưa sính lễ, trực tiếp đón Tam nha đầu về nhà đi, cần gì tốn công thế?
Ông ta coi Tiểu Muội gần như nữ nhi của mình, tất nhiên muốn tốt cho nàng, nếu cả hai thành đôi thành cặp, không có gì yên tâm hơn.
Tả Thiếu Dương không biết đáp ra sao, Tang mẫu sợ y hối hận, ít nhất thì bớt được hai miệng ăn rồi, năm đấu gạo này chỉ phải chia cho ba người thôi, duy trì được lâu hơn, đẩy nữ nhi một cái:
- Khuê nữ ngốc, Tả công tử đối với con tốt như thế, mau cám ơn đi.
Tang Tiểu Muội vẫn do dự một lúc mới nói:
- Muội có thể giúp huynh trông coi quán trà, nhưng sổ sách... Huynh nên tự quản lý, nếu không chẳng rõ ràng...
Nói tới đó mắt ngân ngấn lệ:
- Hoặc, hoặc để người khác quản lý là được rồi.
Người ngoài nhìn vào ai cũng nghĩ Tả Thiếu Dương hướng về nàng, làm gì cũng nghĩ cho nàng, nhưng Tiểu Muội thấy, nếu y thực sự có ý đó thì dùng số gạo kia cưới nàng về rồi, chẳng lẽ hai người thực sự có duyên mà không có phận?
Tả Thiếu Dương thấy nàng nghẹn lời, lòng xót xa, gật đầu:
- Vậy thế này, bình thường muội quản lý sổ sách cho ta, vài ba ngày ta phái dược đồng tới xem sổ sách, đương nhiên ta cũng sẽ bỏ thời gian tới.
Hoàng Cầm huých vai Tiểu Muội thì thầm:
- Nhận đi tiểu nha đầu, đừng nghĩ quẩn, trong lòng y luôn có muội là được rồi, nếu không sao làm nhiều việc như thế cho muội, đừng thoái chí, không thấy sao, y dễ mềm lòng, thong thả mài cho y nhũn luôn.
Tiểu Muội nghe thế lòng máy động, thầm nghĩ lời này đúng, đưa mắt nhìn Tả Thiếu Dương, thấy y thi thoảng nhìn mình lo lắng, lòng ấm áp, má cũng đỏ rực, chậm rãi gật đầu.
Tả Thiếu Dương thở phào, thế là bỏ được một tâm sự:
- Tốt, chúng ta quyết định như thế.
Tang mẫu rối rít nói:
- Tả công tử, vậy ba người bọn ta thì sao?
- Ba các ngươi à?
Tả Thiếu Dương không thèm nhìn bà ta:
- Đợi khi nào khách đông lên họ làm không xuể thì ta sẽ tính tới chuyện tuyển thêm người.
Chắp tay với Tiểu Muội và Hoàng Cầm, nói hết sức chính thức:
- Thời gian này làm phiền hai vị, vừa làm chưởng quầy vừa làm hỏa kế thôi.
Đây là hành động nhỏ, Tiểu Muội không thấy gì, Hoàng Cầm thì cảm nhận được sự tôn trọng, không giống Tả Thiếu Dương ban ơn cho họ, là nữ nhân đâu dễ gì có cơ hội tự chủ thế này, hớn hở nói:
- Nếu cậu biết thương bọn ta thì thường xuyên tới kiểm tra là được.
Nàng nói lời này hiển nhiên thay Tiểu Muội, có điều hai mắt long lanh lúng liếng đó lọt vào mắt Tang gia mang ý vị khác, nhất là Tang mẫu càng ghét đứa nhi tức phụ này, có điều hiện không dám làm gì chọc giận Tả Thiếu Dương.
Tả Thiếu Dương gật đầu, bảo với Bạch Chỉ Hàn và Miêu Bội Lan:
- Hai muội giúp ta đi thanh tra toàn bộ tài sản của quán trà, bao gồm số trà còn lại, trừ đồ dùng cá nhân và tiền bạc hiện có thì ghi hết vào sổ...
- Để ta đi cùng họ.
Hoàng Cầm chủ động xung phong, dẫn Bạch Chỉ Hàn và Miêu Bội Lan ra ngoài:
Trong phòng, Tả Thiếu Dương bảo Tang phụ lấy toàn bộ sổ sách ra, bảo Tiểu Muội:
- Mai chính thức làm lại toàn bộ sổ sách, nhất thiết do muội định đoạt, ta không ý kiến. Khi địch còn vây thành, lương thực cứu trợ chưa đến, ta sẽ phái người ngày mang cơm ba bữa cho muội.
Nói với phu phụ Tang gia:
- Hiện giờ quán trà là của ta, các ngươi chỉ là ở tạm, nhớ kỹ điều đó, nếu có bất kỳ hành động gì ảnh hưởng tới kinh doanh quán trà, ta sẽ đuổi các ngươi ra khỏi nhà, còn thưa lên nha môn.
Tang Mẫu còn đang tính, Tả Thiếu Dương cho người mang thức ăn tới, bà ta sẽ giành ăn, sau đó để Tiểu Muội bảo không đủ no lấy thêm, xem tên tiểu lang trung này làm gì nổi, nhưng bị dọa thưa lên quan thì sợ rồi, huyện lão gia rất nghiêm, hơi chút là đánh đòn ngay.
Tang phụ cười lấy lòng:
- Tả công tử yên tâm, chúng ta nhất định không làm thế đâu, ta còn mong quán trà làm ăn tốt để làm thuê trả nợ mà.
- Biết thế là tốt.
Tả Thiếu Dương tiếp tục cảnh cáo:
- Sau này quán trà do Tang cô nương giúp ta quản lý, ba người các ngươi không được xen vào, cũng không cần các ngươi mang trà rót nước. Chỗ nào mát thì các ngươi ra đó mà ngồi, đừn gây thêm phiền toái là được.
Chúc Dược quỹ thấy Tả Thiếu Dương đã xử lý ổn thỏa chuyện Tang gia thì cười hà hà vẫy tay:
- Đại lang, tới đây ngồi, ta có chuyện muốn nói với cậu đây.
- Vâng.
Tả Thiếu Dương vén áo ngồi xuống ghế trúc:
Chúc Dược Quỹ nhìn ba người Tang gia:
- Làm phiền vị nào đó giúp ta mang chén trà lại đây được không?
- Để cháu.
Tang Oa Tử quen làm việc này, hồi bé hắn có tới học chữ cùng Chúc Hùng, Chúc Dược Quỹ rất nghiêm khắc làm hắn sợ tới tận bây giờ. Chưa kịp đi thì bị Tang mẫu lườm một cái:
- Ngồi im đó, giờ quán trà là của người ta, mày nhiệt tình làm gì?
Mắt thì gườm gườm nhìn Tiểu Muội, cứ như nàng hợp mưu với Tả Thiếu Dương cướp quán trà của mình.
Tiểu Muội mím môi không nói gì, đi ra bếp lấy chén và nước nóng.
Tả Thiếu Dương ngồi xuống hỏi:
- Lão bá, gần đây bệnh thế nào rồi?
- Khá hơn rất nhiều rồi, gần như không còn cảm thấy đau nữa, hoạt động gì cũng không còn đáng ngại.
- Lão bá không nên lơ là, phải kiên trì uống thuốc đúng giờ đúng lượng, loại bệnh phong thấp này rất khó dứt, phải dùng thuốc thời gian dài mới trị được gốc.
- Ừ, ta nhớ rồi.
- Còn nữa, lão bá cũng không nên ra bên sông hóng gió nữa, đó là gốc gây bệnh của lão bá đấy.
- Lần trước cậu cũng nói rồi, có điều bảo lão phu làm gì cũng dễ, chứ không ra sông nữa thì toàn thân thiếu thoải mái.
Chúc Dược Quỹ lắc đầu, với ông thói quen này đã ăn vào máu không bỏ được nữa:
- Não lão bá chỉ muốn ngồi bên sông thì dễ thôi, cháu sẽ sửa hậu viện thành một lầu ấm, mấy bằng hữu già của lão bá tới đó ngồi, vừa ngắm được cảnh sông nước, lại không sợ gió lạnh, không bị khí hàn khí xâm nhập cơ thể.
- Ha ha ha, vẫn là đại lang hiểu tôn lão kính lão, chiếu cố lão già này.
Chúc Dược Quỹ nhìn ba người Tang gia:
- Nếu các ngươi biết ăn ở thì lúc này người được đại lang chăm sóc chính là các ngươi đó, sống gian giảo thủ đoạn có thể đắc ý nhất thời, nhưng không có kết cục tốt đâu.
Tang phụ xấu hổ vâng dạ, còn ông ta có ân hận không thì có trời mới biết.
HẾT!