Đại Đường Tiểu Lang Trung

chương 331: bệnh lạ (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vòng qua đồi Vô Cực sẽ thấy mảnh đất rộng thẳng cánh cò bay, dưới ánh mặt trời gay gắt hiếm thấy của mùa xuân, một cái cái bánh xe nước cao bằng ngồi nhà ba tầng quay ầm ầm, vì vừa vòng qua ngọn đồi, nước chảy khá siết, qua phiên trúc của bánh xe, nước đưa lên cao, chảy tới máng gỗ, rồi theo ống trúc chảy vào ruộng phía dưới, tạo nên một quang cảnh chưa từng có ở nơi này.

Đôi mắt to tròn đen láy Miêu Bội Lan nhìn Tả Thiếu Dương không chớp, tràn ngập sự ngưỡng mộ và tự hào, ngưỡng mộ thì khỏi nói, xưa nay nàng luôn nhìn Tả Thiếu Dương với ánh mắt như thế, còn tự hào vì đó là nam nhân của nàng, dường như không điều gì không biết, không chuyện gì không làm được, nàng sao không tự hào cho được.

Trước nay chỉ Tả Thiếu Dương nhìn nàng, giờ bị nha đầu này công nhiên khiêu khích trước mặt bao người, y chỉ muốn kéo ngay nàng vào lòng âu yếm một phen, tiếc là bên cạnh có bốn con kỳ đà cản mũi.

- Sớm biết có cái này chúng ta cần gì vất vả đạp nước suốt cả ngày chứ.

Lý Nhị Tráng ngẩn tò te:

- Đúng thế, thế này ít nhất mỗi người huynh đệ chúng ta phải làm được mười mẫu ruộng ấy chứ.

Lý Tam Tráng nhìn nước đang từ từ chảy vào ruộng mà tiếc nuối:

- Giờ chẳng lo tưới nước nữa, hai mơi mẫu ruộng chúng ta làm loáng cái là xong, rảnh rỗi biết làm cái gì bây giờ?

Lý Tứ Tráng đâm lo xa:

- Không ngờ Tả thiếu gia còn am hiểu cả chuyện nhà nông nữa, sau này không cướp miếng ăn của chúng ta chứ?

- Lão Tứ nói thừa rồi, Tả thiếu gia nếu không hiểu làm sao chế tạo ra được công cụ tuyệt vời thế này.

Lý Tam Tráng bĩu môi:

- Biết làm công cụ chắc gì đã hiểu việc nhà nông, như có thợ mộc làm được cái xe đạp nước mà có hiểu gì về nông vụ đâu.

Hắn vừa dứt lời cả ba huynh đệ nhìn nhau phá lên cười.

Lý Đại Tráng giận tím mặt, nạt nộ:

- Này mấy đứa nói ai đấy hả? Lúc đại ca ta biết làm ruộng còn không biết mấy đứa ở đâu.

- Đại ca hơn đệ cả chục tuổi mà, lúc đó thì đệ không nhớ rồi, còn lúc chúng ta làm ruộng thì đại ca làm gì nhỉ?

Lý Tứ Tráng gãi đầu gãi tai bộ dạng rất thật thà chất phác, thực chất rất xấu bụng:

- Cong lưng đạp nước, tối về kêu đau lưng bảo đại tẩu xoa bóp.

- Đệ tưởng đại ca xoa bóp đại tẩu chứ? Đệ nghe thấy đại tẩu kêu mà.

Lần này tới Tả Thiếu Dương cũng không nhịn được cười, Miêu Bội Lan sau hơn hai tháng ở trên núi cùng Tả Thiếu Dương cũng không lạ gì chuyện nam nữ, đỏ mặt tía tai chạy đi thật xa, trước kia ba huynh đệ Lý Tam Tráng cũng hay nói mấy loại chuyện này, chỉ là trước kia nàng không hiểu, thành trò cười của bọn họ.

Lý gia ở Mai thôn có ba gian, một gian làm phòng khách, chỗ thờ cúng cùng phòng ngủ Lý đại nương, một gian là nhà bếp, còn một gian bốn huynh đệ ở, về sau Lý Đại Tráng có thê tử mới ngăn ra, ba huynh đệ Lý Nhị Tráng ở một bên, phu thê họ ở một bên, mở hai cửa đi lại, tuy thế chỉ cách mỗi một bức tường gỗ mỏng, nhiều việc khó qua ba đứa đệ đệ vốn ở tuổi phải thành gia lập thất rồi.

Phu thê Lý Đại Tráng cũng biết thế, thường trốn lên núi, ân ái thỏa thuê mới về nhà, nhưng dù sao là phu thê trẻ đôi lúc cũng không nhịn được, dù cố làm thật nhỏ, vẫn lọt vào tai ba đứa đệ đệ.

Lý Đại Tráng rơi vào thế yếu tuyệt đối, chỉ còn cách lấy uy quyền đại ca ra quát:

- Đừng có nói linh tinh nữa, trưa rồi, về ăn cơm, chiều còn lên núi chặt trúc làm ống dẫn nước.

Đoàn người trở về, Miêu Bội Lan đã về trước rồi, trên đường Lý Tứ Tráng còn lẩm bẩm muốn cưới tức phụ, lúc này từ xa có mấy người khiêng cáng men theo bờ ruộng đi tới, trước cáng là một lão phụ, một thằng bé, theo sau là lão đầu tóc bạc, phụ nhân đi đầu nói lớn:

- Làm phiền mọi người nhường đường nhường đường...

Ngồi trên cáng là một nam tử chẳng rõ tuổi tác vì đầu to đùng, lại còn màu tím thẫm, có những đốm lấm chấm, hai mắt bị mặt sưng phù chèn ép thành khe bé tẹo, môi trông còn kinh hơn cả môi Tả Thiếu Dương hồi bị Miêu Bội Lan và Bạch Chỉ Hàn cắn, cổ cũng to như đầu, tay không ngừng gãi, làm má mu bàn tay toàn vết máu.

Lý Tứ Tráng là tên rất lắm mồm, nhảy sang một bên đường tránh, cái miệng thì không ngừng:

- Ấy người này sao thế nhỉ, sưng to như con trâu ấy.

- Giống lợn chứ, trâu có sừng, còn hắn có không?

Lý Tam Tráng lại là tên thích bắt bẻ, ai nói gì hắn cũng sửa lại:

- Đệ nói bụng trâu to như đầu hắn, thế không được à?

- Được cái gì mà được, có ai đem so đầu với cái bụng không?

Lý Đại Tráng trừng mắt lên hai tên mới chịu thôi.

Tả Thiếu Dương thì chạy song song với cái cáng, vừa quan sát nam tử kia vừa hỏi:

- Hắn bị làm sao, mọi người định đưa đi đâu?

- Vào thành khám bệnh.

Phụ nhân chân không dừng bước:

- Đi tìm Tả Mẫu Mực của Quý Chi Đường.

Lý Đại Tráng nghe thế nhảy ra giữa đường giang tay quát:

- Vậy còn không mau dừng lại, thiếu gia nhà ta chính là Tả Mẫu Mực.

Mấy người kia dừng lại, lão giả phía sau chạy vội lên, nhìn một lượt:

- Đúng là Tả Mẫu Mực rồi, úi da, lão không để ý, bỏ kiệu xuống, mau bỏ kiệu xuống.

Thằng bé chỉ mặt Tả Thiếu Dương:

- Cháu thấy thúc thúc này bị người ta đưa đi diễu phố.

Thằng nhóc quỷ sứ nói cái gì chướng tai thế, Tả Thiếu Dương chỉ muốn cho nó một cước, ngồi xuống hỏi:

- Bị làm sao thế này?

Lý Tứ Tráng đứng sau ngó nghiêng, lớn tiếng phán bệnh:

- Chắc chắn bị ong vò vẽ đốt rồi, Tam ca cũng từng bị, mặt sưng y chang luôn.

- Đừng nói linh tinh, bị ong đốt thành thế này thì hắn chết rồi, lúc đó ta bị mấy con ong đốt mà không chịu nổi, sưng thế này cả tổ ong đốt mới được. Nhìn hắn xem, có kêu đau đâu.

- Không kêu thì không đau chắc, lần trước mẹ trúng phong nằm im đó, chắc thoải mái lắm nhỉ?

- Cãi cùn, mẹ bị bệnh cho nên đau cũng không nói ra được.

Lý Tam Tráng cũng ra vẻ lang trung một hồi, giờ cái bụng no rồi, hôm nay thấy cái guồng nước kia, tưới tiêu không lo, năm nay thế nào cũng có thu hoạch lớn, gọi là ăn no sinh dâm dục, lại bắt đầu tơ tưởng Miêu Bội Lan, vốn cứ tưởng nàng sẽ là thê tử chắc rồi, ai ngờ bỗng đâu nhảy ra Tả Thiếu Dương, hắn biết không so được, cũng chả dám so song trong lòng luôn có chút không thoải mái:

- Chắc là đói đấy, thời gian trước chúng ta không phải vậy sao, chân tay mặt mũi sưng lên như... Như cái bánh vậy, ấn cái móp vào, về cho ăn uống vài ngày là ổn thôi.

- Không phải chúng ta sưng như ngâm nước, trắng bệch, người này thì màu tím, hơn nữa chúng ta không ngứa.

Lý Tam Tráng biết đệ đệ nói không sai, nhưng không muốn nhận thua:

- Vậy đệ nói xem hắn bị làm sao?

- Gặp phải ma chứ sao, bị ám đấy...

- Hai đứa bớt nói vài câu thì chết à? Thiếu gia đang khám bệnh đó.

Lý Đại Tráng cho mỗi tên một cái bợp tai:

Lão phụ đâu có biết mấy tên này chẳng hiểu cái gì, thấy họ đi theo Tả Thiếu Dương cứ nghĩ cũng là lang trung học đồ gì đó, nghe hết, rối rít nói:

- Phải phải tiểu ca kia nói đúng, nhi tử lão thân đột nhiên sáng nay thành ra như thế, Lưu đại cô nó thế này là do xúc phạm sơn thần, thấy cái không nên nhìn..

- Thấy chưa đệ nói đúng mà, xúc phạm thần linh rồi, thấy cái không nên nhìn đấy.

Lý Tứ Tráng hớn hở nói ngay:

- Thế sao lần trước đệ nhìn trộm đại ca và đại tẩu...

- Câm mồm.

Lý Đại Tráng tím mặt bợp cho Lý Tám Tráng một phát xây xẩm mặt mày:

Tả Thiếu Dương đã xem mạch xong, hỏi nam tử kia:

- Đại ca bắt đầu bị từ bao giờ?

- Sáng sớm ta lên núi, hái rau dại... không lâu sau thành ra thế này.

Tả Thiếu Dương gật đầu, lương thực nha môn dù sao có hạn, mọi người lên núi đào củ hái rau ăn thêm là bình thường:

- Lúc lên núi có gặp phải cây sơn không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio