Tiếng đàn vừa dứt, Điền Phong thất hồn lạc phách, từ từ đứng lên, cốc rượu rời tay rơi xuống:
- Thôi thôi thôi, có người này ở đây, ta còn tranh gì trạng nguyên nữa, chẳng bằng trở về, chẳng bằng trở về.
Hết hồn, tên này nhắm hẳn ngôi vị trạng nguyên cơ đấy, mà chẳng thể trách hắn nhụt chí, những bài thơ Tả Thiếu Dương nhớ đều là tuyệt tác cả, thi ca sơ Đường còn khá đơn giản, không cách nào so sánh.
Ngũ Thư ở bên an ủi:
- Điền huynh, nghe thơ của người này thì hẳn là người không chí lớn, trầm luân trong ái tình, hẳn không đi thi tranh trạng nguyên với huynh đâu.
- Hắn không đi thi ta càng hổ thẹn, ta mười mấy năm đèn sách, chẳng bằng bài thơ đi tương thân của hắn, dù đề danh bảng vàng, cũng chẳng mặt mũi nào dương dương tự đắc? Không bằng buông tay, quy ẩn điền viên cho rồi.
Đầu thời Đường, khoa tú tài được coi là khoa mục cao nhất, sau khi đỗ đạt cũng có đãi ngộ rất cao, nội dung khảo thí là "phương lược", còn tiến sĩ khảo thí nội dung là "thời thế", vốn lựa chọn nhân tài phương lược trị quốc, nhưng đầu thời Đường vẫn còn ảnh hưởng lớn bởi thói phù phiếm của thanh đàm Nam triều, từ khảo sinh tới khảo quan, đều say mê câu từ hoa lệ.
Quan chủ khảo chẳng xem nội dung có thực sự là phương lược trị quốc hữu ích không, có nắm được thời thế không, mà xem vần có hợp không, luật có đủ nghiêm không, từ ngữ hoa mỹ không, thậm chí bài rỗng tuếch cũng đỗ được. Cho nên khao tú tài dần biễn thành văn chương gấm vóc, dần dần thịnh hành ở xã hội thượng lưu, thành một loại phong khí, nhân tài khoa tú tài đi xuống bị khoa tiến sĩ, minh kinh thay thế đã thành xu thế rõ ràng.
Nếu Điền Phong bỏ thi thật, không phải mình tạo nghiệt sao? Tả Thiếu Dương lo lắng hỏi Ngũ Thư:
- Làm sao bây giờ?
Ngũ Thư cười đểu, nhỏ giọng thì thầm:
- Tả huynh đừng lo, Điền huynh chỉ nói thế để làm giai nhân mủi lòng, đêm nay kiếm cơ hội vào màn làm khách thôi, vừa xong ngu đệ cũng giả vờ phối hợp một chút.
Té ra là thế, lo cho đám này đúng là thừa.
Vì giải khai tâm kết cho Điền Phong, ca cơ chuyển sang một bài thơ sắc thái vui tươi hơn, sau mỗi bài, đám Điền Phong lại ra sức dùng mỹ từ đẹp đẽ nhất hòng thu hút sự chủ ý của giai nhân, tới khúc cuối cùng kết thúc, ca cơ trước khi đi tới mời rượu mỗi vị khách một lượt, qua chỗ Điền Phong, như vô tình đánh rơi chiếc khăn tay.
Nàng vừa đi bước trước, bước sau Điền Phong đứng lên, cười dâm tiện:
- Chư vị huynh đệ, cáo lỗi, cáo lỗi.
Người thất vọng, người chửi bới, ca cơ đó tuy không phải hoa khôi hàng đầu nơi này, cũng là mỹ nhân hiếm có lắm rồi, Tả Thiếu Dương hơi ghen tỵ.
Cuộc vui vẫn phải tiếp tục, vũ cơ được gọi lên, tức thì ai nấy quên hết tất cả, trong mắt chỉ còn thấy mép váy tung bay, cánh tay ngó sen trắng muốt, bầu ngực phập phồng, mồ hôi lấm tấm y phục dán lên người, khoe ra đường cong mê hoặc.
Bán nghệ không bán thân là cách nói tương đối, xuân lâu mà, bán thân vẫn là chủ đạo, nói vậy cũng là để nâng cao giá trị, nói không thể cưỡng ép cũng chỉ với một số ít thôi, căn bản đa phần các nàng chủ động không kịp, nói gì tới cưỡng ép, thế là người trong phòng cứ giảm dần, Ngũ Thư thấy Tả Thiếu Dương chưa kiếm được giai nhân ưng ý, nuốt nước bọt ở lại bồi tiếp, Tả Thiếu Dương nói khẩn cần lo cho mình, hắn khách khí vài lần, cuối cùng cũng ôm một vũ cơ biến mất.
Thành Trường An mặc dù giới nghiêm, nhưng ở phường Bình Khang thì không, thoải mái uống rượu ca hát suốt đêm, chỉ cần không rời khỏi phường không ai quản.
Ngũ Thư đi rồi, Tả Thiếu Dương cũng đứng dậy trở về, y không muốn qua đêm ở nơi yên hoa này, không quen, cũng muốn thử chiêu vừa học được với Bạch Chỉ Hàn, ai ngờ về nhà làm bộ sầu thảm chán đời, nha đầu đó ôm vào lòng hát ru, thêm hơi rượu, chẳng làm ăn được gì đã ngủ khoèo mất, sáng hôm sau dậy chỉ biết tự vả vào mặt mình.
Cứ tưởng ít nhất được yên lành cho tới mùng một tết, nhưng tai họa tới sớm hơn Tả Thiếu Dương nghĩ.
Họa do Ngũ Thư gây ra.
Sự kiện này khiến Tả Thiếu Dương đi tới bước ngoặt lớn nhất cuộc đời.
Chiều ngày hôm đó, Ngũ Thư và Điền Phong vội vàng tới Cù gia cầu kiến Tả Thiếu Dương, còn tưởng hai người này nhớ mình, mới vài ngày thôi đã lại tới tìm, Bạch Chỉ Hàn định tránh đi, nhưng Tả Thiếu Dương giữ lại, muốn giới thiệu nàng với bằng hữu, không ngờ Ngũ Thư nói một câu khiến Tả Thiếu Dương tức xì khói.
Ngũ Thư đi vào nhìn thấy Bạch Chỉ Hàn chỉ khựng lại một chút, sau đó quỳ xuống:
- Tả huynh, lần trước đệ đem biện chứng chữa trị phong độc thủy thũng của huynh viết thành điệp thư, đưa lên cho Chân Quyền lão thần y, không ngờ lão thần y muốn đệ tới phủ, chữa bệnh cho kiểm giáo lại bộ thượng thư Đỗ Yểm! Tả huynh, cứu mạng.
- Ngươi, ngươi nói cái gì?
Tả Thiếu Dương còn tưởng mình nghe lầm, tên này điên rồi sao:
Ngũ Thư ấp a ấp úng nói:
- Cử nhân các châu tùy vật nhập cống, phải được danh gia đảm bảo tiến cử thì cuối cùng mới có tư cách đỗ đạt. Tiểu đệ tự biết mình y thuật có hạn, dựa vào khảo thí không được điểm cao, chỉ có thể gửi gắm vào sự tiến cử của danh gia. May mắn được Tả huynh chỉ điểm...
- Ngươi nói may mắn?
Mình bị lợi dụng rồi, Tả Thiếu Dương âm trầm cắt ngang lời hắn:
- Thì ra hôm đó ngươi đã có dự mưu, ta còn tưởng ngươi thực lòng muốn theo đuổi y đạo cho nên mới dốc lòng truyền thụ, không ngờ ngươi dám lợi dụng ta.
Ngũ Thư không nhờ được Tả Thiếu Dương thi hộ, lại không tìm được ai khác đành đánh liều tự lên kinh tham gia khoa cử, hắn tự biết thực lực của mình, nên rải tiền khắp nơi nghe ngóng thông tin hòng tìm cái có thể lợi dụng. Nghe được tin hoàng thượng hệ lệnh Chân thị huynh đệ chữa bệnh cho lại ngự sử đại phu kiêm kiểm giáo thượng thư Đỗ Yểm, Chân Quyền lắc đầu chịu thua, Chân Lập Ngôn còn thẳng thắn nhận định Đồ Yểm khó qua được chiều ngày . Người Đỗ gia không chịu nhận mệnh, phòng lời ai chữa được bệnh của Đỗ Yểm, không những trọng tạ, còn toàn lực bảo đảm tiến cử đỗ đạt.
Ngũ Thư lập tức nghĩ tới Tả Thiếu Dương, hắn chỉ ôm tâm lý cầu may, sau đó cẩn thận ghi chép lại toàn bộ lời của Tả Thiếu Dương, vốn chỉ mong được Chân Quyền chú ý tiến cử, không ngờ Chân Quyền dùng phương thuốc trong đó để chữa cho Đỗ Yểm, chẳng những thế bệnh tình của Đỗ Yểm chuyển biến tốt. Người Đỗ gia nhờ Đỗ Quyền triệu Ngũ Thư tới phủ chữa bệnh.
Đem sự việc từ đầu tới cuối kể ra xong, Ngũ thư vái dài, giọng đầy sợ hãi:
- Tả huynh cứu đệ với, đệ bị ma đưa lối quỷ dẫn đường, đệ biết sai rồi.
Ngự sử đại phu tòng tam phẩm, phụ trách giám sát bách quan, đầu thời Đường, quyền lực chức vụ này rất lớn, cho tới cuối thời Đường mới bị tước giảm.
Đỗ Yểm không những là ngự sử đại phu, còn là kiểm giáo lại bộ thượng thư, kiểm giáo tức là thay quyền.
Tả Thiếu Dương rất hiểu y sử, không ít ngự sử vì không trị được bệnh cho quan viên được hoàng đế sủng tín mà bị xử tử, tên Ngũ Thư này không biết tốt xấu, vì được tiến cử mà làm liều, không ngờ dẫn lửa thiếu thân. Nếu mà chuyện này bị lộ, nếu nói nghiêm trọng lên có thể tính là khi quân bị xử tử không biết chừng.
Tả Thiếu Dương cố kìm nén không cho hắn một cái tát, cảm thấy nực cười hết sức, mỉa mai:
- Vậy ngươi muốn ta làm cái gì đây?
Ngũ Thư không dám nói thật toàn bộ, hắn trước khi nhờ Tả Thiếu Dương thi hộ đã cho người điều tra kỹ càng rồi, cả hoàn cảnh gia đình, lẫn sở trường sở đoản, biết lúc ở Hợp Châu, Tả Thiếu Dương chữa các bệnh phù thũng rất mát tay, cho nên khi vừa nghe thấy căn bệnh của Đỗ Yểm là hắn đã lên kế hoạch lợi dụng. Sau khi lừa Tả Thiếu Dương nói ra, đã gửi điệp thư cho Chân Quyền, nhưng không thấy có tin tức gì, lại gửi một bản tới nhà Đỗ Yểm, còn mạnh miệng thêm một câu, phương thuốc này cứu chữa vô số, người bị phù thũng, cho nên mới có cơ sự này.
Ngũ Thư hớn hở, cứ tưởng Tả Thiếu Dương đồng ý rồi:
- Đệ muốn mời Tả huynh ủy khuất, làm dược đồng của đệ, theo đệ đi chữa bệnh, ở bên hỗ trợ, bệnh của Đỗ đại nhân đã vào cao hoang, không thể chữa trị, chỉ cần giúp đệ đối phó qua ải, không cần chữa khỏi bệnh, không lộ tẩy bêu xấu là vạn sự đại cát, không dám yêu cầu nhiều.