Đại Đường Tiểu Lang Trung

chương 462: câu chuyện trên xe (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôn Tư Mạc thời còn trẻ trừ hành y, còn ẩn cư ở Thái Bạch Sơn học đạo thuật, luyện khí dưỡng sinh, kiêm cố cả Phật điển, bác học đa tài, trong đó thuật luyện khí dưỡng sinh của ông được các vị hoàng đế chung tình nhất, cho nên thời Bắc Chu Tĩnh Đế, mời ông vào triều làm quan, nhưng Tôn Tư Mạc chuyên tâm y học và tu đạo, không hứng thú với sĩ đồ, cáo bệnh không đi.

Cả hai vị hoàng đế triều Tùy và Đường cao tổ đều mang quan chức tước hiệu ra cám dỗ, xin học đạo trường sinh, Tôn Tư Mạc liền trốn luôn vào Nga Mi sơn không ra nữa.

Khi đó Tôn Tư Mạc từng nói, nếu tương lai xuất hiện mình quân sẽ xuất thế chữa bệnh cứu đời, khi Đường thái tông Lý Thế Dân đăng cơ, vời ông tới kinh thành, Tôn Tư Mạc nghe theo, Lý Thế Dân thường thỉnh giáo ông đạo trường sinh, thu được lợi ích không nhỏ, muốn thăng quan tước vị ban thưởng, Tôn Tư Mạc đều từ chối hết. Lý Thế Dân càng kính trọng, ban thưởng không ít tiền, cái này thì Tôn Tư Mạc không từ chối.

Không phải Tôn Tư Mạc thích tiền, mà ông thích thu thập các loại bí phương cùng tân dược khắp nơi, chỉ cần có phương thuốc vừa ý, dù táng gia bại sản cũng không tiếc. Về sau ông tập hợp tất cả những phương thuốc này ghi vào ( Thiên kim yếu phương) và ( Thiên kim dực phương), hai cuốn sách ghi chép gần một vạn đơn thuốc, có thể thấy công phu ra sao.

Tôn Tư Mạc lấy hai chữ "thiên kim" đặt tên hai tác phẩm trứ danh của mình, theo chính sử ghi chép vì ông cho rằng những thứ thuốc này dùng để cứu người, mà mạng người đáng giá ngàn vàng. Kỳ thực sử gia muốn làm cho đẹp chuyện thôi, theo cuốn sách dân gian đáng tin cậy hơn thì vì hai cuốn sách này mà ông tốn không biết bao tiền mới có, nói những phương thuốc trong đó đáng giá ngàn vàn không ngoa.

Tuy vậy gia sản Tôn Tư Mạc không nhiều, thời gian đầu dựa vào gia sản gần tiêu hết rồi, sau này dựa vào danh tiếng, cũng như được Lý Thế Dân ban thưởng mà có tiền mua bí phương.

Thế nhưng Tôn Tư Mạc sở dĩ được đời sau xưng là "Dược vương", là vì thành tựu lớn nhất của ông là nghiên cứu vị thuốc, từ hái ở đâu, bào chế thế nào, công dụng trong trị liệu ra sao đều được ông ghi chép phân tích tỉ mỉ.

Bây giờ nghe nói Tả Thiếu Dương có bao nhiêu phương thuốc mới mẻ như thế, làm sao không khao khát, thời gian trước ông tới Thái Bạch sơn tu luyện, gần đây mới về, nghe nói tới chuyện này, hợp kế với Hứa Dận Tông thử Tả Thiếu Dương một phen.

Lờ ông cụ đi, hai mắt Tôn Tư Mạc sáng lên như đứa trẻ con nhìn cây kẹo nhìn Tả Thiếu Dương:

- Ngươi bán chứ?

Nếu như cách đây một canh giờ, không chỉ cần nửa canh giờ, nửa tuần hương thôi, trước chuyện xảy ra với Hứa Dận Tông, Tôn Tư Mạc muốn biết cái gì thì Tả Thiếu Dương nói cái đó, không cần lấy một xu, được Dược vương hỏi tới là vinh dự, nói gì tới tiền, nhưng giờ Tả Thiếu Dương phải lắc đầu:

- Lão gia tử, phương thuốc này là tổ truyền, vãn bối không được truyền ra ngoài.

Tôn Tư Mạc sau khi viết ra hai bộ sách tứ danh của nền y học Trung Hoa là Thiên kim yếu phương và Thiên Kim dực phương, nhưng ông không giữ làm bí mật truyền cho con cháu, mà bỏ tiền xuất bản, công bố cho toàn thiên hạ biết. Chính vì hành động vô tư này, ông mới được quảng đại quần chúng yêu mến, chết rồi được người đời lập bia xây miếu tưởng niệm, đồng thời tôn xưng là Dược vương.

Những phương thuốc của y đều là sau này mới xuất hiện, nếu mình nói với Tôn Tư Mạc, ông ta viết thành sách công khai, vậy những người sau này phát minh ra những phương thuốc đó thì sao? Làm loạn lịch sử như vậy chỉ e hậu quả khôn lường, Tả Thiếu Dương không hiểu thuyết tiến hóa, nguyên tắc phát triển hay nhân quả, nhưng y biết chắc chắn, nếu làm thế sẽ khiến lịch sử hỗn loạn, còn mình sẽ thành tội nhân lịch sử.

Trước kia y làm lộ rất nhiều thứ không phải của mình rồi, sau này chữa bệnh nếu phải dùng tới phương thuốc vượt thời đại thì tuyệt đối phải giữ kín.

Lúc này đầu óc Tả Thiếu Dương rất hỗn loạn.

Người xưa coi trọng những thứ tổ truyền, nếu tổ tiên không cho tiết lộ, con cháu nghe theo, Tôn Tư Mạc không trách, trầm ngâm nghĩ cách khác:

- Nếu vậy ta đổi với ngươi, ta có vài bí phương, ngươi nói ra bao nhiêu cái, ta dạy ngươi bấy nhiêu cái, được không? Đảm bảo phương thuốc giá trị tương ứng, như vậy ngươi không có lỗi với tổ tiên rồi.

- Không cần, vãn bối học nhiều cũng không dùng hết, chỉ dùng phương thuốc mình có là đủ.

Tôn Tư Mạc kỳ quái nhìn y:

- Ngươi nên biết rằng phương thuốc của ta, tuyệt đối có thế cải tử hồi sinh, không ai biết hết.

Tả Thiếu Dương khó xử vô cùng, cười méo miệng:

- Vãn sinh biết, nhưng phương thuốc sư phụ dùng đã đủ rồi, không muốn học thêm.

- Không ngờ lão Tôn ngươi có ngày hôm nay, đáng dời lắm.

Tả Thiếu Dương vừa dứt lời thì Hứa Dận Tông chỉ mặt Tôn Tư Mạc cười, thái độ ác liệt đừng nói.

- Thằng bé con này thật ngông cuồng.

Bị lão hữu trêu chọc, Tôn Tư Mạc vểnh râu trừng mắt lên nhìn Tả Thiếu Dương, thấy y có vẻ rất khổ sở vì từ chối mình rồi, hừ một tiếng:

- Được, được, ngươi không muốn phương thuốc, ta lấy cái khác ra đổi, không để ngươi bị thiệt.

Vò đầu bứt tóc một hồi, chỉ có phương pháp pháp dung tục nhất:

- Ngươi không muốn đơn thuốc của ta, vậy bán đi, bao nhiêu tiền cũng được, ta sẽ không mặc cả.

- Vãn bối không cần tiền, mặc dù không dám nói mình là đại hộ nhân gia, nhưng không lo cơm ăn áo mặc nữa, thế là đủ, tiền nhiều nữa không làm gì cả, chỉ là con số mà thôi.

Tả Thiếu Dương tất nhiên không nói thật, y chỉ kiếm cớ thôi, đã là kiếm cớ thì nói cho đường hoàng một chút.

Quả nhiên hai lão thần y đều gầu gù hài lòng.

- Thằng bé thú vị lắm, không cần tiền vậy thì làm quan thế nào? Ta có thể tìm hoàng thượng nói chuyện, xin thăng quan cho ngươi, quan cao như lão Hứa thì ta chịu rồi, nhưng thăng lên thất phẩm chẳng hạn, hoàng thượng sẽ nể mặt ta, hơn nữa là quan thực sự chứ không phải y quan, được không?

- Vãn bối không thích làm quan, nếu không phải cha vãn bối suốt ngày cằn nhằn muốn vãn bối đi thi thì vãn bối đã chẳng đi rồi, mặc dù bây giờ làm quan, nhưng vãn bối chỉ muốn hành y cứu người, không muốn thăng tiến, không muốn tham gia tranh quyền đoạt lợi.

Tả Thiếu Dương trả lời hết sức thành thực:

Tôn Tư Mạc ngoẹo đầu sang nhìn Tả Thiếu Dương, ông có thể khẳng định y nói thật, suy nghĩ xem, còn trẻ, không tham tiền, không ham chức, vậy chỉ còn nữ nhân nữa thôi, không phải sao, biến cả bệnh nhân thành tức phụ rồi:

- Vậy ngươi muốn nữ nhân à, cái này cũng dễ thôi, để ta nói với hoàng thượng, năm nào cũng tuyển tú, toàn là mỹ nhân nghìn người chọn một đó, hoàng cung chẳng có gì hay, chỉ có mỹ nữ là nhiều, lấy một đổi một, một phương thuốc, đổi một giai nhân thế nào?

Tả Thiếu Dương cười khổ:

- Vãn bối đã có một thê tử cùng ba thiếp thất, luôn vô cùng áy náy với các nàng, thầm thề với bản thân đời này không nạp thêm bất kỳ thiếp thất nào nữa.

Tôn Tư Mạc tức mình quát lên:

- Cái này không muốn, cái kia không muốn, rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Chừng này tuổi không còn ham muốn gì nữa, chán cơm thèm đất hay sao?

Hứa Dận Tông nãy giờ không xen vào, chỉ ngồi bên nhìn, cười chảy nước mắt, luôn mồm nói thú vị.

- Rốt cuộc thì làm sao ngươi mới chịu đổi cho ta đây.

Tôn Tư Mạc bứt râu bứt tóc, đột nhiên mắt sáng lên:

- Tiểu tử, ngươi nói rằng đây là phương thuốc bí truyền của sư phụ ngươi, được rồi, vậy ta bái ngươi làm sư phụ, ngươi nói cho ta nhé?

Tả Thiếu Dương giật nảy mình, ông già này điên mất rồi, vì thu thập đơn thuốc mà cái gì cũng dám làm, thậm chí bất chấp thân phận bái tên nhóc đáng tuổi tằng tôn làm sư phụ, đúng là vừa làm người ta kính phục lẫn... sợ hãi, rối rít xua tay:

- Không không, vãn bối không dám đâu.

Hứa Dận Tông hớn hở đổ dầu vào lửa:

- Nhóc con, nhận đi nhận đi, để ta xem lão Tôn gọi ngươi làm sư phụ, nhất định là kỳ cảnh thiên hạ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio