Nhịp tim của Sở Lăng Thường không khỏi đập loạn lên. Suốt năm qua, nàng chưa từng gặp phải người không biết lễ giáo như vậy, lời nói cũng lớn mật, hành động càn rỡ. Nam nữ dù sao cũng có sự khác biệt, chẳng lẽ thứ lễ nghi tối thiểu này hắn cũng không biết hay sao? Cho dù hắn là Tả hiền vương cao cao tại thượng thì sao chứ? Nàng cùng hắn….dù sao vẫn là người xa lạ. Chẳng lẽ chỉ vì một câu trên đại điện là “muốn có nàng” mà giờ hắn muốn làm gì thì làm hay sao?
Bàn tay nhỏ bé vừa giơ lên lại nhanh chóng bị nắm chặt, Sở Lăng Thường kinh ngạc phát hiện ra tuy lực của hắn không hề mạnh nhưng nàng lại không có cách nào giãy giụa hay thoát khỏi sự khống chế của hắn, cằm của nàng vẫn bị bàn tay hắn giữ lấy như trước.
“Nàng sợ ta?” Cảm giác được Sở Lăng Thường đang cố gắng kìm nén tâm trạng, nụ cười vui vẻ trên khóe môi hắn càng đậm, đôi mắt thâm thúy cực kỳ mê hồn, bàn tay to của hắn cũng không buông nàng ra mà ngược lại vẫn giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, khiến cả người nàng chìm trong hơi thở nam tính đầy mạnh mẽ của hắn.
Nụ cười của hắn vừa mang theo chút tà ý lại vừa mang theo chút đùa bỡn. Trong lúc tối muộn thế này, dù có là người bình tĩnh thế nào đi nữa khi đối mặt với cái nhìn chăm chú kiểu này cũng sẽ phát hoảng, huống hồ Sở Lăng Thường lại chưa từng thân cận với một nam nhân nào thế này bao giờ. Giọng nói của nàng có chút sốt ruột, thấp giọng giục, “Xin Tả hiền vương tự trọng!”
“Trên điện bản vương đã nói rõ là muốn nàng, nàng đã là người của ta, tại sao ta phải tự trọng?” Nói vừa dứt lời, cánh tay hắn liền vươn ra, càn rỡ vòng qua eo nàng, kéo cả người nàng nhào vào trong ngực hắn. Giọng nói trầm thấp đầy mạnh mẽ của hắn vang lên từng câu từng chữ cực kỳ rõ ràng, “Ta, sẽ trở thành nam nhân quan trọng nhất trong cuộc đời nàng.”
Thanh âm đầy cuồng ngạo của hắn thực làm Sở Lăng Thường kinh hoàng. Tâm tình nàng không khỏi nảy sinh sự biến hóa, kinh ngạc đem hắn đẩy ra, toàn thân cũng toát lên vẻ lạnh lùng cực độ.
“Dân nữ chỉ là người bình thường, Tả hiền vương quyền cao chức trọng như vậy, cần gì phải làm khó dân nữ. Đêm đã khuya, không dám làm phiền vương gia nghỉ ngơi, xin cáo từ.”
Sở Lăng Thường nóng lòng muốn thoát thân, trong lòng không khỏi tự trách mình vì quá hiếu kỳ mới bước đến nơi này. Nhẹ nhàng thi lễ, vừa xoay người tính rời đi thì giọng nói pha chút lười biếng của Hách Liên Ngự Thuấn lại cất lên, “Bản vương thực tò mò không biết trong cái túi hương này chứa đựng thứ gì mà lại có mùi hương thơm ngát đến vậy?”
Bước chân của Sở Lăng Thường bất giác khựng lại, nàng quay lại nhìn thì kinh ngạc phát hiện ra túi hương thất lạc lúc trước của mình không hiểu sao lại nằm trong tay hắn, mà hắn, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên tựa nụ cười như có như không.
“Vương gia…” Túi hương này là vật duy nhất mà cha mẹ nàng lưu lại, sao lại ở trong tay hắn như vậy?
“Là túi hương của nàng sao? Muốn lấy lại thì tự qua đây lấy đi!” Hách Liên Ngự Thuấn vẫn không hề nhúc nhích mà đứng yên tại chỗ, khuôn mặt không cách nào đoán định của hắn lại tăng thêm vài phần lười biếng yêu mị, đôi mắt màu hổ phách vẫn nhìn chăm chú vào nàng, bàn tay to đưa ra, chờ nàng bước tới.
Trong lòng Sở Lăng Thường dâng lên một hồi kinh hãi nhưng cũng lập tức bị thay bằng cảm giác đề phòng. Cuối cùng, nàng vẫn cố đè nén tâm tình nhẹ nhàng bước tới, vừa muốn đưa tay cầm lấy túi hương thì bàn tay to của hắn đã nắm lại, túi hương lại bị giữ chặt trong lòng bàn tay hắn như trước.
“Vương gia, ngài…”
“Tới lấy đi!” Hách Liên Ngự Thuấn giơ cao tay lên khiến túi hương như ẩn như hiện ở phía trên đầu nàng, nụ cười trên môi hắn cũng tràn ngập ý đùa bỡn của kẻ đi săn với con mồi của mình.
Sở Lăng Thường chưa từng gặp qua nam nhân nào thế này mà từ nhỏ nàng cũng không gặp phải chuyện như vậy bao giờ. Ánh mắt thoáng có chút bối rối, nàng cắn nhẹ làn môi rồi đưa tay lên muốn lấy lại túi hương, vô tình quên đi mất việc này sẽ khiến khoảng cách giữa nàng và hắn thu lại gần hơn.
Thân thể mềm mại như không xương, y phục trên người phảng phất mùi thơm ngát đầy tinh tế tỏa ra từ trên da thịt trắng trẻo, ưu nhã cực kỳ mê người khiến cho ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn tối sầm lại. Sau một khắc, hắn lập tức giơ tay ôm lấy nàng nhấc bổng lên.
Thảng thốt vì bất ngờ bị ghì chặt vào vòm ngực nóng bỏng của Hách Liên Ngự Thuấn, lại cảm nhận thấy bàn tay đầy mạnh mẽ của hắn giữ chặt người mình, hô hấp cũng hoàn toàn bị mùi hương nam tính của hắn lấp đầy, Sở Lăng Thường càng lúc càng trở nên luống cuống, còn chưa kịp mở miệng, hắn đã bật cười lớn rồi ôm nàng bước thẳng vào trong điện…