Trong một quyền của Hàn Thạc có hàm chứa Ma Nguyên lực có sức phá hoại kinh khủng. Tên Cao cấp kiếm sĩ lúc trước mỉa mai kia chẳng những vỡ nát toàn bộ gân mạch cánh tay phải, ngay cả xương cũng đều bị rạn nứt. Cánh tay phải gã này từ nay về sau coi như bị hủy.
Nhếch miệng hắc hắc cười quái dị không thôi, Hàn Thạc lãnh khốc nói:
- Nếu ngươi còn dám vô lễ, vậy hôm nay lưu mạng lại đi!
Gã Cao cấp kiếm sĩ máu miệng tuôn trào không dừng, hoảng sợ nhìn Hàn Thạc, “ô ô” cả một câu cũng không nói thành lời, rõ ràng đã bị hắn chấn nhiếp rồi.
Đứng ở bên cạnh Tạp Mai Long là một gã Không gian hệ ma đạo sư tướng mạo hung ác nham hiểm. Gã mặc ma pháp bào màu nâu, mặt đầy những nốt rỗ, ánh mắt lóe lên nhìn Tạp Mai Long. Có chỗ dựa lưng, Tạp Mai Long khẽ gật gật đầu, tựa hồ đồng ý với đề nghị nào đó của gã ma đạo sư này.
Gã Không gian ma đạo sư trên mặt đầy rỗ này chính là tên có thực lực cao nhất trong đám cùng theo Tạp Mai Long đến đây. Đợi đến khi thấy Tạp Mai Long vuốt cằm gật đầu, gã âm lãnh mấp máy miệng, một cái ma pháp chú ngữ rất nhanh được ngâm xướng ra.
Đột nhiên, khắp không gian giống như nổi lên từng tầng sóng gợn. Ma pháp nguyên tố thoáng chốc đã mãnh liệt tràn ngập khắp không gian, một loại trói buộc kì diệu theo đó mà tới. Không gian như bị cầm cố lại, mọi người tay chân đều không thể nhúc nhích.
Tên không gian ma đạo sư tướng mạo nham hiểm kia lại một lần nữa ngâm xướng một cái ma pháp chú ngữ. Chỉ thấy không gian đang bằng phẳng như bị một lưỡi đao giống như thủy tinh xẹt qua, lấy Tạp Mai Long làm trung tâm, không gian bao trùm lên đám người đi theo y đến xâm chiếm thương hội. Sau khi bị vài đạo bạch quang lóng lánh lướt qua, cả đám hoàn hảo từ trong không gian giam cầm thoát ra.
- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Là các ngươi tự mình muốn chết! - Gã ma đạo sư giọng như lợi khí ma sát vào thủy tinh, thanh âm chói tai khiến người khác da đầu tê dại, âm lãnh nhìn đám người Hàn Thạc nói.
Áo Bố Lý tiên sinh quả nhiên là chiêu thức kì diệu a! - Sau khi phiến không gian quanh Tạp Mai Long được cắt ra, nhóm người đang bị giam cầm trong đó liền khôi phục được hoạt động, bởi thế Tạp Mai Long ha ha cười to nói.
- Không cần khách khí, ta chỉ dựa theo mệnh lệnh của công tước Á Hi Bá Ân làm việc mà thôi. - Không gian hệ ma đạo sư tên Áo Bố Lý kia đối với sự nịnh nọt của Tạp Mai Long tỏ vẻ cao ngạo, nghiêm mặt nói.
- Tiểu tử này tên là Bố lai Ân, đã từng tại yến hội của Đế quốc Tài chính đại thần cùng với Cáp Ân của gia tộc Bối Đặc Lí Kì có quan hệ. Nếu cũng bắt hắn, liệu có gặp phải cái gì đó không tốt hay không? - Tạp Mai Long chỉ chỉ Hàn Thạc, có chút do dự nói với Áo Bố Lí.
Ngẩng đầu cười lạnh, Áo Bố Lý khinh thường liếc Hàn Thạc một cái, hừ giọng:
- Tiểu tử này thì có tác dụng gì! Ngươi cho công tước Á Hi Bá Ân của chúng ta lại sợ cái lão Cáp Ân kia phải không?
Cười vẻ xun xoe, Tạp Mai Long siểm nịnh:
- Đương nhiên, đương nhiên. Đã vậy, bắt toàn bộ bọn họ, chờ ta đem thương hội Bố Tư Đặc sát nhập xong, sẽ đem bọn họ thả ra là được!
Ừ, chuyện này nhất định phải nhanh một chút. Công tước đại nhân đã có chút không nhịn được rồi. Trong thời gian ngắn, các đại thương hội của đế quốc phải toàn bộ nắm trong tay của người, tiểu thương hội không có căn cơ nào mà dám không thuận theo, toàn bộ giết là được. Chúng ta không muốn đợi thêm một chút nào nữa! - Áo Bố Lý hếch mũi lên trời, tựa hồ đối với thương nhân này rất là phản cảm, nghiêm mặt phân phó.
- Ta biết rồi, vì công tước đại nhân làm việc, sao dám không hết lòng hết sức chứ! - Tạp Mai Long cam đoan, trên mặt mang đầy vẻ trung thành.
Áo Bố Lý gật đầu:
- Tốt! Chớ nhiều lời nữa. Ta đem bọn này trói lại, thuận tiện cho các ngươi đem bọn chúng tới thương hội Bố Tư Đặc. Nữ nhân gọi là Phỉ Bích này, các ngươi đem nhốt lại là được. Ngàn vạn lần không nên có chủ ý khác, nếu không chọc giận sư phụ của nàng, xui xẻo chính là các ngươi!
Tạp Mai Long nào dám nói không, liên tục gật đầu tỏ vẻ hiểu, nhìn về phía Phỉ Bích. Ánh mắt y có chút kinh dị, tựa hồ không rõ sư phụ Phỉ Bích có lai lịch như thế nào, không ngờ ngay cả công tước Á Hi Bá Ân tay cầm đại quyền cũng phải cố kỵ.
Áo Bố Lý hít sâu một hơi, tay trái giấu trong ống tay áo phất lên. Không gian giới chỉ của hắn phát ra tiếng u u rồi lóe sáng, trong tay thêm một cây ma pháp trượng bằng lam ngọc, há mồm định ngâm xướng ma pháp chú ngữ.
Chính vào lúc này, lấy Hàn Thạc làm trung tâm, không gian đột nhiên vỡ nát. Một đao u u lãnh mang như tia chớp uốn lượn qua, đám người Phỉ Bích bị giam cầm phía sau Hàn Thạc đang cứng ngắc thân thể, nháy mắt đã được buông lỏng.
Lúc này đạo u u lãnh mang vòng ra phía sau một vòng rồi phản hồi trong tay Hàn Thạc. Một luồng hung sát chi khí lãnh lệ đột nhiên từ trên người hắn tuôn ra. Hàn Thạc sắc mặt bình tĩnh thong dong nhìn chằm chằm ma đạo sư Áo Bố Lý đang há mồm rồi quay sang hỏi Phỉ Bích:
- Phỉ Bích, những người này nên xử lý như thế nào?
- Không thể nào! Ngươi rốt cuộc là ai, sao có thể phá vỡ Không gian giam cầm của ta? - Áo Bố Lý thần sắc hoảng sợ, không dám tin vào mắt mình, hô to một tiếng. Tay trái nắm chắc ma pháp trượng, định tùy thời một lần nữa ra tay.
Bên kia đám thương nhân Tạp Mai Long đều kinh hãi, lớn tiếng kêu gào đám hộ vệ, sau đó lùi vào giữa có chút sợ hãi nhìn Hàn Thạc. Có thể đem không gian giam cầm của Không gian hệ ma đạo sư phá tan, cái loại thực lực này không phải đám hộ vệ bên cạnh có thể đối phó được, bọn họ hiểu rõ đạo lý này nên mới lo lắng phòng bị.
Phỉ Bích sắc mặt có chút khó coi, căm hận trừng mắt nhìn đám người Tạp Mai Long, một lúc mới thở dài chán nản nói:
- Thả bọn họ đi đi!
Hàn Thạc sửng sờ. Người ta đã khi dễ đến mức ngồi cả trên đầu, Phỉ Bích không ngờ còn nhẫn nhịn như vậy, tựa hồ không phù hợp với tính cách của nàng. Sau đó, hắn liên tưởng tới công tước Á Hi Bá Ân, trong lòng lờ mờ hiểu được một chút, tức giận đầy đầu, lạnh mặt quát:
- Nếu vậy chẳng phải là quá cho tiện nghi bọn chúng sao?
- Thả bọn họ đi đi! - Phỉ Bích âm thanh có chút vô lực, thở dài nói.
- Ha ha, các ngươi có thể làm gì chứ! Công tước Á Hi Bá Ân tại đế quốc quyền thế ngập trời. Chỉ bằng vào đám thương nhân nho nhỏ các ngươi, làm thế nào đối kháng với công tước đại nhân! - Áo Bố Lý đắc ý phi thường, cười to đi thẳng ra ngoài cửa.
Có thể đem không gian giam cầm của Không gian hệ ma đạo sư nghiền nát, thực lực nhất định sẽ không yếu hơn người làm phép. Có Hàn Thạc khả dĩ đối đầu được với hắn hoặc cao hơn hắn một bậc, lại thêm Phỉ Bích, Áo Bố Lý biết lúc này không thể thành công hoàn thành nhiệm vụ, tự nhiên không nguyện ý tiếp tục ở lại nơi này.
Bên kia đám người Tạp Mai Long thấy Áo Bố Lý chuồn đi, đương nhiên cũng không dám nấn ná. Y sợ hãi liếc nhìn Hàn Thạc đang đằng đằng sát khí, lo lắng theo Áo Bố Lý chạy ra ngoài.
Đứng lại! - Đột nhiên, Hàn Thạc quát lớn. Cả người hắn tràn ngập hung sát chi khí, một hơi thở băng lãnh hung tàn thoát ra giống như nước lũ phá đê cuồn cuộn bộc phá.
Hơi thở này tà độc hung ác tới cực điểm, giống như thực chất xông tới đoàn người đang định rời đi. Dưới khí tức kinh khủng đó, ngay cả Áo Bố Lý trên trán cũng đã lấm tấm mồ hôi lạnh, thân thể cứng ngắc đứng chết sững không dám nhúc nhích.
Đám người thương nhân như Tạp Mai Long cả người run cầm cập, sau lưng mồ hôi ướt đẫm như mưa. Hàn Thạc như một con mãnh thú đang phát điên, cặp mắt đỏ như máu sòng sọc nhìn bọn họ. Cảm giác nếu có một chút không cẩn thận, bọn họ sẽ bị xé thành từng mảnh nhỏ.
- Bố Lai Ân, đây là thương hội Bố Tư Đặc, ta cầu xin ngươi đấy! - Phỉ Bích kinh hãi. Mới cách bốn tháng, Hàn Thạc rõ ràng thực lực tăng vọt rồi. Bây giờ trên người hắn toát ra khí thế kinh khủng, làm cho nàng vừa mừng vừa sợ.
Vui là Hàn Thạc thực lực tiến nhanh, từ nay về sau an toàn được bảo đảm, sợ là không đoán được ý định Hàn Thạc. Hắn bây giờ có thực lực có thể làm trọng thương đám thương nhân này. Vạn nhất hắn thực sự không để ý hết thảy mà ra tay, rất có thể mang đến cho thương hội của mình tai ương ngập đầu, nên mới nửa vui nửa buồn gấp giọng cầu khẩn.
Hít sâu một hơi, Hàn Thạc nghe Phỉ Bích cố gắng nhấn mạnh “thương hội Bố Tư Đặc” năm chữ, hiểu được ý tứ của nàng, dù thế nào cũng không thể động thủ ở đây để rồi mang đến cho nàng thật nhiều phiền toái. Nơi này lại là đế quốc thủ đô, rất nhiều việc không phải một hồi giết chóc là có thể giải quyết.
Thân thể nhoáng một cái, Hàn Thạc xuất hiện ở sau lưng Áo Bố Lý. Đưa tay vỗ vỗ lên bả vai của hắn, lạnh lùng dằn từng tiếng:
- Áo Bố Lý phải không? Ta nhớ kỹ tên ngươi rồi, mời ngươi cũng nên nhớ kỹ ta. Ngươi dám ra tay với ta, sớm muộn gì cũng trả giá đắt!
Trong lúc Hàn Thạc nói chuyện, bàn tay đang vỗ trên vai Áo Bố Lý, từ ngón giữa cùng ngón trỏ hai đạo quang mang hồng tím mờ sáng, được che dấu ở lòng bàn tay xâm nhập vào trong cơ thể hắn.
Lúc này, Áo Bố Lý thực sự hồn phi phách tán. Khi Hàn Thạc quát một tiếng “Đứng lại” hắn đã chuẩn bị tốt tùy thời ra tay. Nhưng Hàn Thạc lại lấy tốc độ quỷ mị, hoàn toàn phá hủy phòng ngự của hắn. Lúc hắn hoàn toàn chưa kịp có phản ứng, Hàn Thạc đã áp sát rồi sau đó liền cảm giác được bàn tay đối phương đã đặt trên vai mình.
Cho dù là ma đạo sư, bị một tên có lực phá hoại kinh khủng như vậy tiếp cận, cũng không có một chút phần thắng nào. Bởi vậy Áo Bố Lý khí thế đã nguội ngắt, một tiếng hó hé cũng không có, thành thật đứng im tại đó, lắng tai nghe Hàn Thạc uy hiếp. Hắn đương nhiên là cảm thụ được sát khí đáng sợ khi Hàn Thạc vỗ vào bả vai.
Sự lo lắng khẩn trương bất an này khiến cho hắn không tĩnh tâm cảm nhận được một chút dị thường nào, lúc hai loại lạnh nóng ẩn náu vào trong người, căn bản không chú ý tới.
- Được rồi, đám tạp chủng chết tiệt các ngươi bây giờ có thể cút rồi! - Thấy trên người Áo Bố Lý đã bị cấy băng hỏa chi độc, Hàn Thạc vẻ mặt lãnh khốc đi về phía Phỉ Bích. Đến cạnh Tạp Mai Long đang khiếp vía, tiện tay vỗ vào người y một cái, hồng tím quang mang chợt lóe lên rồi mất, hắn nhàn nhạt nói:
- Ngươi cũng cẩn thận một chút!
Sau đó, Hàn Thạc tới bên cạnh Phỉ Bích, sát khí như thực chất được thu lại. Bên kia đám người Áo Bố Lý không dám nói nhảm một câu, cướp đường mà chạy. Một lần dạo Quỷ môn quan, những người này đối với Hàn Thạc đã cực kì sợ hãi.
- Xin lỗi, những người này nghe phân phó của công tước Á Hi Bá Ân. Nếu bọn chúng xảy ra chuyện gì trong thương hội, sẽ rất khó xử lý! - Lúc mấy người đó vừa rời đi, Phỉ Bích nhìn Hàn Thạc, có chút e lệ nói.
Hàn Thạc gật đầu cười mỉm, thoạt nhìn sớm không còn sát khí như vừa rồi, khôi phục vẽ bình đạm nói:
- Yên tâm đi, bọn chúng sẽ không có chuyện tại Bố Tư Đặc thương hội. Bất quá, ta cam đoan bọn chúng rồi sẽ không an lành đâu.
Phỉ Bích sửng sốt sau đó kinh hô:
- Chàng muốn ám sát bọn chúng? Có biến cố hôm nay, nếu bọn họ trở về không lâu bị người ám sát chết đi, ai cũng đều biết là do thiếp làm, đây không phải là chủ ý tốt!
Miệng cười quỷ dị, Hàn Thạc trấn an:
- Yên tâm đi! Ta đâu có phải là kẻ không biết nhìn đại cuộc cơ chứ?
- Các ngươi rời đi trước đi, ta có chút lời muốn nói một mình với Bố Lai Ân. - Phỉ Bích nhìn thị vệ xung quanh, còn có Phú Tân Ân mấy người tâm phúc của thương hội, có chút mặt mày sầu khổ nói.
Qua lần biến cố này, thị vệ cùng tâm phúc của thương hội tựa hồ một lần nữa nhận thức được quan hệ của hai người. Lúc Phỉ Bích hạ lệnh, cả đám im lặng giải tán, một lúc liền biến mất không thấy trong đình.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với nàng vậy? - Khi mấy người vừa đó rời đi, Hàn Thạc dịu dàng hỏi.
Thấy bốn bề không còn ai, Phỉ Bích chủ động dúi đầu vào ngực Hàn Thạc, dùng sức ôm hắn một chút, sau đó mới nhẹ giọng nỉ non:
- Có chàng bên cạnh, thật tốt!
Hai người ôm cứng lấy nhau, rồi Phỉ Bích đem những chuyện gặp sau khi chia tay tại Nhật Diệu cốc nói qua một lần. Từ miệng của nàng, Hàn Thạc đại khái hiểu rõ. Bởi vì hắn cùng Phỉ Bích ở lại trong Nhật Diệu cốc một thời gian, Bố Tư Đặc không có người, bị Tạp Mai Long cầm đầu một đám thương nhân đến xâm chiếm.
- Được rồi, ta rõ rồi!
Hàn Thạc vỗ vai Phỉ Bích an ủi, rồi lấy ra một viên niết đan nhẹ giọng nói:
- Nàng ăn nó đi!
Vì phòng ngừa gặp chuyện như lần trước, Hàn Thạc đem một ý tác dụng phụ của thuốc nói ra, sợ nàng giống như Phạm Ny cho là xuân dược hay thuốc xổ.
Phỉ Bích lườm Hàn Thạc một cái rồi mới đem niết đan nuốt xuống. Hàn Thạc trợ giúp nàng đem đan lực luyện hóa. Lúc Phỉ Bích vội vàng chạy đi xí sở, liền rời đi để đến Ám Mạc báo cáo tình hình.