Đại Ma Vương

chương 299: đình chiến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đặc Lan Khắc Tư cũng không kiên trì, thở dài nói:

- Thân là một thành viên của Nhật Diệu cốc, loại thảm án như thế này phát sinh ta cũng vô cùng thương tâm, nhưng trước mắt chuyện quan trọng là xác định cho rõ ràng hết thảy, chứ nếu không địch nhân còn có hậu chiêu thì sẽ là đả kích liên tiếp, bất cứ phương nào cũng khó có thể chịu đựng được!

Đối với lời than thở của Đặc Lan Khắc Tư, bất luận là thủ lĩnh một phương nào cũng có điểm tin tưởng nhất định, tạo nên biến đổi cực lớn lần này của sơn cốc hoàn toàn không mắc mớ gì đến đoàn trưởng của Hồn Diệt dong binh đoàn. Nội tâm Đặc Lan Khắc Tư mà không cười trên nỗi đau này thì họ chắc chắn là sẽ không tin. Đương nhiên tại thời khắc này, đặc biệt là lúc Đặc Lan Khắc Tư biểu hiện ra thực lực Đại kiếm sư, từ nay về sau bọn họ tự nhiên sẽ không ngu mà chọc giận gã.

Sau một phen trầm mặc khó xử, cuối cùng Lao Lôi Tháp của Già La dong binh đoàn nói:

- Ta nghĩ lúc này đây mục đích của hung thủ chính là tất cả thế lực của Nhật Diệu cốc, Hồn Diệt dong binh đoàn có thể tránh được một kiếp đúng là rất may mắn, đến ngay cả ta sau khi sự việc xảy ra đã phái một số thủ hạ đến sơn cốc kia nhưng không ai trở lại cả, lần này Nhật Diệu cốc chúng ta có lẽ đã gặp phải phiền toái cực lớn rồi.

Mấy ngày trước đó các phương thế lực vẫn còn đang huyết chiến liên miên, nếu không phải lúc đó tổn thương thảm trọng thì tuyệt đối sẽ không nói chuyện hữu hảo cùng một chỗ như vậy. Phật La Lí Đạt của Hồng Liêm dong binh đoàn không khách khí trừng mắt nhìn Lao Lôi Tháp, trên khuôn mặt hiện lên một màn sương pha lẫn sự thống hận, thanh âm âm u lạnh lẽo nói:

- Theo ý của ngươi, bây giờ chúng ta nên làm gì?

Hít sâu một hơi, Lao Lôi Tháp tựa hồ sớm đã có sự chọn lọc ngôn từ, lúc này đôi mắt to như chuông đồng dò xét trên khuôn mặt của mọi người một vòng, cuối cùng trầm giọng nói:

- Tạm thời trong lúc này chúng ta gác lại ân oán, tìm cho ra bàn tay đen nào đang ngấm ngầm dở trò phía sau. Ai có thể biết rõ ràng chân tướng trước tiên thì quyền lực hiện tại của Nhật Diệu cốc sẽ giao cho người đó, các người có ý kiến gì không?

Vẫn luôn nắm giữ đại quyền Nhật Diệu cốc, Lao Lôi Tháp tuyệt không phải là cái loại người khẳng khái này. Trên thực tế gã nổi danh là loại người lòng dạ hẹp hòi và điên cuồng, vì vậy án theo đạo lí mà nói thì những lời này hoàn toàn không nên phát ra từ miệng của hắn.

Song trải qua sơn cốc đại biến, thực lực của Già La dong binh đoàn còn xa mới bằng lúc trước, mặt khác ba phương thế lực mặc dù cũng có tổn thất không nhỏ, nhưng trước mắt ba phương nếu tiếp tục hợp lực thì Già La dong binh đoàn cho dù dựa vào địa thế ưu việt của Nhật Diệu cốc cũng tuyệt đối không ngăn cản được.

Nếu đã là như thế, không bằng thống khoái buông bỏ quyền lợi trong tay, dùng quyền lực to lớn của Nhật diệu cốc trong tương lai làm mồi nhử để dụ dỗ ba phương thế lực, làm cho bọn họ vào lúc này vì cái quyền lợi tạm thời không thể nắm vững mà chia rẽ nhau. Mặc dù Lao Lôi Tháp là loại tứ chi phát triển nhưng đầu óc cũng không đơn giản, có thể ngồi tại vị trí cao nhất của Già La dong binh đoàn, gã khẳng định là gia hoả rất có âm mưu.

Cơ hồ Lao Lôi Tháp vừa nói xong, vốn Phật La Lý Đạt làm chủ cùng với Á Đương Môn La và Tạp Tháp Nhĩ lập tức trong đôi mắt lóe lên quang mang đầy dã tâm. Trong chốc lát, cả hai cùng trầm mặc nhìn lẫn nhau, rồi dường như không thèm đếm xỉa đến ánh mắt liều mạng của Phật La Lí Đạt, mà rất sảng khoái đồng ý.

Thoạt đầu, các đầu lĩnh tiểu thế lực cột cùng chỗ với Lao Lôi Tháp, nhưng chỉ thoáng sau một lát do dự cũng gật đầu đồng ý hết. Đặc Lan Khắc Tư mắt thấy đại bộ phận thế lực đều gục gặc đồng ý thì cũng vui vẻ đáp ứng. Ngay lúc ánh mắt của chúng nhân hướng đến Phật La Lí Đạt. Vốn gã chỉ cần Á Đương Môn La cùng Tạp Tháp Nhĩ ủng hộ thì sẽ có cơ hội nhất nắm được quyền lực này, mặc dù nội tâm đã ‘ân cần thăm hỏi’ tất cả thân nhân của hai minh hữu trước mặt này một lượt, nhưng cho dù trong lòng vô cùng đau đớn thì gã cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Đại thế đã định. Cho dù là Phật La Lí Đạt gã cũng không làm gì được.

- Tốt lắm! Như vậy chúng ta bây giờ có thể đàm luận chi tiết một chút, thậm chí có thể phác thảo qua về ước định này. Tất cả các thế lực của Nhật Diệu cốc đều là người giám sát để đề phòng đến lúc đó có người nuốt lời!

Lao Lôi Tháp bình tĩnh nhếch miệng cười, đề nghị nghiêm túc.

Cái loại ước định này giống như kĩ nữ nói mình vẫn còn là xử nữ thật là chuyện đáng buồn cười, song có đôi khi xác thực lại là chuyện không thể thiếu. Mặc dù mọi người đều minh bạch nếu một phương chỉ cần thực lực đủ cường đại thì ước định lập tức bị xé bỏ, nhưng dẫu sao cũng phải có cái gọi là nghi thức cho có, nhất là trong lòng chúng nhân đều có địch nhân bí mật. Điều này cũng có thể làm cho bọn họ được an ủi đôi chút.

Vì vậy, các thế lực lớn trong Nhật Diệu cốc mang ý định xấu cùng phải tuân theo ước định, các phương tạm thời ngưng chiến, toàn lực truy xét ra bàn tay đen đứng phía sau.

Từ Đặc Lan Khắc Tư biết được hết thảy, Hàn Thạc cũng chẳng có ý kiến ý cò gì cả chỉ cười nhạt. Không giải thích với gã bất cứ thứ gì, hắn chỉ lặng yên rời khỏi Nhật Diệu cốc, nơi mà mỗi người bị cuốn trong lốc xoáy, đều xem đối phương thành kẻ có âm mưu.

Đặc Lan Khắc Tư trước lúc Hàn Thạc đi bị nụ cười của hắn làm cho sởn cả gai ốc, gã thấy trong đôi mắt ấy một sự đắc ý khó mà tra ra được, lại giống như cố ý lộ ra, đột nhiên dường như đã nắm được điểm gì đó.

Song Đặc Lan Khắc Tư cũng không đặt câu hỏi chất vấn ngược lại. Khi Hàn Thạc rời đi gã liền dẫn Hồn Diệt dong binh đoàn khua chiêng giống trống rầm rộ tiến hành sự nghiệp vĩ đại lục soát hung thủ, so với bọn Lao Lôi Tháp còn dốc sức hơn.

Chỉ có điều trong quá trình quang minh chính đại không kiêng kị lục soát hung thủ, Đặc Lan Khắc Tư lại nhờ vào đó thuận tiện lui tới tiếp tục việc dùng thủ đoạn kim tệ sung túc tiến hành chiêu binh mãi mã cho Hồn Diệt dong binh đoàn khiến cho nó dần có tiếng tăm. Không thể ngờ điều đó lại là thật sự hấp dẫn được không ít hảo thủ có thực lực gia nhập.

Rời khỏi Nhật Diệu cốc bảy ngày, Hàn Thạc quay trở lại Áo Sâm thành, phân phó một số sự tình cho quản gia phủ đệ, rồi thông qua Truyền tống trận của Ám Mạc bí mật rời đi.

Bố Lôi Đặc Nhĩ thành cũng không phải là thành trì bền vững, kiên cố. Đối mặt với sự xâm lược của bảy đại công quốc, bởi vì các vị thành chủ tiền nhiệm đều yếu ớt thành tập quán nên thành vệ quân ở đây đã biến thành một lũ ô hợp, một khi bị công kích chính thức thì thành chủ cũng như binh sĩ chỉ biết bảo tồn thực lực bỏ chạy, so với bình dân thì còn chạy nhanh hơn.

Cũng bởi vì lí do Bố Lôi Đặc Nhĩ thành thường xuyên bị công phá cho nên Lan Tư Lạc Đặc đế quốc cũng không dám hao phí tư nguyên lớn để kiến tạo Truyền tống ma pháp trận ở đây. Dẫu sao một khi nó bị các đại công quốc kia chiếm cứ, nếu trong thành vừa khéo lại có một ma pháp trận đi thông khắp nơi, không ai dám chắc những kẻ xâm lược này có lớn mật bằng trời thông qua phương tiện ma pháp trận mà tiến thẳng vào các thành thị khác của đế quốc hay không. Bố Lôi Đặc Nhĩ thành đích xác là nơi cằn cỗi bạc màu, nhưng Lan Tư Lạc Đặc đế quốc có không ít thành thị giàu có, nếu giả sử những kẻ xâm lược này thật sự thông qua ma pháp trận hàng loạt tiến vào các thành thị khác của đế quốc, như vậy có thể mang lại tai hoạ nguy hại mà bất luận kẻ nào cũng đều không dám tưởng tượng.

Cũng bởi vì vậy mà cơ hồ nơi này như là một thành trì bị ruồng bỏ, mà việc xây dựng công trình ma pháp trận cũng như là con dao hai lưỡi do vậy mà nơi đây luôn lâm vào trạng thái không có điểm kết.

- Mùa xuân thật sự đã đến, nhưng cảnh sắc lại không làm cho người ta vui vẻ!

Ngồi bên trong cỗ xe ngựa, Hàn Thạc vén màn xe lên dõi nhìn theo phong cảnh dọc đường lầm rầm một mình.

Bắt đầu từ ma pháp Truyền tống trận trong Hải Lam thành lân cận Bố Lôi Đặc Nhĩ thành, Hàn Thạc luôn ngồi trên xe ngựa chậm rãi tiến đến mục tiêu. Trên đường đi, đám khất cái vải bố che thân kéo nhau lũ lượt khắp nơi. Hai bên đường quan đạo có thể thấy được đám ruồi bay qua lại bên trên các thi thể. Mùi hôi thối sặc sụa luôn quanh quẩn nơi đó.

Hải Lam thành là thành thị khá giàu có được phòng ngự nghiêm ngặt ở phía đông của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, song trên đường đi từ Hải Lam thành đến Bố Lôi Đặc Nhĩ thành phía trước thì cái loại cảnh tượng thê thảm này so với Hải Lam thành vừa rới khỏi quả là một trời một vực. Trong ba ngày lộ trình, Hàn Thạc thông qua Âm Ma đã phát hiện được mười nhóm cường đạo làm loạn.

Đám cường đạo này có xuất thân từ chính Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, chứ không phải cái loại quân đội chánh quy xuất phát từ bảy đại công quốc nguỵ trang làm cường đạo. Các loại tình cảnh cực kì bi thảm làm cho thần kinh vốn cứng cỏi của Hàn Thạc cũng không cầm được hơi ngạc nhiên, và theo dọc đường hắn cũng đã đích thân hạ thủ giết không dưới năm mươi tên súc sinh đội lốt người.

- Bố Lai Ân, không nghĩ tới lãnh địa của ngài lại là loại địa phương này. Thảm cảnh dọc đường đã đủ khiêu khích tinh thần mọi người, ta nghĩ Bố Lôi Đặc Nhĩ thành nhất định cũng sẽ khiến ngài thấy khó kham nổi.

Chết sống đòi đi theo Hàn Thạc, Thiết Tư Đặc thậm chí còn bỏ cả một nhiệm vụ do Ngãi Mễ Lệ dẫn đầu, cam tâm tình nguyện đảm nhiệm làm xa phu để Hàn Thạc không cần tự mình đến Bố Lôi Đặc Nhĩ thành có tiếng là hỗn loạn bẩn thỉu này.

- Ha ha!

Hàn Thạc suy nghĩ đến cái dũng khí có vẻ điên cuồng của Thiết Tư Đặc nói:

- Thiết Tư Đặc, tại sao ngươi lại cam chịu đi theo ta, mặc dù dưới tình huống đã bị ta cự tuyệt?

Chuyên tâm đảm nhiệm việc làm xa phu, thần kinh của Thiết Tư Đặc đã trở nên vô cùng cứng cỏi, bỗng quất roi da lên chú chiến mã thần tuấn phi phàm, ngăn lòng hiếu kỳ của nó với một thi thể trong bụi rậm kia, như một nhà trí tuệ trả lời:

- Nếu muốn thu được càng nhiều, chẳng những ý chí phải bền gan vững chí, mà ít nhất còn phải có ánh mắt nhìn xa trông rộng.

- Một ý nghĩ thú vị!

Đối với câu trả lời của Thiết Tư Đặc, Hàn Thạc cũng chỉ mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn mấy người bình dân chung quanh đang tranh giành một cách kịch liệt một ổ bánh mỳ, thanh âm tao nhã êm ái pha lẫn hờ hững vang lên.

Tình hình của Bố Lôi Đặc Nhĩ thành thật là tồi tệ, ngoại trừ một số cư dân gốc không muốn rời khỏi đất tổ, một số thương nhân cố gắng dùng phương pháp bạo lực đặc thù, còn có quý tộc cùng quân nhân không cách nào rời đi, thì số bình dân còn lại đều nghĩ hết biện pháp muốn tránh khỏi xiềng xích tội ác kia, bất chấp tất cả muốn tiến vào Hải Lam thành giàu có bình yên.

Song đường đi tới Hải Lam thành cũng không phải thái bình, cho dù liều chết tới trước cửa thành, nếu không có một món tiền nhập thành lớn để chịu được cái thành phí đắt đỏ này, thì bình dân vẫn sẽ bị cự tuyệt một cách vô tình, mặc cho họ cũng là bình dân của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc tự sinh tự diệt. Dẫu sao thì bình dân nghèo tới Hải Lam thành cũng chỉ có thể trở thành loại ăn xin ti tiện nhất, không ổn định nhất. Vì vậy mà Hải Lam thành cũng không thể dung nạp cái loại khất cái này quá nhiều để khỏi làm ảnh hưởng đến hình tượng của thành thị.

Bởi vậy, quý tộc thương nhân có thể tiến vào thành đều có thể chứng minh năng lực sinh hoạt của mình. Bình dân của Bố Lôi Đặc Nhĩ thành nếu giao nộp được một món chi phí kha khá cũng được vào thành. Số còn lại cho dù có chết ở ngoài Hải Lam thành thì thị vệ trông coi cửa thành cũng sẽ không thương tiếc bất cứ ai.

- Cuối cùng ta cũng đã tới lãnh địa của mình.

Trước cánh cửa thành bị tàn phá, Hàn Thạc nhìn Bố Lôi Đặc Nhĩ thành đang mở rộng mà cảm khái lẩm bẩm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio