Đại Mạc Lãng Tử Đao

chương 122: đêm không trăng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tình cảm của con người, đôi khi kỳ quái như vậy đấy.

Thường thường dưới vẻ ngoài lãnh khốc vô tình, lại ấn dấu một trái tim nóng ấm mà cô độc. Đằng sau nụ cười rạng rỡ, cũng có khả năng ẩn chứa một quả tim còn ác độc hơn sài lang rắn rết.

Đường hầm thăm thẳm, thông thẳng ra bên ngoài, tới chỗ rẽ cuối cùng vẫn còn một đệ tự cái bang cầm đuốc đừng đó.

Bắc Hải Thần Quân và Triệu Mãnh đi qua chỗ rẽ, đột nhiên nhìn thấy một động ngầm cực nhỏ được mở ra, bên trong chỉ có thể dung nạp ba người, khối đá trơn bóng phẳng lỳ ở cửa động đã bị đẩy ra. Bắc Hải Thần Quân và Triệu Mãnh chỉ nhìn một cái, bọn họ đã hiểu ra, vừa rồi tên bán rong nhất định là nấp ở đây.

Bắc Hải Thần Quân quay đầu lại nhìn Triệu Mãnh một cái, Triệu Mãnh cũng cười khổ nhìn ông ta, hai người trao đổi ánh mắt, không nói một lời.

Thường Ưng đột nhiên mỉm cười nói: “Tiền bối xin mời ra ngoài đường hầm, có một người đang đợi ngài ở bên ngoài.”

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng hỏi: “Là kẻ nào?”

Thường Ưng cười đáp: “ Chính là người tiền bối muốn tìm.”

Bắc Hải Thần Quân hừ lạnh một tiếng, còn chưa nói gì đột nhiên đã loáng thoáng nghe thấy một tiếng kêu thảm, sau đó là mấy tiếng kêu liên tiếp truyền tới, Bắc Hải Thần Quân nhíu mày, thân hình loáng lên, Triệu Mãnh cũng ngẩn ra, trước mắt đã không thấy bóng dáng Bắc Hải Thần Quân đâu nữa.

Ánh hoàng hôn xuyên qua cánh cửa mở rộng chiếu vào, rải lên mặt đất một vùng vàng óng.

Trong phòng nằm ngổn ngang chín cổ thi thể, máu tươi nhuộn đỏ mặt đất, cũng nhuộm đỏ con mắt của Bắc Hải Thần Quân. Trong không khí trôi nổi một mùi máu tanh nồng nặc.

Triệu Mãnh không kìm được nôn ra, liền che miệng chạy ra ngoài cửa phòng, khom lưng nôn thốc nôn tháo trong vườn, tựa hồ ngay cả mật cả mình cũng muốn nôn cả ra.

Y mặc dù tung hoành giang hồ, vô pháp vô thiên, động chút là vung quyền đấm bẹp mũi người khác, nhưng cảnh tưởng thê thảm như vậy y chưa bao giờ nhìn thấy.

Máu vẫn không ngừng chảy ra ngoài, chín cỗ thi thể này, vừa rồi còn là người sống khỏe mạnh, nhưng hiện giờ, bọn họ toàn bộ đã gục xuống.

Căn phòng nhỏ hẹp mà đơn giản, nếu như không có ánh mặt trời chiều vào, nơi này quả thực giống y như một phần mộ.

Bắc Hải Thần Quân dứng ở trên đường không hề nhúc nhích, lúc này ánh mắt của ông ta càng sắc bén, càng lạnh lùng hơn cả lưỡi đao! Lúc này, ông ta đang nghĩ gì?

Tám đệ tử cái bang đều ngã gục trong vũng máu, tên bán rong cũng gục bên chiếc giường gạch, nhưng hung thủ không thấy tăm tích. Là ai muốn giết bọn họ? Rồi ai có thể giết hết bọn họ trong chớp mắt.

Thường Ưng và đệ tử Cái Bang ở trong đường hầm đều đã chạy hết ra, chết lặng người nhìn khung cảnh thê thảm trước mắt, trên mặt bọn đột nhiên tràn ngập bi thương.

Một lão khất cái ở dưới chiếc giường đất tựa hồ cựa quậy một chút, Thường Ưng đã nhào tới, đỡ y dậy đặt ở trong lòng mình, lo lắng gọi : “Trình trưởng lão! Trình trưởng lão!” Giọng của y đã giống như đang khóc.

Dưới thân lão khất cái đã chảy ra một đống máu, lại cựa mình nhúc nhích, máu tươi ở ngực không ngừng tràn ra, gắng sức mở mắt, thở hổn hển: “Giúp.. giúp…” Thường Ưng lớn tiếng nói: “Trình trưởng lão! Ông muốn nói gì? Muốn ta giúp ông làm gì?” Trình trưởng lão đột nhiên đầu ngẹo đi, hô hấp vĩnh viễn ngừng lại.

Thường Ưng trơ ra như khúc gỗ nhìn Trình trưởng lão, chầm chậm đứng dậy, ngồi ở trong vũng máu, ánh mắt thẫn thờ mà tuyệt vọng.

Những tên ăn mày từ trong đường hầm chạy ra tức thì khóc òa cả lên, trong phòng chỉ còn những tiếng đau thương.

Anh mắt Bắc Hải Thần Quân ảm đạm, chầm chậm đi ra khỏi phòng, ngửa mặt đứng ở trong vườn.

Triệu Mãnh thở gấp, vịn lấy tường bao cuối cùng đã ngừng nôn ọe, gầm vang: “Là kẻ nào! Chuyện này là kẻ nào làm? Chúng ta nhất định phải báo thù cho họ!” Y nhìn Bắc Hải Thần Quân, rống lên: “Vì sao ông không nói! Ông nói đi! Nếu như không phải vì cứu chúng ta, làm sao bọn họ chết được!?”

Bắc Hải Thần Quân buồn bã nhìn phương xa, không nói một lời. Nếu như đổi lại là bình thường, ông ta sớm đã vặn cổ kẻ dám gầm lên với mình rồi, nhưng vào lúc này, ông ta lại không hề lên tiếng, buồn bã không nói.

Triệu Mãnh giận dữ nói: “Vì sao ông không nói? Được, Triệu Mãnh ta cho dù tan xương nát thịt, cũng thề phải báo thù cho bọn họ! Chuyện này không cần ông lo nữa!” Nói rồi rảo bước đi ra ngoài.

Bắc Hải Thần Quân ngửa mặt nhìn lên trời, đột nhiên lạnh lùng nói: “Đứng lại!”

Triệu Mãnh ngay cả đầu cũng không quay lại, cười lạnh nói: “Ông có gì để nói?”

Bắc Hải Thần Quân khẽ thở dài, đột nhiên ngữ khí thay đổi, nói: “Ta có nói ta mặc kệ sao?”

Triệu Mãnh ngẩn ra, từ từ quayngười lại, nhíu mày nhìn Bắc Hải Thần Quân.

Bắc Hải Thần Quân nói: “Ta chỉ đi ra ngoài thông khí trước, đợi đám ăn mày khóc xong rồi mới vào thôi.”

Triệu Mãnh nhíu mày, bước nhanh vào trong phòng, quát lớn: “Đừng có khóc nữa! Khóc thì có tác dụng gì! Xem xem còn có ai sống sót hay không?”

Đám ăn mày đột nhiên ngừng khóc, lau đi nước mắt, từng người lật xem thi thể trên mặt đất.

Trong vườn đã quét dọn một khu đất sạch sẽ, chin cỗ thi thể xếp thằng hàng trong sân, mỗi người đều bị một kiếm trí mạng, người ở yết hầu, người ở ngực, không ai còn sống sót. Ánh mặt trời thoáng chốc cũng mờ đi rất nhiều.

Bắc Hải Thần Quân thờ dài một hơi, nói với Thường Ưng: “Ngươi tên là Thường Ưng?”

Thường Ưng gật đầu, trên mặt đầy bi thương.

Bắc Hải Thần Quân hỏi: “Kẻ ngươi vừa gọi là Trình trưởng lão là người như thế nào?”

Thường Ưng ảm đạm đáp: “Là hộ pháp trưởng lão của bản bang, Trình Truy Nguyệt Trình trưởng lão.”

Bắc Hải Thần Quân gật đầu nói: “Thân thủ của y như thế nào?”

Thường Ưng buồn bã đáp: “Trình trưởng lão đã là hộ pháp trưởng lão từ thời lão bang chủ, khinh công và chưởng pháp của ông ấy tuy không dám bì với tiền bối, nhưng cũng tính là cao thủ nhất lưu trong giang hồ.”

Bắc Hải Thần Quân gật đầu nói: “Vừa rồi chính y và tám đệ tử Cái Bang canh chừng ở bên trên.”

Thường Ưng gật đầu đáp: “Đúng thế, chúng tôi khi mới tới, tên bán rong kia đang ở cửa hầm chuẩn bị phá hủy đường hầm, Trình trưởng lão liền bắt giữ y, sợ lại có người ngoài tới đánh lén, liền dẫn tám đệ tử canh ở bên ngoài. Vãn bỗi dẫn số người còn lại vào trong đường hầm.”

Bắc Hải Thần Quân nhíu mày lại, Triệu Mãnh không khỏi kinh hãi, trố mắt há mồm ra nhìn Bắc Hải Thần Quân.

Bắc Hải Thần Quân thầm hít một hơi khí lạnh, ông ta đã hiểu ra, nếu như chẳng phải Trình Truy Nguyệt và Thường Ưng tới kịp thời, mình và Triệu Mãnh dù thoát khỏi phòng tối cũng bị chết dần chết mòn trong đường hầm.

Thường Ưng buồn bã nói: “Chúng tôi biết đám người này trước nay làm việc đều tính toán chu đáo, nhất định còn có kẻ ngầm quan sát, chính bởi lo lắng có người tới đánh lén, cho nên Trình trưởng lão mới canh ở bên ngoài, nhưng… không ngờ…” Y nói tới đó đã nghẹn giọng không nói tiếp được nữa.

Bắc Hải Thần Quân trầm mặc hồi lâu rồi hỏi: “Ngươi nói y muốn phá hủy đường hầm?”

Thường Ưng gật đầu nói: “Cửa đường hầm chất vô số thuốc nổ và chất dẫn cháy, tiền bối không ngại có thể đi xem xem.”

Triệu Mãnh tức giận gầm lên: “Con mẹ nó, cái đám con rùa này, đúng là muốn chôn sống Triệu gia!”

Bắc Hải Thần Quân thầm thở dài, lạnh lùng nói: “Được rồi, chuyện này bản thần quân nhất định sẽ cho lão ăn mày một câu trả lời, coi như bản thần quân nợ Cái Bang các ngươi một nhân tình, các ngươi liệm thi thể đi.” Rồi quay đầu sang nói với Triệu Mãnh: “Chúng ta đi.”

Triệu Mãnh dậm chân, lớn tiếng nói: “Họ Thường kia, Triệu Mãnh ta cũng nợ Cái Bang các ngươi một nhân tình, sau này có gì cần, dù là muốn lấy cái đầu của Triệu Mãnh ta, ta cũng trả ngay lập tức!” Nói xong nhìn thi thể trong vườn một cái, rảo bước đi theo Bắc Hải Thần Quân ra ngoài.

Thường Ưng dáng vẻ buồn bã, mặt đầy bi thương, chầm chậm đi tới khách sạn Duyệt Lai.

Hiên Viên Hoằng khi nhìn thấy Thường Ưng, không khỏi cau mày lại, lòng ông ta cũng trầm xuống.

Thường Ưng là vị hộ pháp trưởng lão trẻ tuổi nhất của Cái Bang, tính tình phóng khoáng, bình thường luôn cười hì hì, cho dù có chuyện gì khẩn cấp, trên mặt y cũng không bao giờ xuất hiện vẻ này. Hiên Viên Hoằng từ xa đã nhìn ra, nhất định đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Thường Ưng chầm chậm đi vào, mắt nhìn Hiên Viên Hoằng, đột nhiên quỳ xụp xuống, nước mắt đã lặng lẽ tuôn rơi.

Có phải là nam như thực sự không rơi lệ? Có phải là rơi lệ thì không phải là nam nhi thực sự? Giang hồ hiểm ác và tàn khốc sớm đã làm người trẻ tuổi với niên kỷ trẻ trung đã được liệt vào trưởng lão Cái Bang này nhiều lần gọt dũa rồi, đã nhìn quen sống chết chảy máu hi sinh, thư gì có thể làm nội tâm y lúc này lại bi thương như thế, làm cho nước mắt giàn giụa?

Hiên Viên Hoằng nhìn Thường Ưng, không hỏi gì cả, chậm rãi đưa tay đỡ y dậy, rót một chén rượu đưa cho y.

Thường Ưng run rẩy uống rượu trong chén, nước mắt tuôn như suối, từng giọt rơi vào trong chén.

Rốt cuộc y uống rượu hay là nước mắt của chính mình?

Hiện Viên Hoằng lặng lẽ nhìn y, hồi lâu sau mới hỏi: “Làm sao vậy?”

Thường Ưng lau đi nước mặt, khịt nước mũi, đáp: “Trình trưởng lão chết rồi, còn có tám đệ tử được dẫn đi nữa.”

Hiên Viên Hoằng gật đầu, hỏi: “Là ai giết?”

Thường Ưng đáp: “Không biết, đệ tử ở trong đường hầm nghe thấy bên ngoài kêu thảm, liền vội vàng dẫn các đệ tự khác ra ngoài đường hầm, không nhìn thấy hung thủ.”

Hiên Viên Hoằng trầm ngâm hỏi: “Không có người sống sao?”

Thường Ưng đáp: “Chỉ có Trình trưởng lão còn một hơi thở cuối cùng, ông ấy bảo đệ tử giúp gì đó, nhưng chưa nói xong đã chết rồi…” Thường Ưng dột nhiên lại nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào nói: “Lão bang chủ, Trình trưởng lão chết không nhắm mắt mà!”

Hiên Viên Hoằng nhìn ra ngoài vườn, trầm giọng hỏi: “Y nói cái gì?”

Thường Ưng nghẹn ngào nói: “Ông ấy chỉ nói… giúp… giúp… còn không nói ra được gì nữa.”

Hiên Viên Hoằng hỏi: “Ngươi nói ở trong đường hầm nghe thấy tiếng kêu thảm liên tiếp?”

Thường Ưng gật đầu, đáp: “Vâng, gần như là nối liền nhau.”

Hiên Viên Hoằng hỏi: “Vết thương trên người bọn họ như thế nào?”

Thường Ưng nói: “Mỗi người đều trúng một kiếm, hơn nữa đều là một kiếm trí mạng.”

Hiên Viên Hoằng chầm chậm rót rượu, uống ực một hơi, ánh mắt nhìn Thường Ưng kỳ quái mà phức tạp, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên buông một tiếng thở dài nói: “Đừng khóc nữa, ta biết ngươi bình thường quan hệ cùng Trình trưởng lão tốt nhất, tư giao cũng thân mật nhất, lo liệu hậu sự của y cho tốt, chỉ cần lão ăn mày một ngày chưa chết, nhất định sẽ báo thù cho bọn họ! Ngươi đi đi!”

Hiên Viên Hoằng gật đầu, lau nước mắt đi nhanh ra ngoài.

Hiên Viên Hoằng chăm chú nhìn theo bóng lưng của y, chén rượu trong tay đột nhiên tan thành từng mảnh.

Phương Thất im lặng nằm trên giường, căm phòng tối om.

Trên chiếc giường êm ái ấm áp mà thoải mái, tỏa ra từng làn hương lan, trong đêm lạnh mùa thu ở đại mạc, có một chiếc giường như vậy mà nằm, đúng ra rất hiếm có.

Cửa sổ vẫn còn mở, khi Tử Yên đi không hề đóng cửa sổ lại, tất cả mọi thứ trong phòng cũng không có chút thay đổi gì.

Căn phòng rất yên tĩnh, phòng của Tử Yên mặc dù rộng rãi, nhưng lại gian phòng kín đáo nhất, hẻo lánh nhất. Ngoài cửa sổ cũng không hề có ánh trăng chiếu vào, đêm nay không trăng.

Buổi tối ngày mười ba tháng bảy, vốn là lúc mặt trăng sắp tròn, nhưng đêm hôm nay, ánh trăng lại bị mây đen che lấp, bên ngoài chỉ một một vùng u tối.

Ban đêm ở Ỷ Thúy làu chẳng hề yên tĩnh, Tử Yên đi cũng chẳng hề ảnh hưởng tới việc làm ăn ở nơi này, bên ngoài thấp thoáng truyền đến tiếng oanh yến ca hát, tiếng thở dốc nỉ non, tiếng chén rượu chạm nhau.

Tử Yên đã không còn ở đây, vì sao Phương Thất còn một mình nằm ở trên giường của nàng? Y đợi cái gì? Chẳng lẽ đợi con thỏ đụng vào cái cây của mình?

Y đã nằm rất lâu, sau khi trời tối y đã từ bệ cửa sổ lướt vào, sau đó một mình lẳng lặng nằm ở trên giường, nhưng đã qua hai canh giờ, một chút động tĩnh đều không có.

Buổi chiều khi y tiến vào gian phòng của Tử Yên, tiếng tay áo phất gió vang lên mà y nghe thấy là của ai? Khi đó ai đang ở trong phòng Tử Yên? Chẳng lẽ là Sở Anh Bố? Y không hề đi hỏi Tử Yên, bởi vì y biết, cho dù hỏi Tử Yên cũng sẽ không trả lời.

Nhưng nếu như là Sở Anh Bố, y còn có thể trở về nơi này sao? Chu mập vì sao chấm nước viết ba chữ ‘Ỷ Thúy lầu’ trên bàn?

Tất cả những điều này đều là một câu đố. Phương Thất đang đợi, trừ đợi ra, tựa hồ y đã không còn cách nào tốt hơn nữa.

Tử Yên – Trầm Tuyết Quân, thì ra Tử Yên là Trầm Tuyết Quân thực sự, vì sao lại có thể là nàng chứ? Sở Anh Bố vì sao muốn an bài nàng ở Ỷ Thủy lâu?

Nhớ tới Trầm Tuyết Quân – Sở Ngọc Mai, trong lòng Phương Thất lại nhâm nhẩm đau, giờ này thi thể của nàng ở phương nào? Mình có nên tìm nàng, đem nàng an táng dưới đỉnh Triêu Dương không?

Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng bước chân khe khẽ, hẳn là một người đang rón rén bước đi, thân nhìn Phương Thất đột nhiên bốc lên, lướt tới trên xà nhà.

Cửa phòng bị khe khe đẩy ra, một người cầm giá nến đi vào, không ngờ là tên quy công trẻ tuổi kia.

Phương Thất không động đậy, nín thở nhìn xuống dưới.

Tên quy công sau khi đì vào, thò đầu ngó nghiêng chung quanh, đi ở trong phòng một vòng, thậm chí còn nhìn lên xà nhà, sau đó đứng một lúc, cầm giá nến đi ra ngoài.

Phương Thất nhíu mày, thế này là có ý gì? Có phải là quy công tiến vào nhìn một lượt, điều tra xem trong phòng có người hay không? Sau đó người thực sự muốn vào mới tới?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio