Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

chương 35: chuyện vụn vặt của thước nhạc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khu phía nam ổ thỏ gần con sông, là ao mà Thước Nhạc đào trước kia, trong đó có một ao rất lớn, các loại cá đều nuôi một ít, chủ yếu là uống nước hồ nên kích thước rất lớn, thịt cá cũng ngon hơn, bên cạnh còn có vài ao nhỏ, nuôi một số loại cá khó nuôi, như cá chình gì gì đó, còn có ao cạn để nuôi cá chạch lươn. Những ao này đều là lúc trước nuôi cá kiểng thì đào, sau lại bị Thước Nhạc dời qua.

Bởi vì không gian biến hóa, những ao cá này và biển hồ gần như liền một chỗ, cá trong nước sinh sản lượng lớn, mỗi ao đều có mấy vạn con thậm chí mấy chục vạn con, những con này có thể nuôi thả ở hồ nhỏ, mà làm Thước Nhạc càng kinh hỉ là vài loại cá khó nuôi trong ao cũng sinh sôi nẩy nở, như cá chình, hoàn cảnh sinh tồn đặc thù, đối với nhiệt độ nước yêu cầu rất cao, mà cá chình lớn lên ở nước ngọt đẻ trứng ở nước biển, sau khi đẻ trứng sẽ chết, trước kia lúc mua Thước Nhạc không biết chút gì về nuôi dưỡng cá chình, song cậu vẫn muốn thử, xem hoàn cảnh đặc thù của không gian và dùng nước hồ có thể làm chúng sống không. Thước Nhạc mua hơn một trăm cá bột bỏ vào trong ao, tỉ lệ nước hồ trong đó rất cao, song quan sát một thời gian những con cá chình này trừ bỏ lớn lên một ít, cũng không sinh sản giống những con cá khác, Thước Nhạc thất vọng cũng không quản nó nữa. Nhưng lần biến hóa này của không gian Thước Nhạc phát hiện cá chình trước kia rốt cục sinh sản, hơn nữa còn có mấy vạn cá bột, bốn năm nghìn cá chình sắp sinh sản. Thước Nhạc còn phát hiện những con cá chình mua sớm nhất sau khi đẻ trứng không chết, có thể là không gian biến hóa khiến nó tiến hóa.

Bắt một con cá chình gần nửa ký trong ao ra, Thước Nhạc chuẩn bị tối làm cá chình nướng ăn.

Biển hoa và vườn trái cây cũng mở rộng gấp mười lần, hiền tại đã là đúng nghĩa biển hoa, vì lúc Thước Nhạc gieo trồng là phân chủng loại ra gieo, giờ nhìn từ xa giống như bức tranh từng khối màu sắc phân ra, bách hoa nở rộ.

Đến vườn trái cây, mỗi cây ăn quả mọc kinh người, mỗi cây cao hơn m, thân cây tráng kiện, cành lá tươi tốt, lá cây rậm rạp lộ ra quả trong veo như nước, vì sự mở rộng của không gian khoảng cách giữa mỗi cây cũng lớn, không có vẻ chật chội, trước lúc tinh thần lực khôi phục muốn hái quả thì phải dùng thang.

Đi dạo trong không gian một ngày, hiểu biết đại khái về biến hóa của không gian, trừ bỏ rừng trúc phía nam và biển hồ, không gian biến hóa lớn nhất là địa hình, phương bắc vẫn là bình nguyên, vườn trái cây phía tây lại biến thành đồi núi, độ cao không cao nhưng địa hình biến hóa rõ ràng, con sông phía đông cũng vì địa hình biến hóa trở nên chảy xiết lao nhanh, phía đông con sông vốn là núi song vì không gian mở rộng núi cao cách Thước Nhạc càng xa xôi, nhìn từ xa núi non liên miên nhấp nhô đồ sộ hùng vĩ, Thước Nhạc nghĩ sau khi tinh thần lực khôi phục nhất định lên núi nhìn một cái, giữa sông và núi, là thảo nguyên rộng lớn, đồi núi ao hồ trải rộng phía trên. Vì không đi đến bên kia sông Thước Nhạc thật không rõ bên đó có thứ gì.

Vì hoài nghi thời gian của không gian thay đổi, Thước Nhạc đặc biệt kiểm tra một chút, kết quả bất ngờ, thời gian vẫn đồng bộ, có thể là lúc đóa hoa sen thứ hai nở xảy ra dị biến. Thước Nhạc cũng không rõ. Cây ăn quả và rau dưa Thước Nhạc cũng không quản, cứ thế mà lớn thôi, dù sao cũng không già hay rụng xuống, còn có thể được linh khí trong không gian ảnh hưởng. Thời gian càng lâu hương vị càng tốt.

Buổi tối Thước Nhạc làm một đôi thỏ cay, thịt xào củ niễng, cá chình nướng, rau trộn củ cải, còn có canh trứng dưa. Thỏ là Thước phụ về giết, Thước Nhạc hơi mâu thuẫn đối với việc giết gà giết thỏ, có chút không động tay được, dù sao ở Bắc Kinh có Khúc Phàm ở nhà có ba cũng không cần cậu nhúng tay.

Lúc nấu cơm Thước mẫu gọi điện thoại về, một sản phụ sắp sinh ở bệnh viện, tối bà không thể về nhà ăn. Thước Nhạc nghĩ mẫu thân ở bệnh viện chỉ sợ là không có thời gian đi mua cơm, Thước Nhạc xếp một ít đồ ăn, chuẩn bị ăn cơm chiều xong đem đi cho mẫu thân.

Ăn cơm chiều cùng phụ thân xong, Thước Nhạc cầm cặp lồng và một ít hoa quả đến bệnh viện.

Ra khỏi cửa lớn Thước Nhạc nắm chặt áo khoác, ngày mai là lập xuân, song thời tiết vẫn còn lạnh, bệnh viện của Dương Hiểu Uyển là bệnh viện phụ thuộc Nam Đại, bà là bác sĩ chính trong khoa sản, không có gì ngoài ý muốn thì tháng sáu năm nay có thể thăng lên chủ nhiệm khoa.

Bệnh viện phụ thuộc Nam Đại cách nhà Thước Nhạc khá gần, đi mười phút thì tới, Thước Nhạc vào khoa sản, hỏi y tá trực, biết mẫu thân đi kiểm tra cho sản phụ rồi.

Ngồi tại văn phòng của mẹ, Thước Nhạc lật xem tường trình giải phẫu, phụ sản học là chương trình học năm hai bọn họ bắt đầu, lúc đó còn phải tới khoa sản thực tập.

Dương Hiểu Uyển kiểm tra tình huống của sản phụ, còn một thời gian mới sinh sản, dặn y tá ghi chép lại tình huống của sản phụ, Dương Hiểu Uyển về văn phòng của mình, đẩy cửa ra thì thấy Thước Nhạc ngồi ở bàn làm việc, “Nhạc Nhạc sao con lại tới đây.” Thấy cặp lồng trên bàn, cười nói “Vừa rồi mẹ còn nghĩ đến căn tin ăn cơm, không ngờ con lại tới.”

Thước Nhạc thả sách xuống, “Buổi tối nấu không ít đồ, nghĩ căn tin bệnh viện cũng không có thứ gì ăn, liền mang tới cho mẹ.”

Dương Hiểu Uyển rửa tay quay lại, mở cặp lồng ra “Mẹ coi coi có cái gì ngon nào, a, thịt xào củ niềng.”

Thước Nhạc cười, lấy cá chình nướng từ không gian ra, thịt thỏ cay, rau trộn củ cải, còn có canh trứng dưa, đều nóng hầm hập. “Cặp lồng để không hết, con tự mang lại.” Nếu không vì giấu người khác, Thước Nhạc cũng không cần phiền toái như vậy.

Dương Hiểu Uyển cười, “Con và ba đều ăn rồi sao.”

“Dạ ăn, mẹ, tối nay mấy giờ có thể về?”

Dương Hiểu Uyển ăn miếng củ cải, “Tối nay bận, sản phụ có lẽ sau mười một giờ mới sinh, tối nay mẹ sẽ không về.”

Thước Nhạc gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Dương Hiểu Uyển ăn cơm chiều xong, Thước Nhạc ngồi một hồi, thì tạm biệt mẫu thân, đi ra bệnh viện, ở chỗ không người bỏ cặp lồng vào không gian, Thước Nhạc chậm rãi về nhà, đi ngang qua khu thương mại cạnh bệnh viện liền bước vào, mười sáu là sinh nhật Khúc Phàm, Thước Nhạc chưa biết mua cái gì tặng anh, tối nay rảnh rỗi đi xem thử.

Đi dạo một vòng, không vừa ý thứ nào. Đang chuẩn bị về nhà, bả vai bị người vỗ một cái.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio